Tiêu Thi liếc nhìn Sở Ly một chút, hỏi:
- Không đánh sao?
Sở Ly lắc đầu:
- Cứu người quan trọng hơn.
Tiêu Thi nói:
- Là những người nào?
Sở Ly cau mày thở dài:
- Lai lịch của những người này có vấn đề, cần phải cẩn thận tra một chút... Trịnh thống lĩnh, ngươi nói một chút với Vương gia, lập tức đi ngõ thứ ba tỉnh tuyền... Bao vây toàn bộ ngõ lại, đây là hang ổ của phiến nhân.
- Vâng.
Trịnh Lập Đức vội vã đồng ý.
Sở Ly phất tay ra hiệu hắn dừng lại:
- Nói với Vương gia, bên trong có hai cao thủ Thiên Ngoại thiên.
- Vâng.
Sắc mặt của Trịnh Lập Đức lập tức nghiêm nghị.
Một khi dính đến cao thủ Thiên Ngoại Thiên, như vậy tuyệt đối đã không còn là việc nhỏ, sợ là chuyện này sẽ không đơn giản như vậy.
Sở Ly phất tay ra hiệu cho hắn rời đi.
Đại tổng quản như hắn càng ngày càng có khí thế, những người chung quanh không dám vâng theo, cũng không bởi vì chức vị của hắn chỉ là hư chức mà coi thường, nói ra mọi người đều nhất nhất vâng theo, một là hắn ác độc, võ công mạnh mẽ, hai là hắn trung thành tuyệt đối, không từ chối cực khổ mà bảo vệ bên người Tiêu vương phi.
Đứa trẻ trên đất lăn qua lăn lại khóc, khiến cho người nghe thay đổi sắc mặt, không khỏi sinh ra sự đồng tình.
Nhưng Tống Lưu Ảnh lại lạnh lùng nhìn hắn, không có chút ý mềm yếu nào cả.
Đứa trẻ một bên khóc, một bên liếc mắt nhìn bốn phía, xem mọi người đều rất có hứng thú nhìn chằm chằm vào mình, không có ý đồng tình, cũng không có ý hỗ trợ cầu xin, cho nên nó chỉ có thể bất mãn ngừng khóc lại, bò lên.
Trước đây Tống Lưu Ảnh rất sủng ái nó, bởi vì nó là độc đinh của Tống gia, chỉ lo có cái gì bất ngờ xảy ra, yêu chiều còn không hết, bình thường nói cái gì là có cái đó, mọi việc đều theo ý của nó.
Kết quả đã nuôi thành tính khí tùy hứng của nó, muốn làm gì thì nhất định phải làm được, bất kể là ai cũng không ngăn được.
Tống Lưu Ảnh lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi biết bên ngoài có bọn buôn người mà còn dám đi ra bên ngoài chơi, lần này nếu không phải có Đại tổng quản cứu ngươi, ngươi sẽ không còn được gặp lại cô cô nữa đâu!
- Cô cô, ta có hộ vệ, sẽ đánh cho bọn họ chạy té khói.
- Ai ngờ đám người Lý Xuyên Lý Thủy vô dụng như vậy chứ. Thiếu chút nữa đã chết!
- Biết sợ chưa?
Tống Lưu Ảnh hừ lạnh nói.
Đứa trẻ này vội vã dùng sức gật đầu, ngẩng đầu lấy lòng nhìn nàng.
…
Trịnh Lập Đức vội vã đi tới trong viện, dừng lại ở trước thư phòng, thấp giọng nói:
- Điện hạ.
- Chuyện gì?
Trong thư phòng truyền đến tiếng gầm thét của An vương.
Trịnh Lập Đức nói:
- Chất tử của Tống vương phi đã được Đại tổng quản cứu về rồi!
- Cứu về rồi?
An vương mở cửa sổ ra. Vẻ mặt rất âm trầm:
- Lúc nào?
- Vừa nãy mới cứu về.
Trịnh Lập Đức nói.
- Tiến vào nói chuyện!
