Cũng hiếm thấy, khó trách ngươi lại tốn tâm tư như thế.
Tiêu Thi khẽ gật đầu, đôi mắt sáng như nước ngắm nghía Chúc Thiên Hoa từ trên xuống dưới.
Chúc Thiên Hoa không nhúc nhích.
Đối với việc Sở Ly dùng kế sách nhỏ, sau nghĩ đến làm cho hắn không khỏi hoảng sợ, quả nhiên không hổ là Sở Đại tổng quản nổi danh Thần Đô, quả thực thủ đoạn rất là cao cường.
Từng bước từng bước đều ở bên trong tính toán của hắn, càng đáng sợ hơn nữa chính là, cho dù biết rõ là hắn tính toán, thế nhưng cũng chỉ có thể dựa theo tính toán của hắn mà tiếp tục đi, không có lựa chọn nào khác.
Mình ở trước mặt của hắn chẳng khác nào một đứa nhỏ cả.
Sở Ly nói:
- Sau đó ta để hắn và đám người Liễu Tinh đồng thời bảo vệ tiểu thư, nếu như có thích khách tới đây cũng có thể ngăn chặn một chút.
- Được.
Tiêu Thi gật đầu nói:
- Ngươi cứ sắp xếp là được rồi.
Sở Ly quay đầu nhìn về phía Tống Lưu Ảnh và Tiết Ngưng Ngọc:
- Hai vị Vương phi cảm thấy thế nào?
- Rất tốt.
Nhị nữ gật đầu.
Sở Ly nhìn về phía Chúc Thiên Hoa:
- Từ hôm sau, ngươi và đám người Liễu Tinh đồng thời trực ban, bảo vệ Vương phi!
- Vâng.
Chúc Thiên Hoa trầm giọng nói.
Sở Ly nói:
- Đừng tưởng rằng bảo vệ Vương phi là việc an nhàn, thế nhưng lại là việc nguy hiểm nhất của các hộ vệ trong phủ, thân phận Vương phi đặc thù, có quá nhiều thích khách muốn ám sát, lên tinh thần cho ta. Vạn nhất có cái gì bất ngờ, vậy ngươi cũng đừng sống nữa làm gì!
- Vâng.
Chúc Thiên Hoa chậm rãi gật đầu.
Hắn ra vẻ âm trầm, thế nhưng trong lòng lại hưng phấn không thôi, nữ nhân xinh đẹp như vậy, bảo vệ ở một bên quả thực là chuyện tốt vui tai vui mắt, đây thực sự là một công việc vô cùng tốt.
Lại nói nguy hiểm cũng không phải vậy, cũng không phải chỉ có một hộ vệ như hắn.
- Đại tổng quản, bên ngoài có người tới đưa thiệp mời.
Âm thanh của Chu tổng quản ở bên ngoài vang lên.
- Mang tới đây.
Sở Ly nói.
Liễu Nhứ nhanh chóng đi ra ngoài, rất nhanh đã trở về còn mang theo một tấm thiệp mời đưa cho Sở Ly.
Sở Ly mở ra rồi nhìn lên, có vẻ tươi cười.
- Cái gì vậy?
Tiêu Thi hỏi.
- Hàn Phi Hàn huynh.
Sở Ly cười nói:
- Rốt cuộc hắn đã đến Thần Đô rồi, ta phải đến gặp gỡ một chút, buổi tối sẽ không trở lại đâu.
- Đi đi.
Tiêu Thi lúc lắc bàn tay ngọc nói:
- Để hắn tới Vương phủ sao?
- Chuyện này cũng không cần thiết.
Sở Ly nói:
- Hắn không thích ở bên này, sẽ bị ràng buộc.
- Như vậy cứ tùy ý hắn đi.
Tiêu Thi nói:
- Đúng rồi, không phải các ngươi sẽ tới Thanh Vân lâu đó chứ?
Sở Ly cười cười.
Tiêu Thi hừ lạnh nói:
- Phong lưu háo sắc, không có ai là đồ tốt cả!
Sở Ly liếc mắt nhìn Chúc Thiên Hoa.
