Máu nóng trong Sở Ninh sôi trào, đủ loại tạo hóa trong cơ thể sống dậy, khiến số lượng thần quang tăng dữ dội đạt tới tận hai mươi lớp.
Cùng lúc đó.
Thạch bích huyết thống không thể chịu nổi gánh nặng ấy mà nổ tung.
Yên tĩnh.
Vẫn yên tĩnh.
Tất cả mọi người ngẩn ngơ.
Sở Ninh không hùng hổ tấn công, hắn chỉ dùng huyết thống của mình làm thạch bích huyết thống vỡ nát.
“Cấp bậc huyết thống của hắn đã vượt qua giới hạn kiểm tra của thạch bích huyết thống này!”
“Điều này chứng tỏ rằng, thiên phú của hắn đã phá kỷ lục lịch sử của Liệt Dương Tông ta!”
Lỗ Nhạc nhìn người thanh niên áo trắng kia, tay ôm ngực, mồm há to thở hổn hển.
Lão ta không biết Sở Ninh đã trải qua những gì.
Nhưng kết quả kiểm tra của thạch bích huyết thống không thể làm giả.
Chỉ cần cố gắng bồi dưỡng một yêu nghiệt đáng sợ như vậy thôi là có thể đưa Liệt Dương Tông lên đỉnh cao hưng thịnh rồi.
Kết quả.
Yêu nghiệt ấy lại bị bọn họ đuổi đi, còn bị ép trở thành kẻ thù của Liệt Dương Tông.
Hối hận.
Một sự hối hận chưa từng có lan ra khắp cơ thể bọn trưởng lão, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lữ Tinh Thần đều thay đổi.
Từng ánh mắt kia hệt như những mũi tên nhọn hoắc cắm sâu trên người khiến Lữ Tinh Thần mất hết can đảm, xụi lơ trên mặt đất.
“Tông chủ, cứu ta!”
Bản năng sinh tồn mách bảo hắn ta gọi với xuống võ nhai.
“Sở Ninh, đủ rồi!”
Một giọng nói già nua vọng ra từ võ nhai, chứa đựng sự uy nghiêm khôn cùng, chấn vang như chuông đồng vang vọng.
Một ông lão râu tóc bạc phơ nhưng mặt mày vẫn còn hồng hào đáp xuống như lá rụng cuối thu.
“Tông chủ!”
Lữ Tinh Thần như nhìn thấy cứu tinh.
“Siêu Phàm cảnh?”
Nhân Đồ thấy vầng hào quang mờ ảo lửng lơ quanh người ông lão kia thì biến sắc.
Tông chủ của Liệt Dương Tông, Phạm Huyền Cơ đã bước vào Vũ Cảnh tầng chín từ lâu, là cường giả đứng hàng thứ ba trong bảng cường giả của Đại Hạ Vũ Triều.
Nhưng mà, tuổi tác của ông ta đã cao nên không quan tâm tới chuyện trong tông, chỉ luôn tập trung bế quan.
Mười năm gần đây chỉ xuất hiện một lần duy nhất, lần ấy là để tìm Đằng Giao Huyết cho Lữ Tinh Thần.
Lúc này, khi ông ta xuất hiện trở lại đã phá tan gông cùm xiềng xích, trở thành cường giả Siêu Phàm cảnh.
“Chúc mừng tông chủ!”
“Từ nay về sau, tông ta sẽ trở thành đại giáo số một Đại Hạ Vũ Triều!”
Lỗ Nhạc và các trưởng lão vô cùng vui mừng, khom lưng quỳ bái với một đám đệ tử.
Siêu Phàm.
Đó là sự tồn tại đứng trên đỉnh Đại Hạ Vũ Triều, thoát khỏi phàm thai, kiêu ngạo nhìn bốn cảnh giới Bể Khổ.
Tiếng chúc mừng vang dội là thế nhưng lại khiến khóe miệng Phạm Huyền Cơ thoáng hiện lên sự cay đắng.
Siêu Phàm Cảnh không thể tranh đoạt sinh mệnh như Hạ Tổ.
Đời người ngắn ngủi, vượt qua Bể Khổ, còn gì vui nữa?
Sở Ninh lại không giống thế.
Năm nay hắn mới mười chín, với thiên phú như yêu nghiệt ấy, hắn có thể bước vào Siêu Phàm ở những năm thịnh vượng nhất đời.
Sớm biết như vậy, năm ấy ông ta không nên trơ mắt nhìn Sở Ninh bị đuổi đi.
“Việc năm ấy, bổn tọa rất lấy làm tiếc”
“Lần này, ngươi đánh Liệt Dương Tông tổn thất nghiêm trọng, còn phá huỷ thạch bích huyết thống, chi bằng bán cho bổn tọa một ân tình, chuyện dừng lại ở đây, ngươi thấy sao?”
Phạm Huyền Cơ trầm giọng nói.
Dù ông ta có nuối tiếc đến đâu thì cũng không thể thay đổi được sự thật.
Sở Ninh và Liệt Dương Tông đã xé rách mặt nhau.
Còn Lữ Tinh Thần có thế nào chăng nữa cũng là thiếu tông chủ, bị người ta giết như vậy thì Liệt Dương Tông sẽ trở thành trò cười của cả Đại Hạ Vũ Triều.
Nhân Đồ cười cợt.
Phạm Huyền Cơ mới bước vào Siêu Phàm nhưng lại không nhìn thấu cảnh giới của Sở Ninh.
Mong Bắc Vương đương thời bán cho mình một ân tình, Phạm Huyền Cơ ông ta cũng xứng sao?
“Phụ thân, báo thù xong chúng ta về nhà thôi!”
Sở Ninh không đáp lại mà quay đầu nói với Sở Nguyên trong đám đông, từng câu từng chữ như sấm rền.
Sở Ninh.
Hắn đang thách thức Siêu Phàm sao?
“Được!”
Sở Nguyên cười to.
Sở Ninh có khí phách nhường ấy, ông thân là phụ thân sao có thể kinh hãi chứ?
“Hôm nay, hai cha con chúng ta đánh nhau một trận ra trò nào!”
Ông ta hét lớn, tấn công Vương Thanh Phong và Từ Phúc, muốn tự mình ra tay trả thù.
Lúc này, Sở Ninh mới nhìn sang Phạm Huyền Cơ, môi mấp máy: “Tránh ra, nếu không giết cả ngươi đấy!”