An vương hừ lạnh nói.
Trong lòng Trịnh Lập Đức kêu khổ, xem ra tin tức này không được điện hạ vui mừng, mình phải cẩn thận!
Hắn cẩn thận từng li từng tí một đi vào thư phòng, khom người đứng đó, không dám nhúc nhích.
An vương chắp tay đi dạo. Trầm giọng nói:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Thuộc hạ cũng không rõ lắm, chỉ biết là người nhà của Tống vương phi tới đây bẩm báo, nói tiểu thiếu gia của Tống gia bị cướp đi. Trong lúc Tống vương phi lo lắng thì Đại tổng quản ra tay cứu tiểu thiếu gia trở về.
Trịnh Lập Đức nói.
- Sở Ly làm thế nào vậy?
An vương lạnh lùng nói.
Hắn rất là giận dữ, thân là Vương gia, chuyện mà hắn không thể làm được lại bị Sở Ly làm được, hơn nữa lại còn giúp Vương phi của mình, mình thân là nam nhân, quả thực là không ngóc đầu lên được. Cực kỳ mất thể diện!
Trịnh Lập Đức lắc đầu nói:
- Đại tổng quản chỉ gọi ta tới, bảo ta đề phòng nghiêm ngặt, hắn muốn đi ra ngoài một chút, sau một khoảng thời gian uống cạn chén trà thì hắn đã trở lại, mang theo tiểu thiếu gia của Tống phủ. Chuyện còn lại, có lẽ Vương phi biết rõ, lúc đó trong đình viện chỉ có ba vị Vương phi.
An vương quay đầu nhìn về phía Hư Ninh đang khép hờ mắt, nói:
- Tôn giả, ngươi cảm thấy thế nào?
- Ta nghe sư huynh nói, Sở thí chủ từng ở tệ tự một đoạn thời gian. Đã luyện thành thần thông Thông Thiên triệt địa.
Vẻ mặt của Hư Ninh rất bình tĩnh, không nhanh không chậm nói:
- Có lẽ Sở thí chủ đã dùng thần thông Thông Thiên triệt địa.
- Trong tự các ngươi còn có người nào luyện thành thần thông Thông Thiên triệt địa nữa không?
An vương trầm giọng nói.
Hư Ninh lắc đầu:
- Thần thông này rất khó luyện, mà tác dụng rất ít, lúc trước trong tự chỉ có Không Hải sư bá luyện thành. Bây giờ chỉ có Sở thí chủ.
- Không hổ là Kim Cương tự!
An vương cười lạnh nói:
- Sở Ly cũng thật là lợi hại, có thể tiến vào Kim Cương tự, còn có thể luyện thành thần thông... Được rồi, nếu người đã cứu về rồi thì thôi đi. Hắn có nói cứu người ở nơi nào không?
- Đại tổng quản nói. Ở ngõ Tỉnh tuyền thứ ba, phải bao vây toàn bộ ngõ Tỉnh tuyền lại, bên trong có hai vị cao thủ Thiên Ngoại Thiên.
Trịnh Lập Đức vội nói.
-... Rất tốt, mang tám cao thủ bên người tới đó, đi bắt người với ta!
An vương trầm giọng nói, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Phủ Doãn Thần đô đoạn thời gian này đều bị chuyện này làm cho mặt mũi tối tăm, bị các đại thần chửi, thực sự không ngóc đầu lên được. Cho dù hắn thân là hoàng tử, thế nhưng vẫn bị mắng không ít, cũng không trốn thoát được hai chữ vô năng này.
Bây giờ có cơ hội tốt như vậy, chỉ cần bắt đám người này thì công lao đã đủ để khiến cho mọi người chú ý, được các đại thần cảm kích và tán dương!
Nghĩ tới đây, tinh thần hắn phấn chấn, sải bước đi ra ngoài.
Sau hai canh giờ, khi An vương trở về trong Vương phủ, mặt mày hớn hở, đi lại nhẹ nhàng, giống như đã trẻ ra mười tuổi.
