Sở Ly tiến lên đánh một bạt tai.
- Bốp.
Một tiếng bạt tai trong trẻo vang lên, Lãnh Đào vội vã bụm mặt lùi về phía sau, hét lớn:
- Sao ngươi lại đánh ta?
Sở Ly trầm giọng nói:
- Ngươi tự biết rất rõ.
- Dựa vào cái gì mà lại đánh người cơ chứ?
Lãnh Đào bụm mặt không phục kêu lên một tiếng tức giận:
- Ta có ý tốt đưa những thứ đồ này tới đây, giúp Bí vệ phủ các ngươi tra án, thái độ của ngươi như vậy là gì? Ta phải nói cho hoàng tổ phụ biết, để người trị tội ngươi!
Sở Ly nói:
- Tốt, vậy thì đi tới trước mặt Hoàng thượng rồi nói, chúng ta đối chất nhau, tại sao tên đệ tử của Quang Minh Thánh giáo kia lại biết mà chạy trốn? Sao hắn lại sớm biết được tin tức mà chạy thoát, không ai mật báo hay sao?
- Nói hươu nói vượn!
Lãnh Đào lớn tiếng kêu lên:
- Ngươi đừng có nói hươu nói vượn, ngậm máu phun người, ta sẽ không mật báo!
- Ai nói là ngươi cơ chứ?
Sở Ly lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Ngươi chột dạ cái gì vậy?
Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức khó có thể tin trừng mắt nhìn về phía Lãnh Đào.
Thật sự là có người mật báo!
Dù thế nào thì bọn họ cũng không nghĩ ra, Lãnh Đào đường đường là Thế tử mà lại không biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này, lại thật sự dám làm ra chuyện như vậy!
Sở Ly lạnh lùng nói:
- Đệ tử Quang Minh Thánh giáo mà ngươi cũng dám mật báo, ta thấy ngươi không muốn làm hoàng Thế tử nữa rồi!
- Nói bậy, ngươi dựa vào cái gì mà dám nói ta mật báo!
Lãnh Đào bỗng nhiên trở nên thông minh.
Hắn phát hiện ra mình cũng không có kẽ hở gì cả, hơn nữa tên kia đã chạy thoát, cũng không còn chứng cứ. Chỉ cần mình chết cũng không nhận tội thì ai cũng không có cách nào nhận định tội của mình được.
Sở Ly nói:
- Tra ra Quang Minh Thánh giáo khó, tra ngươi còn không dễ hay sao?
- Hừ, ta không báo tin, dù ngươi có tra thế nào thì cũng không dính dáng tới ta!
Lãnh Đào cắn chặt răng, đánh chết cũng không thừa nhận.
Sở Ly vung vung tay:
- Ta không muốn chấp nhặt với ngươi, cút nhanh cho ta!
Lãnh Đào mạnh mẽ lườm hắn một cái, quay đầu rời đi.
- Thực sự là hắn sao?
Hứa Hoàn Đức cau mày.
Sở Ly nói:
- Không sai một ly.
- Ài... vị Thế tử này của Thành Vương gia cũng quá không ra dáng rồi đó!
Phó Mộng Sơn lắc đầu cảm khái.
- Thống lĩnh, chuyện còn lại ta không tham dự.
Sở Ly ôm quyền một cái.
- Ngươi ấy...
Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức liếc mắt nhìn nhau, biết đây là Sở Ly đang muốn ra điều kiện.
Phó Mộng Sơn cười ha hả nói:
- Được rồi được rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi đi.
Sở Ly ôm quyền một cái:
- Vậy ta cáo từ trước!
Hắn dứt lời xoay người rời đi.
- Cái tên này...
Nhìn Sở Ly rời đi, Hứa Hoàn Đức bất mãn hừ lạnh một tiếng.
Phó Mộng Sơn nói:
- Người thông minh đều như vậy, đa nghi, cất giấu thủ đoạn, cuối cùng hắn có thể nói ra đã là nể tình rất lớn rồi!
- Đại Quang minh kinh...
Hứa Hoàn Đức cau mày nói:
- Cái này cần phải đi hỏi Hoàng thượng một chút.
- Nghe cái tên này, nhất định sẽ có quan hệ không tầm thường với Quang Minh Thánh giáo.
Phó Mộng Sơn nói:
- Đúng là phải hỏi Hoàng thượng một chút.
