Gia Cát Phong ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía sáu trưởng lão còn lại:
- Ý của chư vị trưởng lão thì sao?
Bọn họ chần chờ, do dự không quyết định.
Đám người Hồ Hoa Vinh căn cứ vào thắng cảnh mà đối kháng với tông môn, mơ hồ muốn phân liệt tông môn, ra ngoài, phế bỏ võ công là chuyện không hề quá đáng, động tác này của thiếu chủ rất hả hê lòng người, nhưng trong thắng cảnh cũng không phải chỉ có một Hồ Hoa Vinh, mà còn có một vị trưởng lão khác tên là Kim Diệp.
Kim Diệp này mới người là khó đối phó nhất.
Nếu như giữ Hồ Hoa Vinh lại, nhất định Kim Diệp bên kia sẽ đứng ra làm khó dễ.
Tu vi của Kim Diệp so với Hồ Hoa Vinh lại còn mạnh hơn, tuy nói thiếu chủ đã phế bỏ Hồ Hoa Vinh, nhưng có thể đối phó được với Kim Diệp hay không lại là một chuyện khác.
Hơn nữa hai Đại trưởng lão mạnh nhất trong tông hiện nay, một người bị phế bỏ, nếu như cũng phế bỏ người khác, thực lực trống vắng, sợ rằng sẽ có người thừa lúc vắng mà vào!
Bọn họ suy nghĩ rất nhiều, vì lẽ đó cho nên mới do dự không quyết định.
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Đối phó với người như thế, còn có cái gì có thể thương lượng được chứ? Giữ hắn ở lại tỏng tông môn đã là rộng rãi lắm rồi, nếu như thả hắn đi, chẳng phải là mềm yếu quá mức hay sao?
- Ài.
Mộ Dung Thuần lắc đầu than thở:
- Hồ trưởng lão, mọi người cũng rất nhớ ngươi, kinh nghiệm võ học của Hồ trưởng lão ngươi phong phú, không thể tốt hơn khi dạy dỗ tiểu bối, ở lại thắng cảnh quả thật có chút đại tài tiểu dụng.
- Ta ở thắng cảnh cũng là dạy dỗ tiểu bối.
Hồ Hoa Vinh cười lạnh nói:
- Lá gan của các ngươi không nhỏ!
Mộ Dung Thuần nói:
- Lúc vừa mới bắt đầu tu luyện dạy dỗ mới là quan trọng nhất, Hồ trưởng lão rất thích hợp, Sơn chủ, ta thấy cứ nói với Kim trưởng lão bên kia một chút, mời Hồ lão ở lại đây đi.
- Hay là ở lại đi.
Hạ Lập Ngôn trầm giọng nói.
- Ài, đã như vậy, vậy ta sẽ gửi cho Kim trưởng lão một phong thư, mời Hồ trưởng lão và Lục Thiên Cơ ở lại tông môn, cố gắng khôi phục võ công một chút!
Gia Cát Phong gật gật đầu nói:
- Thực sự là oan ức cho Hồ trưởng lão rồi!
Hồ Hoa Vinh câm miệng không nói thêm nữa, chậm rãi nhắm mắt lại.
- Hồ trưởng lão cũng đã mệt mỏi, chúng ta đừng quấy rầy nữa, đi thôi!
Gia Cát Phong nói.
Mọi người lui ra khỏi tiểu viện.
Bọn họ đều nhìn về phía Sở Ly.
Gia Cát Phong hừ lạnh nói:
- Đi, đi tới đại điện!
Sở Ly nói:
- Không cái gì để nói cả, hai sư đồ hắn đều không phải là vật gì tốt, dùng âm mưu tính toán ta, ta chỉ ăn miếng trả miếng mà thôi!
- Hồ đồ!
Gia Cát Phong hừ lạnh nói:
- Trưởng lão nói phế là phế, không biết trời cao đất rộng, ngươi biết ngươi đã gây ra họa lớn bao nhiêu không?
Sở Ly nói:
- Bọn họ không nên dây vào ta, cáo từ!
Hắn nói xong nghênh ngang rời đi, Kiều Tam vội vã chắp chắp tay với mọi người, vội vã đuổi theo hắn.
