Bốn tên trinh sát cau mày, cảnh giác trừng mắt nhìn hắn.
Sở Ly lấy xuống nhẫn ngọc từ trên ngón trỏ rồi đưa tới:
- Đây là tín vật, ta là thị vệ Liễu Tứ của Vương gia, Vương gia nhìn thấy cái nhẫn này thì sẽ biết thân phận của ta, mong rằng bốn vị anh hùng thông báo, tại hạ sẽ nói tốt thay bốn vị anh hùng vài câu ở trước mặt Vương gia!
Đối với bốn người bọn họ mà nói, việc điều nhiệm đến những khác không phải là thứ gì tốt, thế nhưng một câu nói của Vương gia đối với bọn họ lại là thứ sống còn, vận mệnh tuyệt nhiên không giống trước đó nữa.
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, nhìn dáng vẻ của Sở Ly, không giàu sang thì cũng cao quý, quả thực không phải người bình thường, hơn nữa trên người không có nội lực, không biết võ công, người như vậy quả thực rất an toàn, hơn nữa lại có tín vật làm chứng, cũng đáng giá để thử một lần.
Vạn nhất đối phương thực sự có thể thay bốn người bọn họ nói ngọt hai câu ở trước mặt Vương gia, chỉ vẻn vẹn một câu thì cũng là tạo hóa lớn lao rồi.
- Được rồi ngươi chờ đó, chúng ta sẽ trở về bẩm báo, nhưng không hẳn chúng ta đã có thể gặp được Vương gia.
Một thanh niên tuấn lãng trên mặt mang theo dấu vết chiến trường nói:
- Ngươi chờ ở bên ngoài một chút, sẽ nhanh chóng có tin tức thôi.
- Đa tạ bốn vị anh hùng, ta còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của bốn vị anh hùng.
Sở Ly ôm quyền mỉm cười.
Nhìn hắn có thành ý như vậy, biết làm người, bốn người càng cao hứng, nói ra tên của mình, sau đó giục ngựa mà đi, chạy ra ngoài được năm dặm, đi vào quân doanh.
Binh sĩ hộ danh nhìn thấy yêu bài trinh sát của bọn họ mới để bọn họ trực tiếp đi vào, giục ngựa chạy băng băng ở trong doanh, một hơi chạy đến trước mặt một cái lều không lớn, bốn người đều xuống ngựa, ôm quyền bẩm báo.
Lông mày của Sở Ly giật giật, chẳng lẽ cái này là soái trướng? Bọn họ nói chưa hẳn đã gặp được đại soái, có lẽ không phải.
Rất nhanh bốn người đã tiến vào lều vải, Đại Viên Kính Trí của Sở Ly cũng không thấy rõ.
Lúc trước không chú ý tới cái lều vải nhỏ này, lúc này nhìn kỹ hắn mới phát hiện ra lều vải bị một tầng lực lượng vô hình bao phủ, giống như hòa vào làm một thể với xung quanh, ánh mắt nhìn tới đó tự nhiên sẽ nhìn sang bên cạnh, sẽ không biết chú ý tới cái lều vải này.
Xem ra đây chính là chỗ tuyệt diệu của quân trận, có thể làm cho chủ trướng biến mất.
Một lát sau, một binh lính sải bước chạy ra bên ngoài, sắp ra bên ngoài quân doanh.
Ở hai bên cửa doanh là hai mươi mấy thớt ngựa xếp thành một hàng, có ba người chăn ngựa đang cho ngựa trong chuồng ăn, đổ nước, người người chăn ngựa thì chăm sóc thân thể cho ngựa, còn có một người chăn ngựa thì lại xem xét vó ngựa của chúng.
Người binh sĩ này dắt hai con tuấn mã, nhảy lên một thớt, sau đó lại đánh ngựa chạy băng băng về phía bên Sở Ly.
Sở Ly chờ ở tại chỗ, binh sĩ kia đi tới gần, cất giọng nói:
- Ngươi có phải là Liễu Tứ Liễu tiên sinh hay không?
