Sở Ly gật đầu với chúng tăng rồi nói:
- Pháp Viên, lần này sẽ không có cướp đường nữa, cho nên ta sẽ không theo các ngươi nữa.
Tay của Pháp Viên hợp thành hình chữ thập thi lễ:
- Đa tạ Sở thí chủ!
Sở Ly vung vung tay, tay hắn hợp thành hình chữ thập với mọi người, sau đó áo bào trắng tung bay, trong chớp mắt đã biến mất ở dưới ánh trăng, hòa vào trong bóng đêm.
- Kiếm pháp của vị Sở thí chủ này thật là lợi hại!
Một tăng nhân mặc áo bào tro thở dài nói.
Pháp Viên nói:
- Pháp Hành sư huynh, lần này nếu không có Sở thí chủ giúp đỡ, sợ là chúng ta rất khó có thể thoát thân được. Khi đó chúng ta chết cũng không hết tội, nếu như để cho những A Tu La đào tẩu này thì quả thực là tội đáng muôn chết!
- Đúng thế.
Tay Pháp Hành hợp thành hình chữ thập nói:
- Đúng là phải đa tạ Sở thí chủ.
Pháp Viên mỉm cười nói:
- Sẽ có cơ hội, chúng ta đi thôi, Pháp Tướng sư huynh đã mang theo bọn họ đi trước rồi.
- Đi.
Pháp Hành nói.
Đám người bọn họ phong bế huyệt đạo của các A Tu La nằm trên đất, sau đó trói lại, một người nhấc theo hai người, trong nháy mắt đã biến mất ở trong màn đêm.
Pháp Viên nhanh chóng chạy đi, hắn rất hài lòng về thu hoạch lần này.
Lại có mười hai A Tu La bị bắt về, thu về được mười tám người, mà bên A Tu La Thần giáo chỉ có 119 người mà thôi.
Nhất định A Tu La Thần giáo sẽ tức giận đến mức giơ chân, sẽ nghĩ biện pháp cứu viện những người này.
Những A Tu La này thể chất kỳ dị, cho dù bị phong ấn ở bên trong Đại Lôi Âm tự, chỉ cần cứu ra ngoài thì sẽ có thể khôi phục lại được, sẽ lại là một phần sức chiến đấu.
Pháp Viên rất hi vọng bọn họ có thể làm các trưởng lão tức giận, để các trưởng lão quyết định mau chóng ra tay diệt trừ, mỗi ngày đám A Tu La này đều ra tay giết người, điều này làm cho tâm tình của hắn rất bất ổn, cảm thấy áy náy dằn vặt.
...
Lúc sáng sớm, Sở Ly xuất hiện ở tiểu viện trong Phục Ngưu sơn, chậm rãi vung trường kiếm lên, lĩnh ngộ chỗ tinh diệu của Tuyệt Vân kiếm pháp.
Tuyệt Vân kiếm pháp quả thực không gì sánh kịp, không trách lúc trước Tuyệt Vân kiếm khách có thể bằng vào phần kiếm pháp này hoành hành thiên hạ.
Mình có một ưu thế rất đặc biệt, tinh thần mạnh mẽ, tốc độ của Tuyệt Vân kiếm pháp còn nhanh hơn, e rằng so với Tuyệt Vân kiếm khách lúc trước lại còn mạnh hơn mấy phần.
Đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng ầm trầm thấp, cửa viện bị đá văng, đôi chân thon dài của Hạ Vi sải bước đi vào.
Sở Ly liếc mắt nhìn nàng một chút, không để ý tới, vẫn chìm đắm vào bên trong kiếm pháp.
Hạ Vi mặc một bộ la sam màu hồng nhạt, da trắng nõn, gò má trong trắng lộ ra vẻ ửng hồng, đôi mắt sáng trong trẻo như nước mùa thu, thân thể uyển chuyển, xinh đẹp bức người.
Nàng căm giận trừng mắt Sở Ly hừ lạnh nói:
- Gia Cát Thiên!
Sở Ly luyện kiếm, từ tốn nói:
- Hạ sư muội tới đây làm gì vậy?
- Ngươi đã nói cái gì với phụ thân ta vậy?
Hạ Vi hừ lạnh nói.
