Sở Ly cười cợt, không tỏ rõ ý kiến.
Mộ Dung Thuần cười nói:
- Thiếu chủ, ý này của ta thế nào
Sở Ly nói:
- Cái này còn phải hỏi Mộ Dung trưởng lão một chút, đối với chuyện Kiều Tam, ta có thể làm chủ hay không?
- Cái này sao...
Mộ Dung Thuần cười nói:
- Nếu như không có gì ngoài ý muốn, đương nhiên thiếu chủ có thể làm chủ rồi.
Sở Ly nói:
- Ta có thể làm chủ là tốt rồi, ta còn tưởng mình là con rối, chuyện gì cũng phải tùy ý để Mộ Dung trưởng lão bố trí chứ?
- Không dám nhận.
Mộ Dung Thuần lắc đầu nói.
Sở Ly nói:
- Kiều Tam là người của ta, có để cho hắn hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình hay không không cần Mộ Dung trưởng lão bận tâm, ta sẽ tự suy nghĩ!
- Ha ha, như vậy cũng tốt.
Mộ Dung Thuần cười nói:
- Chỉ là thiếu chủ không thể tự do tự tại như vậy được nữa, nên học tập xử lý sự vụ trong tông một chút đi.
Sở Ly lắc đầu:
- Sự vụ trong tông còn chưa tới phiên ta, phụ thân ta còn trẻ, lực lượng mạnh mẽ, sống thêm một trăm năm nữa cũng không thành vấn đề, ta hà tất phải phí tâm tư này chứ? Thứ ta nên làm là luyện võ công cho tốt, chờ luyện võ công đến cực hạn, lại bắt đầu phân tâm xử lý sự vụ trong tông cũng không muộn, Mộ Dung trưởng lão nghĩ như thế nào?
- Cái này sao...
Trong lòng Mộ Dung Thuần thầm kêu lợi hại, ngoài miệng cười ha hả nói:
- Sơn chủ vẫn còn đang luyện công, thiếu chủ cũng luyện công, sự vụ trong tông phái chỉ có thể đặt ở trên người ta và Hạ trưởng lão, thực sự không được thỏa đáng cho lắm.
- Như vậy rất tốt.
Sở Ly nói:
- Mộ Dung trưởng lão thích ôm đồm quyền thế, vậy thì cho ngươi quyền, chỉ cần ngươi thủ vững bổn phận, không cần có tâm tư phản nghịch là được rồi, phụ thân ta chăm chú luyện công, xem có thể đạt đến cảnh giới Thiên Thần hay không.
- Tại hạ tài năng kém cỏi, sợ sẽ làm rối sự vụ trong tông.
Mộ Dung Thuần nói.
Sở Ly lắc đầu:
- Mấy năm qua phụ thân vẫn bế quan, Mộ Dung trưởng lão đã làm vô cùng tốt, không cần khiêm tốn như thế.
Mộ Dung Thuần cười ha hả nói:
- Đa tạ Thiếu chủ.
Sở Ly nói:
- Có điều võ công của Mộ Dung trưởng lão cũng không thể hạ xuống được.
- Đương nhiên.
Mộ Dung Thuần nói.
Sở Ly híp mắt, lạnh nhạt nói:
- Mấy năm qua ta luyện công rất có tiến cảnh, nhưng khổ nỗi vẫn không có ai chỉ điểm, ngày hôm nay Mộ Dung trưởng lão đến rất đúng lúc, mời xem chiêu, xem ta còn có chỗ thiếu sót nào hay không.
- Không dám không dám.
Mộ Dung Thuần xua tay cười nói:
- Võ công của ta tầm thường, nào có tư cách chỉ điểm thiếu chủ cơ chứ? Không bằng để Hạ trưởng lão đến đi, võ công của Hạ trưởng lão nhất tuyệt trong tông chúng ta, dưới sơn chủ chính là Hạ trưởng lão đó.
Hắn nói đoạn rồi chỉ về phía một hán tử trung niên sau lưng mình.
Hán tử trung niên này có khuôn mặt tròn, thân thể cao to, nhìn qua thô lỗ hào khí, vẻ mặt vẫn thờ ơ lạnh nhạt từ lúc đến.
