- Được rồi.
Lục Ngọc Dung lúc lắc bàn tay ngọc, lạnh nhạt nói:
- Vương phi đang làm gì?
- Vương phi đang tản bộ.
Chu tổng quản vội nói.
Lục Ngọc Dung khẽ gật đầu, liên tục nhẹ nhàng bước đi, như cành liễu rủ trong gió, mềm mại uyển chuyển.
Lãnh Dĩnh nói:
- Đại tổng quản đâu, còn chưa xuất quan sao?
Chu tổng quản vội hỏi:
- Còn chưa xuất quan.
- Hắn muốn bế quan tới khi nào!
Lãnh Dĩnh bĩu môi.
Chu tổng quản cười khổ nói:
- Chúng ta sao biết được ý nghĩ của Đại tổng quản cơ chứ?
Lãnh Dĩnh nói:
- Ta thấy hắn làm vậy là muốn lười biếng thì phải!
Lục Ngọc Dung khẽ cười một tiếng:
- Tiểu Dĩnh nói không sai, hắn muốn lười biếng, hiềm trong phủ bận rộn phiền phức, quấy rối tu luyện, hiện tại thì tốt rồi, ném đi tất cả mọi chuyện, trốn tới chỗ yên tĩnh. Có lẽ võ công đã tinh tiến thêm một tầng rồi đó.
Chu tổng quản lại cười khổ, nói:
- Đó là gần đây trong phủ yên tĩnh, không có chuyện gì, nếu thật sự có chuyện, không có Đại tổng quản ở đây, nhất định sẽ loạn tung lên... Đúng rồi, ngày hôm qua còn có một vị Mạnh Kiên công tử đến phủ, muốn gặp Đại tổng quản.
- Mạnh Kiên?
Lông mày của Lục Ngọc Dung giật giật, nói:
- Hắn đến rồi sao?
- Vâng, Mạnh công tử còn muốn bái kiến Vương phi.
Chu tổng quản thấp giọng nói:
- Vương phi không gặp Mạnh công tử.
- Tính khí này của nàng!
Lục Ngọc Dung nói:
- Dù sao cũng là cao đồ của Tử Vân sơn, sao có thể không gặp được chứ.
- Đúng vậy.
Chu tổng quản vội vàng gật đầu.
- Tử Vân sơn?
Lãnh Dĩnh hiếu kỳ nói:
- Là Tử Vân sơn một trong bốn đại tông phái kia sao?
- Vâng, đúng vậy.
Chu tổng quản dùng sức gật đầu.
Lãnh Dĩnh nói:
- Đúng là nên gặp.
Chu tổng quản thở dài nói:
- Vương phi nói một không hai, chúng ta làm thị vệ không khuyên được nổi, Lục tiểu thư và Dĩnh cô nương nên khuyên một chút vậy.
- Ta mặc kệ những chuyện vô bổ này.
Sóng mắt của Lục Ngọc Dung lưu chuyển, liếc nhìn hắn một cái:
- Có phải ngươi thu chỗ tốt gì của hắn rồi không?
- Ôi!
Chu tổng quản lớn tiếng kêu, giống như có vô số oan khuất vậy:
- Oan uổng cho ta quá, Lục cô nương, ta chỉ cảm thấy động tác này của Vương phi quá đắc tội với người ta. Thân phận của Mạnh công tử không bình thường, không thể đắc tội như thế được.
- Ngươi thật là nhàn rỗi, Tiêu Thi cũng không phải người ngu.
Lục Ngọc Dung cười khẽ.
Chu tổng quản vội nói:
- Đúng đúng, là ta nhiều chuyện!
Năm người đi ở trên đường nhỏ lát đá, phía trước là một chỗ ngoặt.
Bọn họ vừa mới đi tới chỗ cua thì đã nhìn thấy phía trước có thanh niên một áo lam tuấn mỹ, đang chắp tay mà đi, bước tiến chậm rãi thong dong, biểu hiện rất trầm ổn.
- Mạnh công tử!
Chu tổng quản vội nói.
