Chúc Thiên Hoa chỉ cảm thấy đầu óc ầm ầm chấn động, thiên địa đột nhiên biến sắc.
Hắn không thể nào tưởng tượng ra được, một khi tên này xông vào phòng của Vương phi sẽ xảy ra cái gì, Vương phi có thể bị mất mạng hay không, nghĩ đến việc Vương phi tuyệt mỹ như vậy sẽ phải hương tiêu ngọc vẫn trong lòng đã xuất hiện sự phẫn nộ ngập trời và sợ hãi vô biên.
- Ầm!
Thân thể của hắn đột ngột tăng một vòng, tóc đột nhiên dựng thẳng lên, từng chiếc như châm, trường sam gồ lên như bóng cao su, thân thể chẳng khác nào một đạo sấm sét bắn vào trong nhà.
Tên hán tử trung niên kia đang vươn tay muốn bắt Tiêu Thi, Tiêu Thi bình tĩnh nhìn hắn, không hề có chút kinh hoảng, làm cho hắn vừa giận vừa sợ, dường như mình đã trở thành trò hề vậy.
Lúc này trong lòng hắn sinh ra báo động, từ phía sau truyền đến cảm giác nguy hiểm.
Hắn quay đầu đón nhận một quyền.
- Ầm!
Hán tử trung niên kia lảo đảo lùi về phía sau, quyền kình chạm vào nhau, kình lực rất là mãnh liệt.
- Rầm!
Bình hoa trên hiên án bay ra ngoài cửa sổ.
Đàn ngọc bay ra theo thế nhưng lại bị cửa sổ kẹp lại, phát ra một tiếng vang trầm thấp.
Hai cái ghế thêu đụng vào vách tường, phát ra tiếng vang trầm thấp.
Chúc Thiên Hoa sợ tên hán tử trung niên này xoay người làm thương tổn tới Tiêu Thi, hắn không lo tới việc tinh lực cuồn cuộn mà lần nữa xông lên phía trước.
Ầm ầm ầm.
Tiếng vang trầm thấp liên tiếp vang lên không dứt bên tai.
Tiêu Thi lùi vào phòng ngủ làm cho Chúc Thiên Hoa thở ra một hơi, hắn còn đang lo lắng hán tử trung niên kia sẽ xoay người vọt vào phòng ngủ, mình không hẳn đã có thể đỡ được, cao thủ Thiên Ngoại Thiên giết người chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.
Trong lòng lo lắng, Chúc Thiên Hoa liều lĩnh điên cuồng tấn công.
Tu vi của hán tử trung niên này cao hơn Chúc Thiên Hoa, nhưng Chúc Thiên Hoa thi triển bí thuật, lại hung hãn không sợ chết điên cuồng tấn công, liều mình vật lộn với hắn làm cho hắn trong khoảng thời gian ngắn không làm gì được, bị dây dưa mà lại không có cách nào thoát thân được, không thể bắt được Tiêu Thi.
- A...
Trong lòng Chúc Thiên Hoa mãnh liệt mà lại cuồng bạo, cực kỳ phẫn hận.
Hắn muốn giết chết hán tử trung niên này, đáng tiếc nội lực đang cuồng bạo, đối mặt với hán tử trung niên này cũng không thể triệt để chiếm thế thượng phong được.
Điều này làm cho Chúc Thiên Hoa càng ngày càng phẫn nộ, hắn căm hận vì tu vi mình yếu đuối, cũng có phẫn hận đối với hán tử trung niên này.
Dưới sự phẫn hận, lực lượng cuồng bạo của hắn lần nữa nhảy vọt, ép cho hán tử trung niên kia từng bước lùi về phía sau.
- Hừ, thật là liều mạng, buộc ta thi triển tuyệt chiêu!
Hán tử trung niên kia cũng tức giận tới cực điểm, rõ ràng yếu hơn so với mình, nhưng vẫn đè mình lên đánh, thúc có thể nhịn nhưng thẩm không thể nhẫn, hắn quyết định thi triển bí thuật.
Thân thể vốn gầy gò đột ngột co rút lại, càng ngày càng gầy gò, giống như một cây gậy trúc, mặt như bộ xương, ánh mắt lạnh lẽo, không có một tia cảm tình nào cả.
- Phốc!
Một đạo chỉ lực vô thanh vô tức bắn đến, thừa dịp hắn biến thân mà rơi vào trên người hắn, phát ra một tiếng vang trầm thấp.