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Ta và Hạ trưởng lão nói cái gì chẳng lẽ cũng phải báo cáo với ngươi sao? Không biết ngươi có chức vụ gì? Lẽ nào là sơn chủ hay sao?
- Ngươi...
Hạ Vi trừng mắt nhìn hắn.
Sở Ly cũng không thèm nhìn tới nàng mà vẫn chậm rãi luyện kiếm.
- Hạ sư muội!
Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí chạy vào.
Nhìn thấy Hạ Vi nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Sở Ly, cả hai thầm kêu mình đã tới chậm một bước, vội hỏi:
- Thiếu chủ, đừng thấy chấp nhặt, tính khí của Hạ sư muội có chút nóng nảy.
Sở Ly quét mắt nhìn hai người một chút rồi nói:
- Các ngươi không đi luyện công mà còn có lòng thanh thản theo đuổi nữ nhân hay sao?
- Chúng ta...
Chu Hàn Ca vội vã xua tay:
- Chúng ta và Hạ sư muội là thuần khiết, cũng không có tâm tư theo đuổi.
Sở Ly gật đầu:
- Hừm, như vậy cũng đúng, nữ nhân như này, ai dám theo đuổi cơ chứ?
- Gia Cát Thiên, ngươi nói cái gì?
Hạ Vi quát.
Sở Ly vung trường kiếm lên, từ tốn nói:
- Có tai như điếc, làm như không thấy, đã như vậy tới nơi này làm gì chứ? Cần luyện công thì luyện công, cần thêu thùa thì đi mà thêu thùa đi, đi đi.
- Gia Cát Thiên, ngươi…
Hạ Vi tức điên kêu lên một tiếng:
- Ai thêu thùa chứ?
Sở Ly vẫn chậm rãi diễn luyện kiếm pháp:
- Ngươi thân là một nữ nhân, không đi thêu thùa thì làm cái gì chứ?
- Nữ nhân chỉ có thể thêu thùa thôi sao?
Hạ Vi cười lạnh nói:
- Là ai nói? Ta không thể luyện võ sao?
Sở Ly nói:
- Tư chất ngươi tầm thường, không bằng không luyện thì hơn.
- Nói hươu nói vượn!
Hạ Vi lớn tiếng nói:
- Tư chất của ta rất tốt!
Sở Ly lắc đầu một cái không nói thêm nữa.
Hạ Vi cắn chặt răng, oán hận trừng mắt nhìn hắn:
- Gia Cát Thiên, có phải là ngươi xem thường ta hay không?
Sở Ly bình tĩnh phun ra một chữ:
- Đúng.
- Ngươi... Ngươi...
Bàn tay trắng nhỏ và dài của Hạ Vi chỉ vào Sở Ly, tức giận đến mức bộ ngực cao vút chập trùng kịch liệt, mặt trắng hồng, càng ngày càng thêm kiều diễm.
Nhưng Sở Ly lại không nhìn nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mũi kiếm, theo mũi kiếm mà động.
Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí thầm kêu phung phí của trời.
Đứng ở trước người đại mỹ nhân như vậy, Gia Cát Thiên lại không nhìn một chút nào cả, chỉ nhìn chằm chằm vào kiếm, chẳng lẽ chính vì phần si mê với võ công này đã làm cho võ công của hắn kinh khủng như vậy hay sao?
Hạ Vi cắn răng oán hận trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt của Sở Ly vẫn không va chạm với nàng.
Hạ Vi không phục, liên tục nhìn chằm chằm vào hắn.
Ánh mắt của Sở Ly theo kiếm mà đi, từ tốn nói:
- Tại sao còn chưa đi?
- Ta không đi!
Hạ Vi oán hận nói:
- Ngươi đã nói cái gì với phụ thân ta?
Sở Ly không nói lời nào.
Hạ Vi nói:
- Tại sao phụ thân ta lại bảo ta nên qua lại nhiều hơn với ngươi?
Sở Ly khẽ cười một tiếng:
- Xem ra Hạ trưởng lão muốn gả ngươi cho ta.
- Nằm mơ đi!
Hạ Vi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi đừng có mơ hão!
Sở Ly nói:
- Xem như là ta mơ hão đi.