Mạnh Chấp ôm quyền một cái, ánh mắt bình tĩnh tìm đến khuôn mặt của Lục Ngọc Dung, khẽ gật đầu.
- Lục tiểu thư, vị này chính là Mạnh Kiên Mạnh công tử, cao đồ của Tử Vân sơn.
Chu tổng quản vội nói.
Lục Ngọc Dung liếc nhìn Chu tổng quản một chút.
Chu tổng quản vội vã cười làm lành.
- Lục tiểu thư, Mạnh Kiên có lễ!
Mạnh Kiên ôm quyền thi lễ, lại nhìn Lãnh Dĩnh cười ôm quyền một cái.
Lãnh Dĩnh đáp lễ.
Lục Ngọc Dung nói:
- Mạnh công tử, thật là trùng hợp!
Nàng liếc mắt đã nhìn thấy thủ đoạn của Mạnh Kiên, trong lòng rất chán ghét.
Mạnh Kiên mỉm cười nói:
- Ta ngưỡng mộ đại danh của Lục tiểu thư đã lâu, cố ý chờ đợi ở đây, xin Lục tiểu thư tha thứ cho sự lỗ mãng của ta!
Lục Ngọc Dung nể mặt hắn thẳng thắn cho nên mới khẽ gật đầu:
- Một chút chuyện nhỏ không đáng gì, không biết Mạnh công tử tới đây là có việc gì?
- Vốn tại hạ muốn đến thăm đệ đệ, không nghĩ tới đệ đệ đã không ở đây nữa.
Mạnh Kiên thở dài, lộ ra vẻ bi thương, u buồn thở dài một tiếng:
- Huynh đệ chúng ta mười năm không gặp, thế nhưng không ngờ giữa người và người lại cách xa như trời và đất!
Lục Ngọc Dung nói:
- Mạnh công tử nén bi thương, thân là người trong võ lâm, khó tránh khỏi chuyện như vậy.
- Đúng vậy.
Mạnh Kiên chậm rãi nói:
- Ta thân là đại ca, chung quy cũng phải báo thù cho hắn, mới có thể an ủi hắn trên trời có thiêng!
- Hừm.
Lục Ngọc Dung nói:
- Vậy Mạnh công tử cứ chậm rãi tra xét đi, ta cáo từ trước!
Nàng nhẹ nhàng rời đi, Lãnh Dĩnh vội vã đuổi theo, khi tiến vào trong cổng vòm mới quay đầu nhìn hắn.
- Biểu tỷ, hắn vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào tỷ đó, xem ra là mê mẩn biểu tỷ rồi!
Lãnh Dĩnh thấp giọng cười nói.
Lục Ngọc Dung nói:
- Ta mang khăn che mặt, hắn không thấy rõ dung mạo được ta, đừng có nói bậy!
- Tỷ không nhìn ánh mắt kia của hắn sao?
Lãnh Dĩnh cười nói:
- Tuyệt đối là coi trọng biểu tỷ... Muội thấy hắn so với Sở Đại tổng quản còn mạnh hơn đó!
- Ồ?
Lục Ngọc Dung bật cười:
- Mạnh ở chỗ nào chứ?
- Tỷ xem người ta ôn văn nho nhã, hào hoa phong nhã, không có vì bản thân là đệ tử đại môn phái mà cao ngạo.
Lãnh Dĩnh hất mũi ngọc tinh xảo lên, lại hừ lạnh nói:
- Nào có cuồng giống như tên Sở Ly kia chứ!
Nàng vẫn có oán khí đối với Sở Ly, cho nên một khi bắt được cơ hội sẽ nói ra vài câu.
Lục Ngọc Dung lắc đầu cười nói:
- Đôi mắt này của ngươi...
- Vậy biểu tỷ cho rằng như thế nào?
Lãnh Dĩnh nói:
- Lẽ nào hắn không sánh được với Sở Ly sao?
- Xem người không thể nhìn về ngoài được.
Lục Ngọc Dung nói:
- Hắn nhìn như ôn văn nho nhã, nhưng trong xương lại có ngạo khí ngập trời, xem thường người trong thiên hạ.
- Thật không?