Sở Ly trở lại tiểu viện của chính mình, Lãnh Thu và Lãnh Tình đang luyện kiếm, mồ hôi đổ ra tràn trề, y phục dán sát người, lộ ra đường cong lung linh.
Sở Ly ngồi ở bên cạnh cái bàn đá nhìn các nàng luyện công, lười biếng không muốn nhúc nhích.
Hắn cảm thấy bỗng nhiên rảnh rỗi, trước đó không được nhàn nhã như vậy, bên phủ Quốc Công không cần lo lắng gì cả, bên Vương phủ này thì An vương cũng rất yên tĩnh, tạm thời không có uy hiếp gì cả.
Nhưng như vậy hắn lại có chút lười biếng không nhấc lên được tinh thần, dường như mạng của hắn trời sinh đã bận rộn rồi vậy.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Sở Ly tự mình kéo cửa ra.
Tống Lưu Ảnh đang cười tươi roi rói đứng ở ngoài cửa, người mặc một bộ la sam màu vàng, lạnh lùng hỏi hắn:
- Đại tổng quản, Thu nhi và Tình nhi đang làm gì vậy?
Sở Ly đưa tay xin nàng ngồi:
- Vương phi, hai vị tiểu thư đang luyện công.
Tống Lưu Ảnh thướt tha tiến vào trong viện, nhìn thấy nhị nữ vung trường kiếm lên, hàn quang lập lòe, hơi lạnh um tùm, không khỏi cau mày.
- Mẫu thân!
Lãnh Tình dừng kiếm, đi tới gần nàng.
Tống Lưu Ảnh trừng mắt nhìn nàng một chút:
- Nhìn dáng vẻ của các ngươi kìa, còn ra thể thống gì nữa!
Lãnh Tình nói:
- Con đang luyện kiếm đó, mẫu thân tới làm cái gì?
- Mau mau đi đổi xiêm y đi!
Tống Lưu Ảnh hừ lạnh nói.
Nhị nữ theo lời tiến vào trong phòng của Sở Ly, rất nhanh đã đổi một thân y phục màu trắng đi ra.
- Nữ nhân như các ngươi luyện kiếm làm cái gì chứ?
Tống Lưu Ảnh hừ lạnh nói:
- Luyện công để làm gì?
Sở Ly nói:
- Vương phi, thân thể của Tình tiểu thư và Thu tiểu thư quá yếu, luyện kiếm có thể tráng kiện thân thể, bớt sinh bệnh.
Tống Lưu Ảnh nhìn về phía hắn, bất đắc dĩ nói:
- Đại tổng quản, chúng nó sẽ không phải động thủ với người khác, luyện kiếm pháp không bằng luyện quyền pháp, củng cố gân cốt là được rồi.
- Kiếm pháp lúc mấu chốt còn có thể cứu được mình một mạng.
Sở Ly cười nói:
- Quyền pháp cũng không có nhiều tác dụng như vậy.
- Để chúng nó tự mình cứu mạng mình sao?
Tống Lưu Ảnh bật cười.
Sở Ly nói:
- Vương phi xem thường kiếm pháp ta truyền cho nhị vị tiểu thư sao?
- Cái kia ta không đồng tình.
Tống Lưu Ảnh lúc lắc bàn tay ngọc, cười nói:
- Ta nhớ chúng nó là nữ nhi, không ngờ lại còn tranh đấu tàn nhẫn như vậy, sẽ làm mất đi dáng vẻ của một nữ nhân.
- Mẫu thân!
Lãnh Tình bất mãn nhíu mày.
Tống Lưu Ảnh nói:
- Các ngươi còn phải thành gia lập thất, cũng không thể từ sáng đến tối múa thương làm kiếm chứ?
- Tại sao lại không thể chứ?
Lãnh Tình hừ lạnh nói:
- Như Tiết di nương vậy, cũng rất tốt mà.
Tống Lưu Ảnh tức thì trầm mặt xuống.
Sở Ly nói:
- Vương phi tìm một hộ vệ, để bọn họ thử giao thủ mà xem?
- Hả?
Tống Lưu Ảnh nhìn hắn.
Sở Ly cười nói:
- Nếu như các nàng có thể đánh bại được hộ vệ, có lẽ Vương phi cũng sẽ không phản đối chuyện này.
