Đến lượt Lý Kỳ phải sửng sốt, nói:
- Chuyện vui gì?
Lý Sát Nhĩ nói:
- Quốc vương của ta sau khi biết Kinh tế sử đang hao tổn tâm tư cố gắng đẩy mạnh quan hệ song phương ta và ngươi, trong lòng cực kì cảm động, muốn đính hôn Nhị công chúa cho Kinh tế sử, biểu đạt sự cảm ơn của Quốc vương đến Kinh tế sử, cũng có thể củng cố quan hệ giữa hai bên.
- Khụ khụ khụ khụ, Vương gia, ngươi phải đi rồi, còn hài hước như vậy nha! Lý Kỳ bị sặc mạnh, cái này không phải là chuyện vui, mà rõ ràng chính là tin dữ.Lý Sát Nhĩ nói:
- Là chuyện đại sự, ta sao dám đem ra nói giỡn.
Triệu Hoàn lại nói:
- Đây cũng là một chuyện vui, nhưng, sao trước đây chưa từng nghe Vương gia nhắc qua? Y là Thái tử, đối với việc liên hôn quá quen thuộc rồi, nếu Lý Kỳ có thể lấy được công chúa Tây Hạ, vậy thật có thể diện, hơn nữa đối với tình hữu nghị Tống Hạ hai nước lại càng có lợi
Lý Sát Nhĩ gượng cười, nói:
- Ta vừa đến kinh, liền nghe thấy Kinh tế sử gần đây có bốn vị kiều thê, vì thế đành phải rút lui.Lý Kỳ vội nói:
- Rút lui thật tốt.
- Hả?
- Ặcý ta là --- tiếc nuối, cực kì tiếc nuối. Lý Kỳ vuốt trán, vẻ mặt buồn bã, tuyệt đối là kỹ thuật diễn xuất.
Triệu Hoàn cau mày nói:
- Thật ra Lý Kỳ đã cưới bốn vị thê tử, nhiều thêm một vị cũng không sao, chỉ sợ làm chậm trễ công chúa quý quốc.
Lý Sát Nhĩ sau khi nghe xong, nét mặt có chút do dự.Ngươi do dự cái mẹ gì? Đương nhiên là từ chối, công chúa và dân nữ ngang hàng, thật quá mất mặt mà! Lý Kỳ ho nhẹ mấy cái, khẩn trương nói sang việc khác:
- Đúng rồi, Vương gia, ngươi cảm thấy Thiên hạ vô song Túy Tiên Cư ta mới ra thế nào?
Lý Sát Nhĩ vừa nghe đến ăn, lập tức hưng phấn, nói:
- Vậy còn phải nói, ta cực kì thích nha, nếu thiên hạ vô song có thể bảo quản dài ngày, ta đã mang hơn mười xe về rồi.
Lý Kỳ a một tiếng, lại trầm mặc.
Triệu Hoàn ha ha nói:
- Vừa lúc, vừa lúc, lần này Hồng Lư tự của ta vì các vị mà chuẩn bị lễ vật, có liên quan rất lớn với Thiên hạ vô song.Lễ vật? Đám sứ thần Tây Hạ nghe được cả người run lên, vội vàng đưa mắt chung quanh, nhưng vẫn chưa nhìn thấy xe lễ vật.
Lý Sát Nhĩ ồ một tiếng, nói:
- Xin lắng tai nghe.
Lý Kỳ buồn bực nói:
- Điện hạ, Đại Tống chúng ta dù gì cũng là Đại quốc Trung Nguyên, đưa lễ vật này cũng quá mất mặt, nếu không chúng ta chứ chiếu theo quy củ, ta đưa số tiền này ra là được.
Lý Sát Nhĩ nghe xong có phần mơ hồ, ông ta mơ hồ đoán được phần lễ vật này khẳng định không đơn giản, nếu không kẻ keo kiệt Lý Kỳ sao lại rộng rãi như vậy. Cười nói:- Lý Sát Nhĩ ta cả đời này đều không tham lam hư vinh, chỉ cần có tình nghĩa, lễ vật lớn hay nhỏ đều không sao cả
Triệu Hoàn ha ha nói:
- Vương gia thật đức độ, Triệu Hoàn thật sự rất bội phục. Nói xong, y nói với Lý Kỳ:
- Lý Kỳ, nhanh lấy ra đi.
Lý Kỳ ồ một tiếng, rất không tình nguyện rút một quyển sổ trong ngực ra, nói:
- Vương gia, đây --- đây chính là bí phương của Thiên hạ vô song ---,.
Lời hắn còn chưa nói hết, vẻ mặt của Lý Sát Nhĩ vô cùng kinh sợ, suýt nữa não thiếu máu mà bị ngất đi, bí phương của Thiên hạ vô song, chỉ vẻn vẹn mấy chữ này, chỉ sợ về sau ngươi không cần hồi lễ nữa, ông ta cũng cảm thấy đủ rồi.Lý Kỳ liếc mắt nhìn Lý Sát Nhĩ, trong lòng cười thầm, một lát sau mới tiếp tục nói:
- Một phần thôi.
- Một phần? Lý Sát Nhĩ trợn hai mắt, có phần bối rối.
Triệu Hoàn cười nói:
- Thật ra loại Thiên hạ vô song mới này sở dĩ có thể đặc biệt như vậy, toàn bộ là nhờ một loại hoa vô cùng hiếm có, nhưng qua quan sát của chúng ta, loài hoa này rất thích hợp trồng ở quý quốc, vì thế phụ hoàng muốn thuận nước giong thuyền, muốn trồng loài hoa này thông dụng ở quý quốc, đến lúc đó mua lại ở quý quốc. Đây có lẽ là buôn bán có ảnh hưởng không nhỏ giữa ta và ngươi, mấy cái túi trong xe là hạt giống, trong cuốn sổ này là những tâm đắc của Lý Kỳ khi trồng loại hạt này, hyvọng có thể giúp đỡ các ngươi.