- Không dám nhận, kẻ bất tài này chính là Liễu Tứ.
Sở Ly ôm quyền.
- Đi theo ta, Tôn tướng quân muốn gặp ngươi.
Binh sĩ cất giọng nói, lại thả dây cương ra.
Sở Ly tiến lên phía trước tiếp nhận dây cương, tung người lên ngựa:
- Đa tạ.
Binh sĩ phóng ngựa đi trước, Sở Ly theo sát ở phía sau, đi tới trước quân doanh thì mưới dừng ngựa, sau đó lại ném dây cương một cái, hai người chăn ngựa vội vã tiếp nhận dây cương.
Sở Ly theo binh sĩ xốc vác này vào bên trong, đi chừng một dặm đường, lướt qua lều vải mà hắn đã gặp lúc trước, đi tới phía trước một căn lều lớn, dường như căn lều vải này cũng được ẩn giấu ở trong quân trận không có cách nào nhìn thấy được.
Dọc theo đường đi hắn quan sát cách bố trí quân trận, phát hiện ra cũng không có chỗ khác thường gì cả, quan trọng chính là hai chữ chỉnh tề.
Lại nói tới những thứ khác, không thể hiện ra, hắn không dò xét tới được.
Hắn có thể cảm giác ra được xung quanh có một luồng lực lượng mãnh liệt không tên, giống như đưa thân vào trong nước biển, hít thở không thông thuận bằng bình thường, khí tức cũng không trôi chảy bằng lúc bình thường, hiển nhiên quân trận có tác dụng làm cho nội lực suy yếu.
- Tôn tướng quân, ngươi đã đến rồi!
Binh sĩ đi tới trước trướng ôm quyền nói.
Trước lều có hai binh sĩ bảo vệ, ánh mắt lạnh lẽo như kiếm, rơi vào trên người giống như thật vậy.
- Vào đi.
Bên trong truyền đến một đạo âm thanh ôn hòa.
Sở Ly không thấy rõ tình hình bên trong lều cỏ.
Binh sĩ vén mành lên, trầm giọng nói:
- Liễu tiên sinh, mời vàoo!
Sở Ly ôm quyền mỉm cười cảm ơn hắn, cất bước tiến vào bên trong lều vải.
Tiến vào trong lều vào, trước mắt trở nên rộng mở sáng ngời, không phải là bóng đêm âm trầm như hắn tưởng tượng, trái lại sáng sủa nhu hòa, vô cùng rộng rãi.
Một thanh niên có chút mập mạp chắp tay đứng ở trước hiên án, đánh giá hắn:
- Ngươi là Liễu Tứ sao?
Sở Ly ôm quyền nói:
- Xin chào Tôn tướng quân, tiểu nhân là thị vệ Liễu Tứ của Bình Vương phủ, phụng mệnh của Bạch tổng quản đến đây bái kiến Vương gia.
Thanh niên mập mạp này người mặc áo bào tro, ánh mắt rất ôn hòa, vẻ mặt tươi cười, tuyệt nhiên không giống với khí tức lạnh lẽo ở xung quanh, chỉ là lại không có cảm giác hoàn toàn không hợp một chút nào cả.
Người này chính là Tôn Trảm Hà.
Tuy Sở Ly luôn luôn không trông mặt mà bắt hình dong, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy kinh ngạc, hình tượng so với tưởng tượng của chính mình tuyệt nhiên không giống.
- Tướng quân đang tham nghị quân tình, sợ rằng trong một chốc một lát không thể gặp được ngươi.
Tôn Trảm Hà duỗi duỗi tay, ra hiệu cho hắn ngồi xuống nói chuyện, lại mỉm cười nói:
- Ngươi vội vội vàng vàng mà đến như thế, có chuyện gì đó đúng không?