Nhìn thấy bọn họ nói đến mình, hắn ôm quyền nói:
- Chút công phu mèo quào này của ta không nên mất mặt thì hơn, chỉ là Mộ Dung trưởng lão ngươi, những năm này võ học của ngươi đã tinh tiến, mơ hồ là đệ nhất cao thủ trong tông, ta tự mặc cảm không bằng, hay là Mộ Dung trưởng lão đến đi!
Sở Ly nhíu nhíu mày, lạnh nhạt nói:
- Xem ra Mộ Dung trưởng lão xem thường ta rồi!
- Ta không dám.
Mộ Dung Thuần vội vã xua tay.
Sở Ly nói:
- Nếu như thế, luận bàn một chút được chứ? Chẳng lẽ trưởng lão còn sợ bại trong tay ta, không có mặt mũi gặp người khác nữa sao?
- Ha ha...
Mộ Dung Thuần cười nói:
- Hiếm khi thiếu chủ tự tin được như thế, được rồi, vậy chúng ta sẽ so chiêu một chút!
Sở Ly tươi cười nói:
- Lúc này mới thoải mái đó.
Mộ Dung Thuần nói:
- Thiếu chủ, chúng ta lấy mười chiêu làm hạn định được chứ?
Sở Ly cười cợt:
- Luận bàn thì cứ thoải mái luận bàn, cần gì phải có chiêu số làm hạn định cơ chứ? Đến đây đi, để ta lĩnh giáo kiếm pháp của Mộ Dung trưởng lão một chút!
- Được.
Mộ Dung Thuần cười nói.
Tuy hắn biết nhất định Sở Ly đã ẩn giấu võ học, giấu tài, lần này lại dùng trăm phương ngàn kế bức mình động thủ là vì đánh bại mình, muốn một tiếng hót lên làm kinh người, có được danh vọng trong tông, cho nên có lẽ đối phương cũng có mấy phần chắc chắn.
Lý trí bảo hắn không thể động thủ với Sở Ly, nhưng sự tự kiêu trong đáy lòng lại làm cho hắn không phục, dầu gì mình cũng là thiếu niên thiên tài, thành danh cực sớm, nếu không phải trên đầu vẫn có Gia Cát Phong đè lên thì đã sớm thành Sơn chủ của Phục Ngưu sơn rồi.
Mình không đánh lại được Gia Cát Phong, lẽ nào ngay cả nhi tử của hắn cũng không đánh lại được sao?
Dù hắn có thích thi triển mưu kế như thế nào đi nữa thì trong xương vẫn là võ giả, một chút ngông nghênh cơ bản vẫn còn, chẳng lẽ mình không có dũng khí ứng phó sự khiêu chiến của một tên tiểu bối hay sao? Chỉ là một tên tiểu bối mà cũng không đánh lại được, còn nói gì tới cái khác nữa chứ?
Nghĩ tới đây, hắn hào khí ngút trời, vứt bỏ lý trí, quyết định vui vẻ một phen, mạnh mẽ giáo huấn tiểu tử không coi ai ra gì này một chút!
- Xin mời!
Sở Ly nâng kiếm tiến lên phía trước hai bước, bình tĩnh nâng trường kiếm lên, mũi kiếm chỉ về phía Mộ Dung Thuần.
Thiên Ma châu rơi xuống tim, tức thì lực lượng vô cùng xuất hiện trong người, ngũ quan trở nên nhạy cảm, tâm pháp vận chuyển nhanh hơn mấy phần, thúc giục Tuyệt Vân kiếm pháp đến mức tận cùng.
Mộ Dung Thuần cũng chậm rãi rút kiếm, đi tới gần Sở Ly, lại đâm một cái, chẳng khác nào rắn độc xuất động, vừa nhanh vừa độc.
- Sưu!
Trong một tiếng kêu nhỏ, mũi kiếm của Sở Ly đã đến trước yết hầu của hắn.
Mộ Dung Thuần cau mày lùi về phía sau.
- Sưuu!
Mũi kiếm lại đến.
Mộ Dung Thuần lại lùi.
- Sưu!
Mũi kiếm vẫn còn đang theo hắn, như hình với bóng.
Mộ Dung Thuần vung kiếm đón đỡ, nhưng không cản nổi, mũi kiếm của Sở Ly đã đến yết hầu của hắn.