Đầu óc Lý Sát Nhĩ nhanh chóng chuyển động, thầm nghĩ, mặc dù chỉ là một phần mà thôi, nhưng ta biết dùng thứ này trồng nguyên liệu, thì cứ thử xem sao. Nếu thành công, có thể là một nguồn của cải vô hạn, đẩy lùi mười ngàn bước nói, nếu như không sản xuất được, thì người dân cũng có thêm một phương pháp để sinh tồn, thật sự là chuyện tốt nhất trên đời. Y cười ha ha nói:
- Ta đây sao không biết xấu hổ ---.
- Ha ha, vậy thì thật ---đáng tiếc, điện hạ, chúng ta vẫn cứ theo quy củ mà làm việc thôi.
Lý Kỳ nói xong định lấy lại cuốn sổ, nhưng không ngờ tay Lý Sát Nhĩ còn nhanh hơn hắn, trực tiếp nắm lấy cuốn sổ, nói:- Kinh tế sử, thật phiền quá, nếu như quý quốc đã có thành ý như vậy, tại hạ từ chối thì bất kính rồi.
- Không phiền, không phiền.
Lý Kỳ ngoài miệng ha hả cười, ngầm dùng sức trong tay.
Nhưng Lý Sát Nhĩ sao có thể để miếng thịt béo đến sát miệng bay đi mất, giữ chặt lại. Hai người bắt đầu một trận đấu kéo co mới.
Triệu Hoàn đều thu hết vào trong mắt, cố nén cười nói:
- Nếu đã như vậy, thì không thể tốt hơn nữa. Lý Kỳ.
- A? À.Lý Kỳ đột nhiên buông tay ra, Lý Sát Nhĩ chưa kịp chuẩn bị, suýt nữa thì bị ngồi bệt dưới đất.
Trong mắt Lý Kỳ hiện lên một chút ý cười, nhưng ngoài miệng vẫn buồn bực nói:
- Vương gia, đợi một này các ngươi tuyên bố gieo trồng được loại hạt cây hoa bia này, có bao nhiêu tất cả sẽ được đưa về Túy Tiên Cư, còn về phần giá cả, Vương gia cũng đừng quá độc ác, nếu chúng ta hợp tác vui vẻ, ta thậm chí sẽ trực tiếp đến Tây Hạ các ngươi mở xưởng sản xuất rượu.
Lý Sát Nhĩ như nhặt được quốc bảo, gật đầu nói:
- Nhất định, nhất định. Trong lòng lại nghĩ, đợi đến lúc đó, không phải là ta có thể khống chế được sao.Kế tiếp, Lý Kỳ lại giảng giải một chút về bí quyết trồng cây hoa bia và một số công việc phải chú ý cho Lý Sát Nhĩ.
Lý Sát Nhĩ khẩn trương gọi người nhớ kỹ.
Đợi sau khi Lý Kỳ nói xong, bọn họ mới dễ dàng để Lý Sát Nhĩ từ biệt.
Lúc trở về, Triệu Hoàn hiếu kì nói:
- Lý Kỳ, ngươi dự đoán được đối phương nhất định sẽ vừa lòng với lễ vật này đúng không, vậy tại sao ngươi làm như vậy?
Lý Kỳ cười nói:
- Điện hạ, đối với một thương gia mà nói, vĩnh viễn không thể nói giá quy định của mình cho người khác biết, dù số tiền lời là bao nhiêu, đối với khách luônphải nói không kiếm được bao nhiêu, khách nghe xong cũng thoải mái hơn, dù sao cũng không ai muốn bị người khác coi là kẻ giết heo (bị mua hớ).
Triệu Hoàn gật đầu cười nói:
- Ngươi nói cũng có lý, nhưng Túy Tiên Cư các ngươi làm ăn ngày càng phát đạt, mọi người đều biết, ngươi muốn giấu diếm cũng giấu không được.
Lý Kỳ xua tay nói:
- Làm kinh doanh nhất định phải có lúc cảnh giới, thì không cần như thế, chẳng những không cần, ngược lại còn phải thay mình thổi phồng lên, vì làm kinh doanh càng lớn, khách hàng chúng ta phải đối mặt không phải là chân chúng tính toán chi li, mà là những đại phú thương, đối với khách hàng này, cái họ nhìn trúng là thực lực của ngươi và triển vọng hợp tác hai bên, thực lực của ngươi càng mạnh, họ sẽ càng có lòng tin với ngươi, càng hy vọng có thể cùng ngươi hợp tác, đây chính làđạo kinh doanh! Mà buôn bán với nước ngoài của Đại Tống chúng ta hiện giờ mới chỉ phát triển, vẫn còn là giai đoạn khởi đầu, lúc này nhất định phải khiêm tốn, để người nước ngoài cho rằng chúng ta kiếm được ít, phạm vi hợp tác của chúng ta sẽ ngày càng lớn, đối với chúng ta sẽ ngày càng có lợi.
Triệu Hoàn nghe xong liên tiếp gật đầu, lập tức ha ha nói:
- Thật không biết ngươi lại có thể nghĩ ra những lí luận này.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Kỳ thật đây chưa phải là gì cả, phố Mã Hành tùy tiện tìm một hộ tiểu thương cũng đều hiểu đạo lý trong này, chẳng qua là điện hạ không làm mua bán thôi, Lý Sát Nhĩ cũng giống như thế.