“Đây là đâu…” Khuôn mặt của Tống Tích dựa trên tấm lưng hao gầy, hai chân ngoắc vào khuỷu tay của Bùi Tu Vân. Trên đầu nàng đội một chiếc mũ vành, người khoác áo tơi [1] của Bùi Tu Vân thường mặc, mùi lá trúc lành lạnh thoang thoảng quẩn quanh.
“Đã khuya rồi, muội phải về nhà.” Giọng chàng man mát, tựa như mưa phùn những ngày kín trời, chậm rãi len lỏi vào tai của Tống Tích.
“Đêm nay có trăng không ạ?” Nàng từ từ nhắm mắt, dụi khuôn mặt đỏ bừng lên lưng chàng. Môi nàng khẽ mở, hơi rượu phả vào bộ y phục sạch sẽ khiến Bùi Tu Vân cũng bị lây ít men say.
Chàng ngẩng đầu, đêm đen như mực, không trăng không sao.
“Có.” Chàng chậm rãi nói.
“Có sao không?”
“Minh hà trên trời, trăng sao sáng tỏ.” Trong đêm tối, giọng nói của Bùi Tu Vân cực kì chậm rãi. Chất giọng của chàng vừa khẽ vừa chậm, nghe như tiếng nhạc phát ra từ các đầu ngón tay của cầm sư [2], đến đàn cá cũng phải bơi đến mà nghe.
“Tiên sinh đã đồng ý chuyện lên đỉnh núi ngắm sao với con đó.” Nàng lẩm bẩm.
“Được. Ngày mai sau khi tan học, ta đi với muội.”
“Con muốn ngắm cả đêm luôn.” Tống Tích đột nhiên mở mắt ra, ôm lấy cổ chàng, kề sát bên mặt chàng, cười nói.
“Muội muốn ngắm bao lâu thì ngắm bấy lâu.” Bùi Tu Vân đáp.
“Tiên sinh…” Tống Tích định nói nhưng phát hiện bầu trời mênh mông vô hạn chỉ toàn màu đen. Nàng giơ tay, xoè ra giữa trời đêm, không nhìn rõ năm ngón tay của mình.
“Người gạt con… Làm gì có trăng với sao chứ?” Nàng không vui nói.
“Trong lòng ta có trăng có sao,” Chàng thoáng dừng lại, “Nên có thể thấy được trăng sao.”
“Trong lòng người thế nào mà thấy được trăng sao vậy?” Tống Tích tò mò hỏi.
“Trong lòng có muội, ắt sẽ thấy trăng sao.”
Tống Tích sững sờ, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, hai cẳng chân nhỏ nhắn lủng lẳng trong vòng tay chàng.
Nàng quay mặt lại, khi thấy hạt mưa phùn thấm ướt mái tóc đen của Bùi Tu Vân, từng sợi tóc dán lên khuôn mặt trắng nõn của chàng, vẽ nên khuôn mặt xán lạn. Chàng có một khuôn mặt như ngọc, mơ hồ toả ra vầng sáng mờ ảo, nom giống ánh trăng rực rỡ vô cùng.
“Con… Hình như con thấy được ánh trăng rồi.” Nàng lẩm bẩm một mình.
“Ánh trăng như thế nào?” Bùi Tu Vân nhỏ giọng hỏi.
“Ánh trăng…” Tống Tích tiến đến gần, mở to mắt nhìn khuôn mặt của Bùi Tu Vân.
“Ánh trăng có một đôi mắt rất dịu dàng, lông mi vừa dài vừa dày, sống mũi cao và cánh môi hồng nhạt…” Tống Tích nhớ lại nụ hôn vừa rồi, hơi mát, mang theo sự dịu dàng và lưu luyến.
“Môi… rất mềm, có vị ngọt của kẹo mận nữa ạ.” Khuôn mặt của nàng càng lúc càng gần, mùi rượu thoang thoảng vờn quanh chóp mũi của Bùi Tu Vân.
Chàng nghiêng mặt, cánh môi mềm mại cọ qua khóe môi của nàng như chuồn chuồn lướt qua.
Tống Tích bất mãn đấm vào lưng chàng.
Bùi Tu Vân cong môi cười, “Muội hãy nhớ kỹ sự bất mãn này, để ngày mai tỉnh rượu còn đến chỗ ta đòi đấy.”
Chàng đứng trước cánh cửa quen thuộc, gõ cửa.
Tống Kiêu khoác áo ngoài vội ra mở cửa. Vừa thấy Tống Tích nồng nặc mùi rượu nằm trên lưng Bùi Tu Vân, ông liền trừng mắt, “Con nhìn con kìa, còn ra thể thống gì nữa!”
“Chỉ là uống rượu thôi mà. Con lớn rồi chứ bộ, sao lại không được uống rượu chứ?” Nàng cãi lại, hai tay ôm cổ Bùi Tu Vân không chịu xuống.
“Đã lớn từng này mà còn thế đấy hả!” Tống Kiêu phải vừa dỗ vừa mắng mới có thể kéo Tống Tích từ trên vai Bùi Tu Vân xuống được.
“Bùi tiên sinh, thật sự xin lỗi! Ngày mai ta sẽ bảo Tống Tích đi xin lỗi ngài.” Tống Kiêu vô cùng áy náy, nói.
Bùi Tu Vân chắp tay, không để trong lòng, đáp: “Không sao đâu.”
Tống Kiêu đứng thẳng người, kéo Tống Tích cà xiêu cà vẹo đi vào cửa nhà. Khoảnh khắc cánh cửa sắp đóng lại, nàng bỗng nhẹ giọng nói một câu mà chỉ hai người mới nghe được:
“Mai gặp lại, Tu Vân.”