Sở Ly lùi về phía sau một bước, lạnh nhạt nói:
- Mộ Dung trưởng lão, kiếm của ngươi quá chậm!
Mộ Dung Thuần chỉ cảm thấy sắc mặt mình nóng bỏng như bị lửa thiêu đốt, sự phẫn nộ và xấu hổ mãnh liệt kéo đến, cơ hồ đã nuốt chửng lấy hắn.
Hắn đã cảnh giác đối với kiếm pháp của Sở Ly, cảm thấy rất có khả năng sẽ không tầm thường, nhưng dù thế nào thì hắn cũng không nghĩ tới kiếm của đối phương quá nhanh, nhanh đến mức vượt quá tưởng tượng của hắn, chiêu số của mình cũng không kịp thi triển ra, cho nên có muốn chặn lại cũng không nổi.
Sở Ly quay đầu nhìn về phía Hạ Lập Ngôn rồi nói:
- Hạ trưởng lão, xin chỉ giáo!
Hạ Lập Ngôn tiến lên phía trước một bước, rút kiếm ra khỏi vỏ:
- Ta cũng muốn lĩnh giáo kiếm pháp của thiếu chủ một hồi!
Sở Ly cười nhạt:
- Xuất kiếm đi.
Hạ Lập Ngôn không nói thêm nữa mà đâm ra một kiếm, thúc giục tốc độ đến mức nhanh nhất. Sưu một tiếng, kiếm bắn về phía trước.
- Sưu!
Sở Ly đâm ra một kiếm đến yết hầu của hắn, đi sau mà đến trước.
Hạ Lập Ngôn bất đắc dĩ, chỉ có thể lùi về phía sau, đồng thời vung kiếm che ở trước yết hầu mà thôi.
- Sưuu!
Sở Ly tiến lên phía trước hai bước, mũi kiếm vẫn còn đang đi theo yết hầu của hắn.
Hạ Lập Ngôn vung trường kiếm lên, ánh kiếm như một chiếc gương che ở trước người.
- Sưu!
Sở Ly đâm một cái, mũi kiếm xuyên qua ánh kiếm, đến yết hầu của hắn.
Hạ Lập Ngôn bất đắc dĩ chỉ có thể lùi về phía sau, không ngừng vung trường kiếm lên, trấn thủ yếu hầu.
Sở Ly lại đâm một cái theo.
- Keng...
Trường kiếm của Hạ Lập Ngôn bay ra ngoài.
Mũi kiếm của Sở Ly đã ở trước yết hầu của hắn, sau đó hắn ôm quyền một cái, nói:
- Hạ trưởng lão, đa tạ!
Hạ Lập Ngôn giật mình nhìn hắn.
Trên thân kiếm truyền lực lượng mạnh mẽ tràn trề làm cho hắn khiếp đảm, mình ở trước mặt nguồn lực lượng này lại trở nên nhỏ bé vô lực, quả thật là kinh người!
Sở Ly mỉm cười nhìn về phía bốn lão giả.
Một lão giả tiến lên phía trước nói:
- Thiếu chủ, kiếm pháp rất tốt, để lão phu đến lĩnh giáo một hai!
Sở Ly gật đầu:
- Xin mời!
Lão giả này không nhiều lời nữa mà đánh ra một quyền.
Sở Ly lại đâm ra một kiếm, không trở ngại chút nào phá tan quyền kình, mũi kiếm đến trước yết hầu của hắn.
Lão giả hạ thấp người tránh né, đồng thời lại đánh ra một quyền.
Kiếm của Sở Ly cũng đã đi tới trước yết hầu của hắn, ép hắn rút quyền kình về rồi lùi về phía sau.
Nhưng hắn lùi về phía sau mấy lần, vẫn không trốn khỏi được mũi kiếm theo sát.
Sở Ly cất kiếm lùi về phía sau, ôm quyền một cái:
- Đa tạ!
Hắn lại nhìn về phía ba lão giả khác.
Ba người này cũng không phục thử một chút, tất cả đều không thể ngăn cản được khoái kiếm của Sở Ly.
Ở dưới Thiên Ma công thúc giục, Tuyệt Vân kiếm pháp đã nhanh vượt quá tưởng tượng, không thể tránh khỏi, uy lực lớn lao đã vượt quá tưởng tượng của chính Sở Ly.