Sở Ly không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn về phía hắn:
- Các ngươi chính là lợn!
Hán tử trung niên tiến lên phía trước một bước nói:
- Ngươi nói thêm câu nữa, ta sẽ trừng trị ngươi!
- Hắn có thể phục kích được Phó bang chủ, chẳng lẽ không thể phục kích các ngươi sao?
Sở Ly bĩu môi, khinh thường nói:
- Chuyện đơn giản như vậy, ta cũng có thể ngờ tới, không ngờ các ngươi lại ngu ngốc bị lừa, nói các ngươi là lợn là khích lệ các ngươi rồi. Ngay cả lợn các ngươi cũng không bằng!
- Muốn chết!
Hán tử trung niên đánh ra một quyền.
Sở Ly cũng đánh ra một quyền.
- Ầm!
Sở Ly đứng vững tại chỗ, một luồng nội lực xông tới, lục phủ ngũ tạng náo loạn một phen, có cảm giác nôn mửa, nội lực của nam tử trung niên này rất có chỗ độc đáo, cũng là cao thủ Tiên Thiên.
Hắn đã biết thân phận của đối phương, Hương chủ Chu Hưng Bang.
Chu Hưng Bang nặng nề lui về phía sau ba bước, giật mình trừng mắt nhìn Sở Ly.
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Lão Chu, ta đã nói với ngươi rồi, ta không phải là Triệu Đại Hà trước đây nữa!
- Sức lực thật là lớn!
Chu Hưng Bang lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi có được sức lực lớn như vậy từ đâu?
- Kỳ ngộ!
Sở Ly ngạo nghễ hừ lạnh nói:
- Đại nạn không chết tất có hậu phúc, ở bên dưới vách núi ta đã nhận được kỳ ngộ, ngươi không phải là đối thủ của ta!
- Hừ!
Chu Hưng Bang cười gằn:
- Người ngốc có một thân khí lực thì có tác dụng gì chứ, ngươi không đánh lại được Phùng Xương Văn!
- Yên tâm, nhất định ta sẽ giết hắn!
Sở Ly cười lạnh nói.
Cho dù là báo thù cho Triệu Đại Hà trước đây thì hắn cũng phải giết Phùng Xương Văn.
Huống hồ Phùng Xương Văn cũng là viên đá kê chân của hắn, hắn muốn quật khởi, từ Hiệp Nghĩa bang nhảy đến Tam Tuyệt đường, lại tới phân đà, sau đó tiến vào Quang Minh thánh giáo.
Một con đường tấn cấp như vậy, muốn tiến vào Quang Minh thánh giáo sẽ rất thuận lợi.
Thanh niên anh tuấn kinh ngạc đánh giá Sở Ly:
- Triệu Đại Hà, thật hay giả vậy, ngươi thật sự đạt được kỳ ngộ sao?
- Mặc kệ ngươi!
Sở Ly liếc xéo hắn một chút rồi nói:
- Đối với đám người ngu xuẩn như các ngươi ta không có gì để nói nhiều!
Bốn người đều giận đến mức hàm răng ngứa ngáy, hận không thể dùng một cái tát đập chết hắn.
Sở Ly lại làm bộ không có chút nào cảm giác cả, dương dương tự đắc, hừ lạnh nói:
- Thu thập Phùng Xương Văn vẫn còn phải dựa vào ta!
Chu Hưng Bang hừ lạnh nói:
- Việc này có bang chủ quyết định, không làm xằng làm bậy, nếu như làm nhiễu loạn kế sách của bang chủ, bang chủ sẽ trục xuất ngươi ra khỏi Hiệp Nghĩa bang!
- Ngươi hù dọa ai vậy!
Sở Ly bĩu môi, hừ lạnh nói:
- Đừng mang bang chủ đến ép ta, nói cho ngươi biết, chỉ cần ta thấy được Phùng Xương Văn thì nhất định sẽ giết hắn!
- Ưm...
Bỗng nhiên Quách Sơn rên rỉ một tiếng.
Quách phu nhân vội nói:
- Lão Quách?