Thân thể của hán tử trung niên hơi ngừng lại.
Chúc Thiên Hoa đã súc thế chờ địch từ lâu, biết lần này đối phương ra tay tất có uy lực kinh người, thấy hắn hơi chậm lại cũng không suy nghĩ nhiều, theo bản năng đánh ra một quyền.
- Ầm!
Hán tử trung niên bay thẳng ra ngoài, đập vào trên tường.
Chúc Thiên Hoa lấy làm kinh hãi, không nghĩ tới lại có kết quả này.
Hắn chỉ toàn lực đánh ra một quyền theo bản năng, thế nhưng lại không nghĩ rằng lại thực sự đánh bay hán tử trung niên này.
Thấy hán tử trung niên muốn động, hắn vội vã đánh ra một quyền.
- Ầm!
Thân thể hán tử trung niên lần nữa chấn động, thân thể rơi vào vách tường.
Vách tường khắc hoa bị thân thể hắn đập cho hỏng, hiện ra từng đạo vết rạn nứt, Chúc Thiên Hoa không lo được tới việc thương tiếc Tiêu Thi mà lại đánh ra một quyền.
- Ầm ầm ầm ầm...
Quyền kình của Chúc Thiên Hoa giống như mưa to gió lớn hạ xuống, kình khí phân tán, không cho hán tử trung niên kia có cơ hội thở dốc.
- Phụt!
Hán tử trung niên kia đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Chúc Thiên Hoa nghiêng người né tránh, lại đánh ra một quyền, hắn cảm thấy khiếp sợ.
Thân thể của người này giống như làm từ sắt thép vậy, dù thế nào cũng không đánh nát được, theo lý thuyết hắn đã trúng nhiều quyền kình như vậy thì gân cốt đã sớm đứt, thân thể thành một bãi bùn nhão.
Kết quả vẫn cực kì rắn chắc như cũ, trên quyền kình truyền đến cảm giác đàn hồi mơ hồ, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ phản kích.
Hán tử trung niên kia đột nhiên ngẩng đầu trợn mắt lên, sát khí dữ tợn phả vào mặt, dọa cho Chúc Thiên Hoa nhảy một cái.
Chúc Thiên Hoa lập tức tức giận, vung quyền càng thêm điên cuồng.
Liên tiếp đánh ra quyền kình, hán tử trung niên vẫn không có dấu hiệu bị đánh nát, thân thể vẫn rất cứng cỏi, lại còn ẩn chứa lực phản chấn, quyền kình rơi xuống trên đầu, trên bả vai, trên ngực của hắn lại bị một tầng lực lượng vô hình ngăn cản, đánh như thế nào thì nội kình cũng không xâm nhập vào trong được.
Hắn không dùng quyền kình nữa mà trực tiếp vung quyền đánh ra.
- Ầm!
Hán tử trung niên bỗng nhiên đưa tay, nắm chặt nắm đấm của hắn lại.
Trên nắm đấm tức thì truyền đến cảm giác đau đớn, lực lượng từ bàn tay của hán tử trung niên vượt quá bình thường, nắm đấm cũng giống như bị bóp nát vậy, có thể cảm giác xương đang chậm rãi bị bẻ gẫy, phá nát.
Chúc Thiên Hoa cắn răng lại đánh ra một quyền.
Hán tử trung niên duỗi một bàn tay khác ra lần nữa nắm chặt nắm đấm của Chúc Thiên Hoa, hai quyền đều rơi xuống trên tay hắn, trên nắm đấm truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt như muốn vỡ vụn.
Chúc Thiên Hoa nghiến răng nghiến lợi, đá ra một cước.
- Ầm!
Trung niên đưa chân ra, hai chân chạm vào nhau.
Chúc Thiên Hoa cảm giác như mình đá vào trên tấm sắt, ngón chân sắp nứt ra rồi.
- Khà khà...
Hán tử trung niên nhếch miệng nở nụ cười, dữ tợn tới mức dường như muốn nuốt sống hắn vậy.
Cả người Chúc Thiên Hoa sợ hãi, tiếp theo hắn tức giận vì mình nhát gan, lúc này hai chân không lo tới cảm giác đau đớn nữa mà liên tục đá ra, được mấy lần đã mất đi cảm giác.
- Phốc!