Thân thể khổng lồ của Chúc Thiên Hoa chậm rãi lui ra khỏi tiểu viện, Liễu Tinh thì lại tới đón hắn, dẫn hắn đi tới một gian tiểu viện bên cạnh, thấp giọng nói:
- Chung quanh Thiên Xu viện có bốn tiểu viện, nơi này là một gian, bình thường chúng ta sẽ ở đây, nhìn chằm chằm vào động tĩnh ở bên kia.
- Không trực tiếp ở tiểu viện của Vương phi sao?
- Vương phi không thích bên người có nam nhân, chướng mắt... Bình thường cũng còn tốt, đến buổi tối thì phải đề cao tinh thần lên một chút.
Liễu Tinh nói:
- Cách nhau một bức tường, có động tĩnh là có thể nghe thấy được.
Chúc Thiên Hoa có chút thất vọng, không thể luôn nhìn thấy Tiêu Thi, quả thật là đáng tiếc.
Sở Ly một thân một mình xuyên qua một con phố lớn, đi tới trước một gian trạch viện.
Tòa nhà này từ bề ngoài nhìn vào thường thường không có gì lạ, là những tòa nhà thường thấy trong Thần Đô, do những gia đình trung đẳng ở.
Cửa viện có treo hai chuỗi đèn lồng màu đỏ, lúc này hoàng hôn vừa mới buông xuống, đèn lồng màu đỏ đã sáng lên.
Hai hộ vệ thanh niên đứng ở cửa lớn, bên hông đeo đao, khí độ bất phàm, vừa nhìn đã biết ngay là cao thủ.
Hai người nhìn chằm chằm vào Sở Ly.
Sở Ly khẽ gật đầu, tiến lên gõ gõ cửa.
Một lão giả tóc trắng xoá mở cửa hông ra rồi hỏi:
- Công tử có chuyện gì?
Sở Ly đưa thiệp mời tới.
Lão giả nhìn thiếp mời, cung kính nói:
- Công tử, mời vào.
Hắn mở cửa viện ra rồi chỉ vào bên trong:
- Mời theo tiểu lão nhi vào trong, Bích Lan viện ở phía đông.
Sở Ly gật gù.
Ai có thể nghĩ tới đệ nhất thanh lâu của Thần Đô không phải là lầu cao sừng sững mà là một gian tiểu viện thường thường không có gì lạ như thế cơ chứ?
Sau khi tiến vào cửa viện chính là một gian phòng khách, sau khi vòng qua phòng khách này lại là một tiểu viện rộng rãi hơn.
Mỗi tiểu viện đều độc lập với nhau, đứng ở bên ngoài không nhìn thấy tình hình ở trong viện, có cửa viện che chắn, chỉ có thể nghe được tiếng sáo trúc truyền đến từ bên trong mà thôi.
Sở Ly theo hắn đi tới bên ng oài một gian tiểu viện, lão giả này lập tức gõ gõ cửa viện.
Một vị nha hoàn thanh tú mở cửa viện ra, mời bọn họ đi vào.
- Công tử muốn thay y phục trước không?
Nha hoàn thanh tú hỏi hỏi.
Sở Ly lắc đầu:
- Không cần, bằng hữu ta đã tới chưa?
- Đã tới rồi, Hàn công tử đã đợi công tử từ lâu.
Nha hoàn thanh tú trả lời.
Sở Ly nói:
- Vào đi thôi.
Nha hoàn thanh tú mang theo hắn đi vào trong, xuyên qua cửa vào ngoại viện, lại xuyên qua một cái cổng bán nguyệt, rốt cục đã đi tới nội viện.
Hàn Phi từ trong đi ra, vẫn anh tuấn bức người, tinh thần phấn chấn:
- Ha ha, Sở huynh đệ, ngươi tới chậm rồi.
Sở Ly ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, nói:
- Không muộn chứ.
- Đến đây, chúng ta đi vào nói chuyện.
Hắn cười nói.
Bên cạnh hắn có một nữ tử ôn nhu đang đứng đó, mảnh mai sạch sẽ, làm người ta thương yêu tiếc hận.
Nàng cười khanh khách rồi hành lễ:
- Bích Lan bái kiến Sở Đại tổng quản.
Sở Ly vung vung tay:
- Không cần như vậy, đi vào trong ngồi đi.