- Ngươi... Ngươi...
Hạ Vi lấy làm kinh hãi.
Ánh mắt của Sở Ly từ trên mũi kiếm dời đi chỗ khác, quét mắt nhìn nàng một chút nói:
- Nói thế nào thì ngươi cũng là một mỹ nhân, dùng để làm ấm giường cũng khá, chỉ cần tính khí đừng xấu như vậy nữa thì có thể dùng được một chút.
- Gia Cát Thiên, ngươi đáng chết.
Hạ Vi phẫn nộ quát.
Sở Ly nói:
- Nếu như không sửa được tính khí, cũng không sao, ta sẽ sửa giúp ngươi một chút.
- Ta có chết cũng sẽ không đồng ý chuyện này!
Hạ Vi cười gằn.
Ánh mắt của Sở Ly chuyển động làm càn ở trên bộ ngực đầy đặn của nàng, lại khẽ cười một tiếng:
- Ngươi không đồng ý thì sao chứ? Chỉ cần Hạ trưởng lão đồng ý là được rồi.
- Cho dù có chết thì ngươi cũng đừng mong chạm vào ta!
Hạ Vi cắn hàm răng trắng như tuyết, oán hận nói:
- Ngươi cứ nằm mơ giữa ban ngày đi!
Ngực của nàng bị ánh mắt của Sở Ly quét qua, cảm thấy giống như có con kiến bò trên người vậy, cả người nổi da gà, rùng mình một cái, nếu như ở chung với loại người như đối phương, thật sự không bằng chết đi thì hơn!
Sở Ly nói:
- Vậy ngươi cách ta xa xa một chút, nếu như lại tiến vào đây thì cũng đừng trách ta không khách khí! Không tiễn, tạm biệt!
- Gia Cát Thiên, ngươi chờ đó cho ta.
Hạ Vi giậm chân, vặn eo chạy đi.
Sở Ly không nhìn nàng mà tiếp tục chăm chú luyện kiếm.
Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí ngượng ngùng cười hai tiếng, gãi đầu một cái, cũng đi theo ra ngoài.
- Heo chết! Heo chết! Chết... heo...!
Khi bọn họ đi tới rừng cây nơi Hạ Vi coi là sân luyện công thì đang nhìn thấy Hạ Vi đang cầm kiếm chặt, cả hai bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau.
Chu Hàn Ca tiến lên phía trước, thanh âm ôn hòa, sợ kích thích nàng, hỏi:
- Hạ sư muội, Hạ trưởng lão nói cái gì?
- Hừ, không quan tâm phụ thân nói gì, ta sẽ không nghe!
Hạ Vi vẩy vẩy kiếm hừ lạnh nói.
Sở Đại Chí nói:
- Chẳng lẽ là bảo sư muội ngươi lấy thiếu chủ?
Hạ Vi quay đầu trừng mắt nhìn hắn.
Sở Đại Chí trợn mắt lên:
- Không thể nào? Thật sự để ta nói trúng rồi sao?
Chu Hàn Ca nói:
- Xem ra Hạ trưởng lão cũng rất xem trọng thiếu chủ... Ài, chỉ là không biết Mộ Dung nghe xong, sẽ nghĩ như thế nào.
Hắn có thể đoán ra được, sau khi Mộ Dung Lượng nghe được tin tức này, nhất định sẽ tức nổ phổi. Hận không thể quyết đấu với Gia Cát Thiên, đáng tiếc đối phương không đánh lại được Gia Cát Thiên.
Hạ Vi nói:
- Phụ thân ta già nên hồ đồ rồi, không thấy rõ hắn ta là người như thế nào!
- Ánh mắt của Hạ trưởng lão mạnh hơn chúng ta.
Chu Hàn Ca nói.
Đôi mắt sáng của Hạ Vi nheo lại:
- Chu sư huynh, rốt cuộc ngươi đứng ở bên nào vậy?
Chu Hàn Ca cười ha hả nói:
- Được rồi, ta không nói lời nào là được chứ gì... Lâm sư đệ, tin tức này tuyệt đối không nên để cho Mộ Dung biết được.
- Hiểu hiểu.
Sở Đại Chí vội vàng gật đầu.