Một tiếng vang trầm thấp lần nữa vang lên ở trên người của hán tử trung niên kia.
Chúc Thiên Hoa chỉ cảm thấy hai tay của mình đột nhiên trở nên ung dung, bởi vì hai bàn tay của đối phương đột nhiên thả lỏng.
Chúc Thiên Hoa vui mừng khôn xiết, lần nữa có cảm giác, hai tay trực tiếp đánh lên trên huyệt thái dương của hán tử trung niên này.
- Ầm!
Thân thể hán tử trung niên hơi run run.
Chúc Thiên Hoa lại đánh ra một chiêu Song Phong quán nhĩ, đánh vào hai lỗ tai của hán tử trung niên này.
Hán tử trung niên này loạng choà loạng choạng, giống như sắp từ trên tường rơi xuống vậy.
Chúc Thiên Hoa lại không cho phép hắn biến mất, đột nhiên hắn đánh một quyền vào ngực của đối phương, trên nắm tay có cảm giác đau đớn kịch liệt, hiển nhiên đã bị thương, nhưng hắn không lo được nhiều như vậy.
- Phốc!
Hán tử trung niên kia lại phun ra một ngụm máu.
Âm thanh của Sở Ly vang lên ở bên tai hai người:
- Ngực hắn là nhược điểm!
- Đại tổng quản?
Chúc Thiên Hoa ngẩn ra, vội vã lần nữa đánh vào ngực của hán tử trung niên này.
- Phốc!
Hán tử trung niên lại phun ra một ngụm máu, lắc lắc đầu dường như muốn làm cho mình tỉnh táo hơn một ít.
- Phốc!
Lại một tiếng vang trầm thấp vang lên ở trên người của hắn.
Chúc Thiên Hoa bỗng cảm thấy phấn chấn, biết đối phương đã gặp xui xẻo, không thể di chuyển, cho nên hắn điên cuồng đánh vào ngực của đối phương.
Sau khi phun ra hai ngụm máu nữa, rốt cục hán tử trung niên đã trở nên uể oải.
Sở Ly từ trong phòng ngủ đi ra, Tiêu Thi đi theo bên cạnh hắn.
- Đại tổng quản!
Chúc Thiên Hoa biết là Đại tổng quản đang giúp mình, nam tử trung niên này mấy lần phốc một cái, sau đó không thể động được nữa, rất có khả năng đã bị Đại tổng quản ám hại, xem như mình đã chiếm được tiện nghi.
Sở Ly thoả mãn gật gật đầu nói:
- Chúc Thiên Hoa ngươi chặn lần ám sát Vương phi này, ngươi đã có công lớn, sau đó ta sẽ phát ban thưởng, phong kín huyệt đạo của hắn lại, mỗi một phút lại điểm vào huyệt đạo một lần.
- Vâng!
Chúc Thiên Hoa hưng phấn nói.
Hắn nhìn về phía Tiêu Thi.
Tiêu Thi mỉm cười nói:
- Chúc hộ vệ lần này ngươi làm rất khá!
Chúc Thiên Hoa lập tức mặt mày hớn hở nói:
- Vương phi quá khen!
Sở Ly quay đầu nói:
- Để Chúc Thiên Hoa bảo vệ tiểu thư, ta qua đó xem một chút.
- Ừm.
Tiêu Thi nói:
- Đáng chết thì cứ giết!
Sở Ly nở một nụ cười, gật gù lóe lên rồi biến mất.
Tiêu Thi nhíu mày nhìn về phía hán tử trung niên đang ở trên vách tường, hừ lạnh nói:
- Nhất định phải trừng trị hắn cho tốt!
- Vâng.
Chúc Thiên Hoa cười nói, có chút ngại ngùng nói:
- Vương phi...
Tiêu Thi lúc lắc bàn tay ngọc nói:
- Nếu như ngươi kiêng kỵ những thứ này thì ta đã sớm mất mạng rồi, không trách ngươi, chỉ có thể trách tên này quá nhanh.
- Đa tạ Vương phi.
Chúc Thiên Hoa nói.
Tiêu Thi liếc nhìn hắn một chút rồi nói:
- Là ta nên đa tạ ngươi mới đúng, đừng nói nữa, mang hắn ra đi!
Chúc Thiên Hoa đáp một tiếng, vội vã đưa hán tử trung niên này ra khỏi phòng.