Quách Sơn chậm rãi mở mắt ra, đã nhìn thấy mọi người.
Mọi người vội vã mồm năm miệng mười hỏi hắn.
- Lão Quách, cảm giác thế nào?
- Có sao không? Có thể vận công hay không?
- Đừng nóng vội, không có nguy hiểm đến tính mạng, cố gắng dưỡng thương đi.
- Lão Quách, xem như ngươi đã bị phế rồi!
Âm thanh của Sở Ly vượt lên trên mọi người, dùng giọng rất lớn nói:
- Có điều ngươi cứ yên tâm, còn có ta, ta sẽ báo thù cho ngươi, làm thịt tên Phùng Xương Văn kia!
Mọi người quay đầu trợn mắt lên giận dữ nhìn hắn.
Sở Ly không để ý tới bọn họ mà nói:
- Lão Quách, có ta ở đâu, ngươi cũng không cần phải sợ không có cơm ăn, ta bao ngươi ăn ngon uống say!
Quách Sơn cười khổ.
- Lão Quách, ngươi cẩn thận dưỡng thương đi.
Chu Hưng Bang vỗ vỗ bả vai của hắn, nios:
- Cho dù ngươi bị phế thì trong bang cũng sẽ nuôi ngươi, huống hồ cũng không nghiêm trọng như vậy.
- Ừm.
Quách Sơn gật gù.
Chân của hắn đã bị đánh gãy gân, cho dù có thuốc trị thương tốt tới mấy thì thương thế kia cũng không có cách nào khôi phục lại như lúc ban đầu được, tương lai của hắn coi như xong.
- Chúng ta đi trước đi, đừng quấy rầy lão Quách chữa thương nữa.
Chu Hưng Bang quay đầu nói.
Mọi người liên tục cáo từ.
Sở Ly ở lại, Quách Sơn liếc hắn một cái, đè lửa giận mà lạnh lùng nói:
- Ngươi còn ở lại chỗ này làm gì, nhìn chuyện cười của ta sao?
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Đừng có không nhận lòng tốt của người khác như thế, ta sợ ngươi không nghĩ thông!
- Ta sẽ không tự sát!
Quách Sơn hừ lạnh nói.
Sở Ly nói:
- Ta trở về cũng không có chuyện gì, ở với ngươi vậy.
- Không cần ngươi ở lại nói chuyện với ta!
Quách Sơn nói.
Sở Ly lắc đầu một cái rồi nói:
- Hiện giờ là lúc xui xẻo nhất của ngươi, sao ta có thể không ở bên cạnh ngươi được chứ.
Quách Sơn bị hắn làm cho dở khóc dở cười.
Quách phu nhân nói:
- Nếu tiểu Triệu đã có một mảnh lòng tốt như vậy thì cứ tới đây ở đi.
Nàng cũng lo lắng lão Quách sẽ không nghĩ thông, tự hại mình.
Sở Ly ngồi vào trên ghế, nói:
- Đám người này thực sự là một đám lợn, không ngờ lại không biết Phùng Xương Văn sẽ phục kích!
- Ta cũng là lợn!
Quách Sơn hừ một tiếng nói.
Sở Ly nói:
- Lẽ nào ngươi không nghĩ tới sao?
- Nghĩ tới, nhưng Phó bang chủ tức giận ngập trời, hắn muốn xông lên, mọi người có thể không xông sao?
Quách Sơn nói.
- Phó bang chủ là đầu heo!
Sở Ly nói.
Quách Sơn nói:
- Lời này của ta cũng bị Phó bang chủ nghe được, chỉ có ngươi dễ chịu mà thôi!
- Cho dù ở trước mặt hắn thì ta cũng dám mắng như thế!
Sở Ly hừ lạnh nói.
Quách Sơn lắc đầu, nhưng trong lòng lại rất thoải mái.
Lúc đó hắn cũng đã nhắc nhở qua Phó bang chủ, đáng tiếc Phó bang chủ phẫn nộ, ai cũng không khuyên được.