Gia Cát Phong nhìn bóng lưng của Sở Ly lắc đầu thở dài.
- Sơn chủ, tính khí này của thiếu chủ có võ công chống đỡ, nói không chừng có thể đánh ra khí thế cho Phục Ngưu sơn chúng ta nha.
Mộ Dung Thuần nói:
- Tương lai cũng không ai dám trêu chọc vào chúng ta nữa!
- Nó rất biết gây rắc rối, trắng trợn không kiêng dè gì cả!
Gia Cát Phong lắc đầu nói:
- Vạn nhất gặp phải cao thủ hàng đầu, chỉ sợ sẽ chịu thiệt, cứng thì dễ gãy!
- Thế nhưng nếu quá mềm yếu cũng không tốt.
Mộ Dung Thuần nói:
- Phục Ngưu sơn chúng ta nhịn đủ rồi, nên cứng rắn thì hơn!
- Các ngươi nha.
Gia Cát Phong lắc đầu một cái.
Hắn cảm giác nhi tử mình có thể được bọn họ ủng hộ đương nhiên là do võ công, tính khí này cũng chiếm phần lớn, bọn họ đều chịu đủ oán khí rồi, không thể chờ đợi được nữa mà muốn phát tiết ra ngoài, động tác này không phải là chuyện gì tốt, rất dễ gieo đại họa, dẫn tới diệt vong.
Lúc chạng vạng, Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí đi tới tửu lâu ở thung lũng.
Vừa vào tửu lâu thì đã nhìn thấy Đoàn Vô Nhai và Hoàng Thao, Lý Nguy Nhiên ngồi ở cái bàn trước cửa sổ, đang sôi nổi nghị luận cùng các đệ tử xung quanh, thảo luận cực kỳ nóng bỏng.
Nhìn thấy hai người đi vào, mọi người chậm rãi dừng lại, liên tục chào hỏi hai người.
Đối với bình thường đệ tử mà nói, Chu Hàn Ca và Đoàn Vô Nhai đều không đắc tội được, cho dù trong lòng có thiên hướng khac thì lễ tiết nên có cũng không thể khuyết.
Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí tùy ý ngồi vào một cái bàn trống, gọi mấy món ăn nhắm rượu, sau đó nhìn về phía xung quanh.
Lý Nguy Nhiên đi tới bàn bên cạnh bọn họ rồi ngồi xuống, hừ lạnh nói:
- Chu sư huynh, Sở sư đệ, các ngươi đã nghe nói tới chuyện của thiếu chủ chưa?
- Chuyện gì?
Sở Đại Chí nói.
Quả thực bọn họ còn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Lúc đó bọn họ bị Mộ Dung Lượng kéo đi, đồng thời gặp Sơn chủ, thiếu chút nữa đã đắc tội với thiếu chủ, trong lúc buồn bực bọn họ rời xa khỏi Mộ Dung Lượng, trốn ở nhà khổ luyện võ công, cố gắng phấn đấu.
Lý Nguy Nhiên nói:
- Thiếu chủ đã phế bỏ võ công của Hồ Hoa Vinh trưởng lão ở thắng cảnh!
- Hồ Hoa Vinh trưởng lão?
Sở Đại Chí lấy làm kinh hãi nói:
- Làm sao có khả năng được chứ!
- Chính xác trăm phần trăm!
Lý Nguy Nhiên hừ lạnh nói:
- Trưởng lão có bối phận cao nhất trong tông chúng ta, ngoại trừ Kim trưởng lão ra thì chính là Hồ trưởng lão, thế nhưng Hồ trưởng lão đức cao vọng trọng như vậy lại bị thiếu chủ phế bỏ võ công, chuyện này càng làm cho người ta không có cách nào tin tưởng được!
Chu Hàn Ca nói:
- Tại sao?
- Dường như là bởi vì đệ tử Lục Thiên Cơ của Hồ trưởng lão cũng muốn tranh cướp vị trí Sơn chủ đời tiếp theo, nổi lên xung đột với thiếu chủ, vì lẽ đó thiếu chủ đã phế bỏ võ công của Lục Thiên Cơ trước, sau đó lại phế bỏ võ công của Hồ trưởng lão, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, như vậy cũng quá hung hăng nha!