- Không phải, không phải là ta hoài nghi kiếm pháp mà Đại tổng quản dạy chúng nó.
Tống Lưu Ảnh vội vã xua bàn tay ngọc nói:
- Chỉ là ta không muốn chúng luyện võ mà thôi.
Sở Ly nói:
- Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, nên luyện một ít kiếm pháp thì tốt hơn.
-... Được rồi.
Nhìn thấy Sở Ly kiên trì như vậy, Tống Lưu Ảnh chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.
Hiện tại Vương phủ dựa cả vào Sở Ly, cho dù nàng là Vương phi thì cũng phải cho Sở Ly mấy phần mặt mũi.
Lãnh Thu và Lãnh Tình trở nên hưng phấn.
- Tiểu Cố, ngươi đi lấy hai thanh kiếm gỗ tới đây.
Tống Lưu Ảnh quay đầu nói với hộ vệ ở ngoài cửa.
- Vâng, Vương phi.
Một người thanh niên cất giọng nói.
Một lát sau, thanh niên anh tuấn này nhảy vào tiểu viện, cầm trên tay hai thanh kiếm gỗ, đưa một cái cho Lãnh Tình.
Lãnh Tình nhẹ nhàng vung lên mấy lần, thoả mãn gật gù, thanh kiếm gỗ này nặng trình trịch, trọng lượng tương tự với thanh kiếm bình thường, nắm ở trên tay không có gì không giống kiếm bình thường, cho nên muốn thi triển kiếm pháp sẽ không bị ảnh hưởng.
- Đến đây đi.
Lãnh Tình tiến lên phía trước hai bước, đứng tựa vào kiếm.
Thanh niên anh tuấn tên là tiểu Cố ôm quyền nói:
- Tình tiểu thư, xin mời!
Lãnh Tình nói:
- Ngươi xuất thủ trước đi.
- Vâng.
Tiểu Cố đồng ý một tiếng, nhẹ nhàng đâm ra một kiếm.
Lãnh Tình hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi chưa ăn cơm sao? Mạnh tay một chút đi!
- Vâng!
Tiểu Cố vội nói.
Lần này hắn không khiêm nhường nữa, bằng không sẽ thực sự bị Tình tiểu thư xem nhẹ, hắn đề cao tinh thần, kiếm gỗ nhanh chóng đâm tới.
Chân Lãnh Tình xoay tròn, trường kiếm đâm ra.
- Phanh!
Tiểu Cố đưa kiếm về ngăn cản, kiếm gỗ trên tay Lãnh Tình bay ra ngoài.
Tất cả mọi người đều ngây người.
Tiểu Cố trợn mắt lên, khó có thể tin được.
Hắn chỉ mới dùng được một chiêu mà thôi.
Vốn định nhường một chút, cho dù thắng Tình tiểu thư thì cũng phải đánh hơn một trăm chiêu, khó phân thắng bại, lại dùng một chiêu để thắng nhỏ, thế nhưng cũng không nghĩ tới lần này đã giải quyết nhanh như vậy.
Lãnh Tình cũng trợn mắt lên, vốn nàng hoàn toàn tự tin, cảm giác dòng nước ấm trong cơ thể mình cuồn cuộn, khí lực tăng lên nhiều, một kiếm đã có thể giải quyết được tiểu Cố.
Tống Lưu Ảnh cũng giật mình nhìn nàng, lại vừa nhìn về phía Sở Ly.
Sở Ly lắc đầu mỉm cười.
Tống Lưu Ảnh mở miệng cười nói:
- Đại tổng quản, kiếm pháp này của tiểu Tình?
Sở Ly cười cợt.
Lãnh Tình dùng giọng khó có thể tin nói:
- Tiếp tục!
Nàng nhặt kiếm gỗ lên, chỉ về phía tiểu Cố, lạnh lùng nói:
- Tiếp tục, mau mau xuất kiếm, không cho phép nương tay!
-... Vâng.
Tiểu Cố bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tống Lưu Ảnh.
Tống Lưu Ảnh mở miệng cười nói:
- Cứ theo lời nó mà làm!
Tiểu Cố nhẹ nhàng đâm ra một kiếm, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tình, vội vã lấy lại tinh thần, toàn lực đâm ra một kiếm.
- Phanh!
Kiếm của Lãnh Tình lần nữa bay ra ngoài.