Bọn họ có mười người, đám người Phùng Xương Văn có hai mươi người, đột nhiên nhảy ra, mình bị hai người giáp công, lại bị Phùng Xương Văn đánh lén, cho nên mới bị thương nặng như vậy, may mà nhờ Phó bang chủ có linh dược, bằng không, cái mạng nhỏ này của hắn sẽ vứt đi!
- Phó bang chủ không chết sao?
Sở Ly nói.
Quách Sơn nói:
- Phó bang chủ là Tiên Thiên viên mãn, không bị thương quá nặng.
- Theo hắn thực sự là xui xẻo!
Sở Ly bĩu môi:
- Thực sự là ngu ngốc, hại mọi người theo hắn!
Quách Sơn than thở:
- Những câu nói này ít nói thì tốt hơn, cái miệng này của ngươi quá thích gây rắc rối!
Sở Ly nói:
- Ngươi mau mau chữa khỏi thương đi, sau đó đi báo thù!
Quách Sơn cười cợt, chậm rãi lại nhắm mắt lại.
Ba ngày sau đó, Sở Ly ngoại trừ đi về ngủ ra thì từ sáng đến tối đều ở tại nhà Quách Sơn, nói chuyện cùng Quách Sơn, chậm rãi thăm dò nội tình của Hiệp Nghĩa bang.
Lúc chạng vạng ngày thứ ba, ánh trời chiều nhuộm đỏ tiểu viện.
Sở Ly đang theo Quách Sơn nói chuyện ở trong sân.
Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên, mấy người đẩy cửa đi vào bên trong.
Quách Sơn đang ngồi ở bên trong ghế tựa, bên cạnh có đặt một cái nạng, chân trái của hắn vẫn chưa thể bước đi được.
Chợt thấy người đến, Quách Sơn vội vã muốn đứng lên, nói:
- Bang chủ!
Sở Ly nhìn sang.
Dẫn đầu là một thanh niên tuấn mỹ, bên người có một trung niên cao to khôi ngô đi theo, phía sau là bốn người trung niên, Chu Hưng Bang cũng ở trong đó.
Từ trong đầu của Quách Sơn mà Sở Ly biết được, thanh niên tuấn mỹ này chính là bang chủ Kiều Chấn Hải của Hiệp Nghĩa bang.
Trung niên cao to khôi ngô là Phó bang chủ Mạnh Nhai, bốn người còn lại là Hương chủ.
Kiều Chấn Hải vung vung tay lên nói:
- Đừng đứng lên!
Hắn bước một bước vượt đến trước người Quách Sơn, ấn Quách Sơn ngồi xuống lại, miệng than thở nói:
- Ngươi đã vì Hiệp Nghĩa bang chúng ta mà bị thương, ta nên sớm tới đây thăm ngươi mới đúng.
Quách Sơn cười nói:
- Bang chủ quá khách khí rồi, ta không sao.
- Không thể giết được Phùng Xương Văn, lại để hắn chạy thoát rồi!
Kiều Chấn Hải lắc đầu nói:
- Vốn ta định giết Phùng Xương Văn để báo thù cho ngươi, sau đó mới tới nói cho ngươi, để ngươi cao hứng một chút, ai ngờ Phùng Xương Văn này lại giả dối như vậy!
- Thực sự là một đám rác rưởi!
Sở Ly lạnh lùng hừ lạnh một câu.
Hắn muốn biểu đạt việc mình đạt được kỳ ngộ, ngông cuồng tự đại ra, như vậy mới phù hợp với tính cách của Triệu Đại Hà, cho dù lời này sẽ đắc tội với người khác.
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn tới đây.
Kiều Chấn Hải mỉm cười nói:
- Triệu Đại Hà, ngươi thực sự không chết, nghe nói còn có được kỳ ngộ sao?
- Bang chủ, tại hạ đại nạn không chết tất có hậu phúc, đã đạt được kỳ ngộ.
Sở Ly cười toe toét nói:
- Hiện tại toàn thân đều là sức lực, lực lớn vô cùng!