Lý Nguy Nhiên lắc đầu cảm khái:
- Nếu cứ tiếp tục như thế, tông môn chúng ta cũng chỉ có một mình hắn nói chuyện, người bên ngoài không dám nói lời nào, bằng không thì sẽ cũng bị hắn phế bỏ võ công!
- Nào có chuyện đó được?
Chu Hàn Ca lắc đầu nói:
- Thiếu chủ không cực đoan như vậy, nhất định là hai người Hồ trưởng lão đã trêu chọc thiếu chủ!
- Chỉ là tranh cướp vị trí Sơn chủ đời tiếp theo mà thôi.
Lý Nguy Nhiên hừ lạnh nói:
- Mọi người đều bằng vào bản lĩnh của mình chứ, chúng ta cũng tin tưởng Sơn chủ sẽ không biết lén lút thiên vị, thế nhưng vì sao phải phế bỏ võ công của đồng môn, thậm chí võ công của trưởng lão chứ?
Chu Hàn Ca nói:
- Vì sao thiếu chủ phế võ công của bọn họ, mọi người biết không?
Lý Nguy Nhiên lắc đầu nói:
- Không nghe nói, nhưng mặc kệ thế nào thì cũng không thể phế võ công, thậm chí phạm thượng phế võ công của trưởng lão như thế, Sơn chủ như vậy chúng ta cũng không dám cần!
Tất cả mọi người gật đầu.
Tuy rằng võ công của thiếu chủ cực cao, đánh bại cao thủ thế hệ trẻ tuổi, nhưng tính tình thực sự quá kỳ quái, hơn nữa thủ đoạn hung hăng, bọn họ rất lo lắng nếu như hắn trở thành Sơn chủ, quản người quá nghiêm, mọi người sẽ không có ngày sống dễ chịu nữa.
Chu Hàn Ca trầm giọng nói:
- Các ngươi không biết rõ về thiếu chủ, hắn nhìn người rất đúng, hơn nữa chuyện dính đến đấu tranh của thượng tầng, nội tình cực sâu, chúng ta không biết được. Cũng giống như ngắm hoa trong màn sương vậy, không thấy lắm, không thể bảo sao hay vậy được.
- Chúng ta không thích thiếu chủ, không muốn để cho thiếu chủ làm Sơn chủ đời tiếp theo!
Lý Nguy Nhiên bĩu môi nói:
- Cũng không thể bởi vì thiếu chủ là nhi tử của Sơn chủ mà tiếp vị nha? Như vậy cũng chẳng khác gì một trò đùa cả!
Chu Hàn Ca quét mắt nhìn Đoạn Thiên Nhai và Hoàng Thao cách đó không xa một chút, lạnh lùng nói:
- Chuyện này là ai truyền ra?
- Không biết.
Lý Nguy Nhiên nói:
- Ngươi cho rằng là chúng ta sao? Quá oan uổng nha!
- Đoàn Vô Nhai là không thể làm Sơn chủ được.
Chu Hàn Ca nói.
- Dựa vào cái gì không thể chứ?
Lý Nguy Nhiên nói:
- Võ công của Đoàn sư huynh rất mạnh, nhân phẩm cũng tốt, làm Sơn chủ chúng ta rất yên tâm.
Chu Hàn Ca lắc lắc đầu nói:
- Nếu như ngươi không muốn hại Đoàn sư huynh thì cứ thành thật một chút đi, đừng làm loạn, để tránh khỏi rơi vào một kết cục như Lục Thiên Cơ!
- Hừ, hắn không dám đâu!
Lý Nguy Nhiên nói.
Chu Hàn Ca cười cợt không nói thêm nữa.
Ngay cả võ công của trưởng lão mà cũng dám phế, nói không dám phế một đệ tử, chuyện này cũng quá vô căn cứ, bọn họ cho rằng thiếu chủ là loại người lo lắng tới cái nhìn của người khác sao?
Hắn âm thầm lắc đầu, đều là một đám gia hỏa non nớt không trải qua sinh tử và máu tươi cọ rửa, thế nhưng lại cảm giác mình rất ghê gớm, thực sự là buồn cười!