Lãnh Dĩnh kinh ngạc, suy nghĩ một chút:
- Có điều hắn là đệ tử của Tử Vân sơn, cũng có tư cách để kiêu ngạo chứ?
- Hắn là đệ tử của Tử Vân sơn. Không sai, thế nhưng đệ tử từ bốn Đại tông phái đi ra là có thể đệ nhất thiên hạ hay sao?
Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói:
- Không hẳn!
- Cái này cũng đúng.
Lãnh Dĩnh rất tin phục đối với biểu tỷ mình, nàng cười nói:
- Nhất định là hắn tìm đến Sở Ly gây phiền phức... Trong một ngọn núi có hai con mãnh thú, nhất định phải đánh nhau, có đúng không?
Nàng mở miệng cười nói:
- Lúc này mới thú vị, Sở Ly cũng nên bị dạy dỗ một chút!
Lục Ngọc Dung liên tục bước đi:
- Vậy cũng không hẳn.
- Không đánh được hắn sao?
Lãnh Dĩnh vội hỏi.
Lục Ngọc Dung nói:
- Chưa chắc Sở Ly sẽ phải chịu giáo huấn, được rồi, đã đến rồi.
Chu tổng quản giả câm vờ điếc, không nói câu nào, nhìn thấy Thiên Xu viện mới thầm thở dài một hơi, lúc này vội vã ôm quyền cáo từ rời đi.
Tiêu Thi mặc một bộ áo bào rộng màu tím, đang bước chậm ở trong viện, đôi mắt sáng thỉnh thoảng nhìn lên trên không trung, rất là đăm chiêu.
Tuyết Lăng và Liễu Nhứ đứng ở một bên, bất cứ lúc nào sẽ dâng trà và điểm tâm lên, không biết Tiêu Thi đang làm gì.
Nhìn thấy đám người Lục Ngọc Dung đi vào, Tiêu Thi lạnh nhạt nói:
- Lại tới làm gì vậy?
Lục Ngọc Dung cũng không khách khí:
- Lúc nào Sở Ly trở về vậy?
- Ta sao biết được chứ!
Tiêu Thi nói.
Lục Ngọc Dung vung vung tay, ra hiệu cho Tuyết Lăng và Liễu Nhứ không cần đa lễ.
Nàng đi tới bên cạnh cái bàn đá rồi ngồi xuống:
- Ta muốn tính toán một chút cùng Sở Ly!
- Lại bị hắn tính toán sao?
Tiêu Thi lạnh nhạt nói:
- Hoặc là ngươi lại trúng kế của hắn?
- Hắn mượn cao thủ từ ta, một bị trọng thương, phải tĩnh dưỡng một tháng.
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:
- Ta tới hỏi hắn, rốt cuộc hắn sẽ bồi thường thế nào cho ta!
- Ngươi muốn bồi thường ra sao?
Tiêu Thi nói.
Lục Ngọc Dung nói:
- Theo ta đi phủ Quốc Công một chuyến.
- Một đệ tử của Quang Minh Thánh giáo.
Tiêu Thi nói:
- Hắn đã đồng ý rồi.
Lục Ngọc Dung lắc đầu một cái:
- Hai người!
- Hoặc là một, hoặc là hắn nghĩ biện pháp trong vòng ba ngày khôi phục thương thế của người kia.
Tiêu Thi nói:
- Chỉ có hai điều kiện này, chỉ được chọn một, không thể thay đổi.
- Quả nhiên hắn có thể trở về!
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.
Nàng biết khinh công của Sở Ly, cho nên nàng sẽ không tin hắn sẽ thật sự bị Bí vệ phủ nhốt lại bên trong.
Tiêu Thi nói:
- Ngươi không cần bận tâm quá nhiều, tạm biệt, không tiễn!
- Mạnh Kiên thì sao?
Lục Ngọc Dung nói:
- Đây chính là một phiền toái lớn, Tử Vân sơn đó!
- Ngươi có biện pháp sao?
Tiêu Thi nhíu mày nhìn về phía nàng.
Lục Ngọc Dung cười gật đầu.