Nữ nhân này hãy còn nhớ chuyện ban đêm tập kích nơi đóng quân của Đại La khi còn ở Bắc Cảnh.
Bí cảnh Hóa Long là vùng đất thần kỳ bán thuần huyết, chuyên tôi luyện Siêu Phàm Cực Cảnh, chắc chắn cũng là một vùng linh thổ, có lẽ sẽ có nhiều dược liệu và vật báu sinh trưởng.
Dẫn Tân Hoa Ngữ đi cùng đích xác không phải chuyện xấu.
Nghe hai người bọn họ trò chuyện với nhau, Sở Dao. mím môi.
Ca ca của mình thân là Bắc Vương Đại Hạ, thiên tài có một không hai trên đời, vậy mà hình như lại không
làm gì được Tân tỷ tỷ.
“Việc xây dựng Đại Hạ Thuật Các chuẩn bị đến đâu rồi”, Sở Ninh suy tư rồi hỏi Nhân Đồ.
Thanh Châu Đại Quốc. Nhất định phải có thuật sư riêng.
Đan sư, khí sư, trận sư cũng không thể thiếu, có thế mới khiến Đại Quốc vững như thành đồng vách sắt.
Chỉ dựa vào một mình Tân Hoa Ngữ thì không giúp. ích được gì.
“An Vương truyền tin đến, Đại Hạ Thuật Các đã xây xong, Mộc Trạch đã dẫn dắt toàn bộ đan sư của Ly Hoa Đường vào các”.
“Nhưng tạm thời chưa có thuật sư nào ở vùng đất Thanh Châu bằng lòng gia nhập Đại Hạ Thuật Các”.
Nhân Đồ nói. “Không có à”, Sở Ninh hít sâu một hơi.
Thuật sư, mong muốn có được linh thổ, mong muốn gia nhập Đại Quốc cường thịnh.
Mà nay.
Không có thuật sư nào đáp lại lời kêu gọi của Đại Hạ, bởi vì Đại Hạ không đủ mạnh.
Quốc gia nhỏ yếu thì không có địa vị trong ngoại giao!
Sở Ninh mười chín tuổi đột phá Siêu Phàm Nhất Cực Cảnh, xếp hạng thứ hai trên Thanh Châu Kiêu Tử Bảng, nhưng người chịu thừa nhận hắn cũng không nhiều.
Dù sao không mấy ai coi trọng thiên tài Cực Cảnh xuất thân từ phàm thổ.
“Vừa hay, mượn hành trình đi Bí cảnh Hóa Long, hiển lộ uy thế của Đại Hạ chúng ta!”, mắt Sở Ninh sáng ngời.
Chờ hắn giẫm lên tất cả thiên tài tuyệt thế của Thanh Châu, để xem ai còn dám nghỉ ngờ Bắc Vương của Đại Hạ!
Thanh Châu, một vùng linh thổ rộng lớn mênh mông.
Linh khí như mây, tiên hạc bay lượn, tựa như phúc địa của thần tiên, lại có cả tử quang ngút trời, bao phủ vạn dặm sơn hà, cao quý vô cùng.
Nơi đây. Là một Hoàng Triều ở Thanh Châu.
“Chỉ là một tên thiên tài phàm thổ mà lại dám làm nhục ta như vậy!”
Một nữ tử cao gầy mặc vũ y thêu phượng, mái tóc vàng lấp lánh nói với giọng điệu lạnh lùng, hàng mày lá liễu nhếch cao hiện vẻ phẫn nộ.
Nàng ta là một hoàng nữ của Vạn Pháp Hoàng Triều, đứng thứ mười ba trong số con cái của Vạn Hoàng, tên là Vạn Lăng Nhi, nhũ danh là Thập Tam.
Bởi vì nàng ta là con gái duy nhất của Vạn Hoàng triều đại này, cho nên được cưng chiều hết mực, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Theo ước định giữa Vạn Pháp Hoàng Triều và Hạ Tổ.
Nếu Đại Hạ có một Bắc Vương ra đời thì người đó sẽ trở thành vị hôn phu của nàng ta.
Nàng ta rất bất mãn với cuộc hôn nhân này, không cho rằng mình sẽ vướng vào hôn sự này.
Nàng ta không ngờ.
Đại Hạ thật sự có một vị Bắc Vương xuất hiện, hơn nữa còn gánh vác quốc vận, hủy bỏ hôn ước.
Nàng ta đường đường là hoàng nữ, sao có thể bị người khác vứt bỏ!
“Phụ hoàng, con muốn đi theo đại ca đến Bí cảnh Hóa Long!”, Vạn Lăng Nhi nói với cung điện nguy nga ngập tràn tử quang.