Bốn người tiến vào phòng khách, trên bàn bát tiên đã được dọn mấy món ăn sáng, chén bạc đã đã mang lên, bên cạnh là bầu rượu bằng ngọc.
- Chúng ta đang chờ ngươi đó.
Hàn Phi cười ha hả nói.
Hắn và Sở Ly phân biệt ngồi xuống.
Sở Ly nói:
- Hàn huynh muộn như vậy mới tới đây, chậm mười ngày đó.
- Một đường du sơn ngọa thủy, sao có thể đến nhanh được chứ?
Hàn Phi lắc đầu cười nói:
- Các nàng yêu thích núi non, ta chỉ có thể để mặc các nàng mà thôi.
Sở Ly nở một nụ cười:
- Khương tiểu thư ra sao?
Hàn Phi vừa nghe lời này của hắn tức thì trừng mắt:
- Ngươi cố ý để cho ta không thoải mái hay sao?
Sở Ly vội vã cười uống một chén bồi tội.
- Ngày hôm nay ta mời ngươi tới là có một việc lớn.
Hàn Phi cười nói.
Sở Ly ra vẻ rửa tai lắng nghe.
Hàn Phi nói:
- Ngươi biết chuyện Mãn Vân trại bị diệt chứ?
Sở Ly gật gù:
- Ta đã phái người đi thăm dò, chỉ lực cương mãnh bá đạo, cái này khó mà nói được!
Bích Lan duỗi bàn tay ra, nhẹ nhàng rót rượu thay cho hai người.
Nàng vẫn ngồi ở bên cạnh Hàn Phi, không nói một lời, ôn nhu như nước.
Hàn Phi nói:
- Ta biết một ít tin tức.
Sở Ly ngẩn ra, thả chén bạc xuống rồi cười nói:
- Toàn bộ Mãn Vân trại bị diệt, không ngờ ngươi lại biết tin tức?
- Đúng thế.
Hàn Phi cười nói:
- Không muốn nghe hay sao?
- Đừng thừa nước đục thả câu, mau nói đi.
Thân thể của Sở Ly nghiêng về phía trước.
Hàn Phi bưng chén bạc lên uống một hơi cạn sạch, sau đó cười nói:
- Vị Bích Lan cô nương này ra sao?
- Là một vị cô nương tốt.
Sở Ly không chút do dự trả lời.
Hàn Phi nói:
- Vậy ngươi chuộc thân giúp nàng đi.
Sở Ly có chút ngơ ngẩn, lại nhìn về phía Bích Lan.
Bích Lan cúi thấp đầu, khuôn mặt đỏ ửng, ngay cả cái cổ đều là một màu hồng.
- Nhìn cái gì vậy.
Hàn Phi cười nói:
- Sở huynh đệ ngươi có thể làm được hay không?
Sở Ly cười khổ nói:
- Nơi này là sản nghiệp của Bảo thân vương đó.
- Ngươi Sở Đại tổng quản vang danh Thần Đô, thần thông quảng đại, còn không làm được chuyện này hay sao?
Hàn Phi cười nói.
Sở Ly thở dài nói:
- Ngươi không nói sớm hơn một chút, ta vừa mới giúp một vị cô nương xong, Bảo thân vương đã trả lại ân tình của ta... Được rồi, ta sẽ chú ý xem một chút!
- Được, thoải mái!
Hàn Phi cười nói:
- Vậy ta cũng nói cho ngươi một tin tức quan trọng.
Thân thể của Sở Ly nghiêng về phía trước.
Hàn Phi nói:
- Người Diệt Mãn Vân trại chính là đệ tử của Đại Lôi Âm tự.
Sở Ly cau mày trầm ngâm.
Hàn Phi nói:
- Không tin sao?
Sở Ly lắc đầu một cái rồi nói:
- Võ học của Đại Lôi Âm tự có uy lực mạnh mẽ, nhưng dễ dàng gặp sự cố, làm ra chuyện như vậy cũng không có gì kỳ lạ cả.
- Ta còn biết, tên này tu luyện chính là A Tu La thần công.
Hàn Phi nói.
Sắc mặt của Sở Ly khẽ thay đổi.
Hàn Phi nhìn sắc mặt của hắn thay đổi, lập tức nở nụ cười ha hả.