Khi Sở Ly cứu tiểu thiếu gia Tống gia ra hắn cũng không làm kinh động người ở bên trong, vô thanh vô tức, vì lẽ đó người bên trong cũng không cảm giác được. An vương dẫn người như thiên binh hàng lâm, một lần bắt được đám người này, không có một người nào lọt lưới.
Đồng thời bọn họ cũng tìm được hai mươi mấy đứa trẻ ở đây, đều là con nhà quan viên trước đó đã bị bắt cóc.
Cứu những đứa trẻ này cũng giống như cứu hai mươi mấy đại thần này, không cần nhiều lời, tất nhiên những đại thần này sẽ phải cảm kích ân đức của hắn. Ngày sau sẽ trở thành người của hắn, lúc mấu chốt có thể trợ lực, thu hoạch như vậy có thể nói là kinh người, hơn xa những năm này hắn khổ tâm kinh doanh!
Hắn bỗng nhiên có một tia cảm kích đối với Sở Ly, thế nhưng lập tức lại bị thù hận bao phủ.
Sở Ly này hữu dụng đối với mình, thế nhưng lại càng có hại hơn, nhìn như thế nào cũng rất khó chịu, có năng lực, thế nhưng nếu như đối phó với mình thì lại phiền phức vô cùng. Cho nên vẫn nên nhanh chóng diệt trừ hắn thì tốt hơn.
Săn bắn đại điển chính là cơ hội tốt nhất, sáu vị cao thủ Thiên Ngoại Thiên bao vây hắn ta lại, hơn nữa còn có Thu nhi, Sở Ly không có cách nào chạy trốn, nhất định có thể giết chết được hắn, thậm chí hắn còn không biết mình chết ở trên tay người nào!
Nghĩ tới đây, tâm tình của An vương càng ngày càng khoan khoái, trở lại thư phòng, nở nụ cười ha hả.
Hư Ninh bình tĩnh đứng ở một bên, không nói một lời, nhìn thấu tâm tư của hắn, nhưng vẫn không tỏ rõ ý kiến.
…
Lúc chạng vạng, Tống Mộng Lân tự mình đến nhà, mang theo đứa trẻ nghịch ngợm tùy hứng kia, để đứa trẻ này dập đầu với Sở Ly, cảm tạ ân cứu mạng của hắn.
Sở Ly cười từ chối, chuyện này dễ như ăn cháo mà thôi.
Tống Mộng Lân không nói lời cảm tạ quá nhiều, chỉ ôm quyền cáo từ rời đi.
Tống vương phi và Tiết vương phi đều rời đi, tiểu viện trở nên yên tĩnh lại.
Sở Ly và Tiêu Thi ngồi dưới ánh chiều tà, lười biếng nói chuyện phiếm.
- Ngươi cứu nữ nhi của Tiết vương phi, lại cứu chất tử của Tống vương phi, xoay trái xoay phải đó.
Tiêu Thi như cười mà không phải cười nói.
Sở Ly cười cười:
- Cũng là bởi vì cơ duyên trùng hợp mà thôi.
Tiêu Thi hừ một tiếng, lườm hắn một cái rồi nói:
- Vậy vì sao phải đưa công lao cho An vương chứ? Phá được sào huyệt của đám người buôn người, công lao này rất lớn, lần này đến phiên hắn đắc ý rồi!
Sở Ly cười nói:
- Tiểu thư đoán xem.
- Có gì có thể đoán chứ?
Tiêu Thi tức giận:
- Ngươi bị choáng váng đầu óc mà thôi!
Sở Ly cười nói:
- Ta lập công lao lớn như vậy, một là chứng minh trung thành tuyệt đối với Vương gia, hắn chết thì chuyện sẽ không liên quan đến ta. Hai là ép hắn chỉ có thể ra tay ở trong bóng tối, ở bên ngoài trái lại còn phải đối xử với ta lễ độ, lạnh nhạt với người có công là chuyện mà một hiền vương nên làm hay sao?