Sở Ly ôm quyền ngồi vào bên trong ghế Thái sư, thân thể hơi nghiêng, chỉ ngồi vào nửa cái ghế, cung kính nói:
- Tướng quân thứ tội, tiểu nhân không dám để lộ tin tức.
- Ha ha...
Tôn Trảm Hà lắc đầu cười nói:
- Xem ra là tin tức rất quan trọng rồi.
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Tôn Trảm Hà nói:
- Như vậy đi, trước tiên ngươi cứ nghỉ ở đây một chút, chờ tướng quân tham nghị quân tình xong ta sẽ nói một tiếng với tướng quân.
Sở Ly ra vẻ ngượng nghịu, có chút chần chờ nói:
- Tôn tướng quân có thể lập tức bẩm báo cho tướng quân hay không?
- Rốt cuộc đã có chuyện lướn gì?
Vẻ mặt của Tôn Trảm Hà ra vẻ trịnh trọng:
- Có quan hệ với tướng quân hay sao?
Sở Ly lắc đầu một cái rồi than thở:
- Tiểu nhân không thể nói được.
Tôn Trảm Hà nói:
- Quốc gia đại sự sao?
Sở Ly lắc đầu một cái rồi nói:
- Là việc nhà.
- Nếu là việc nhà, vậy chỉ có thể để ra phía sau mà thôi. Mọi việc lấy quân tình làm trọng, tướng quân biết thì cũng không để ý tới ngươi, tính khí của tướng quân thế nào cũng không phải là ngươi không biết.
Tôn Trảm Hà lắc đầu cười nói.
Hắn đăm chiêu đánh giá Sở Ly.
Sở Ly thở dài nói:
- Tôn tướng quân, bất kể ra sao cũng phải lập tức bẩm báo cho tướng quân.
Tôn Trảm Hà lắc đầu:
- Ngươi không nói chuyện gì, ta biết bẩm báo thế nào chứ, như vậy đi, ta sẽ bẩm cho ngươi một câu, cứ nói ngươi đến đây là được.
Sở Ly cau mày suy nghĩ một chút, than thở:
- Được rồi, vậy Tôn tướng quân cứ nói, Vương phi bị bệnh nguy cấp, cần Vương gia lập tức trở về.
- Nói bậy!
Trong lòng Tôn Trảm Hà nhảy thịch một cái, trầm giọng nói:
- Vương phi rất là khỏe mạnh, làm sao lại bị bệnh nguy cấp chứ, ngươi muốn làm nhiễu loạn quân tâm hay sao?
Hắn nói xong lại cất giọng:
- Người đâu!
- Có!
Bên ngoài truyền đến tiếng gầm thét của hai binh lính.
Sở Ly thầm than, Tôn Trảm Hà này quả nhiên có vấn đề.
Hai tên binh lính này bước vào, đề đao mà đứng.
Tôn Trảm Hà ôn hòa nhìn về phía Sở Ly:
- Hiện giờ là lúc quân tình khẩn cấp, không cho phép ngươi quấy rối tâm tư của tướng quân, tính mạng của mười vạn đại quân đang ở trên tay của tướng quân, một khi tâm tư rối loạn, không biết sẽ chôn vùi tính mạng của bao nhiêu người, chỉ có thể oan ức Vương phi, oan ức ngươi thôi. Sau đó ta sẽ chịu đòn nhận tội với tướng quân, hiện tại ngươi cứ ngoan ngoãn ở với bọn hắn đi, sau đó ta sẽ thả ngươi đi!
Sở Ly ra vẻ căm giận, nói:
- Tôn tướng quân, nếu như tướng quân không gặp mặt Vương phi một lần cuối, nhất định sẽ trút giận lên trên đầu ngươi!
- Hậu quả gì ta sẽ gánh chịu một mình!
Tôn Trảm Hà trầm giọng nói:
- Vì vận mệnh của mười vạn binh lính, ta không thể không làm như vậy, cho dù là tướng quân muốn chém ta, ta cũng nhận, ngươi đi nghỉ một chút đi!