Nhưng Lý Kỳ lại là một người thờ phụng ích lợi tối thượng, hắn thủy chung cho rằng mục đích ngoại giao căn bản, chính là muốn trợ giúp chính mình đạt được lợi nhuận, đạo lý giống như là buôn bán vậy, chẳng qua phương diện này còn bao gồm mục đích chính trị. Nếu là đối phương có thể mang đến cho mình đầy đủ ích lợi, thì đương nhiên nhận được ưu đãi nhất định, nhưng nếu đối phương giúp không được cái rắm đều ì, lại còn kéo chân sau của ta, loại người đó chỉ cần bỏ ra một chút là được rồi.
Quần thần đều biết vị này chính là Hoàng đế tương lai, dĩ nhiên sẽ không ngu ngốc đi đối nghịch với Triệu Hoàn, khẩn trương đứng ra tán thành.
Tống Huy Tông cũng hiểu được bọn họ nói có đạo lý. Hơn nữa hiện giờ quyền lực của Thái Tử thật sự là quá nhỏ, trong lòng hơi có áy náy, vì thế cũng liền gật đầuđáp ứng.
Triệu Hoàn chưa từng được nhận đãi ngộ như thế, không khỏi mở cờ trong bụng, khẩn trương tạ ơn, nhưng ánh mắt lại vụng trộm liếc về phía Lý Kỳ, y biết rõ, tương lai y đảm nhiệm Hồng Lư Tự khanh, nhất định phải dựa vào Lý Kỳ hỗ trợ. Nếu không y làm không nổi.
Thái Kinh trời sinh không có khiếu làm một vai phụ, con ngươi đục ngầu bỗng nhiên hiện lên một tia sáng, cũng đứng ra nói:
- Hoàng thượng, chỉ dựa vào một mình điện hạ có lẽ còn chưa đủ, cần phải tìm cho điện hạ một trợ thủ đắc lực. Lão thần nơi này còn có một nhân tài, y từng đảm nhiệm Hồng Lư Tự Thiếu Khanh. Hơn nữa, người này dáng vẻ đường đường, tài hoa rất cao. Có thể đảm đương trọng dụng.Lời này vừa nói ra, quần thần đều ngơ ngác nhìn nhau, dường như đoán được một ít, dường như lại không thể tin được.
Lý Kỳ đối với ân oán trong triều của bọn họ cũng không hiểu rõ lắm, thấy bọn họ sắc mặt khác nhau, không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc.
Tống Huy Tông hỏi:
- Không biết ái khanh muốn tiến cử người nào?
Thái Kinh nói:
- Tri phủ Lai Châu, Triệu Minh Thành.
Là y? Lý Kỳ vô cùng kinh ngạc, này --- điều này sao có thể? Thái Kinh chính là kẻ thù lớn nhất của Triệu gia, vì sao còn muốn đề cử Triệu Minh Thành đến kinh.Không chỉ là Lý Kỳ, những người còn lại cũng đều lộ vẻ vẻ kinh ngạc. Tuy rằng bọn họ sớm đã liệu đến, nhưng lời này từ trong miệng Thái Kinh nói ra vẫn làm người ta khó có thể tin.
- Triệu Minh Thành?
Tống Huy Tông vẫn còn sửng sốt, rồi mới tới kinh ngạc, nói:
- Chớ không phải là trượng phu của đệ nhất tài nữ Đông Kinh kia ---
Nói đến tận đây. Ông ta dường như phát hiện có chút không ổn, lại sửa lời nói:
- Hóa ra là con trai của Triệu Chính Phu.
Lời này khiến Lý Kỳ nghe thấy cực kỳ thoải mái, cười thầm, có thể lấy được Thanh Chiếu tỷ tỷ ta, là may mắn của ngươi, cũng là bất hạnh lớn của ngươi a! Nhưng nghĩ lại, hành động này của Thái Kinh đến tột cùng ý gì, hắn suy tư nửa ngày, bỗng nhiên hai hàng lông mày thoáng vừa nhấc, chẳng lẽ --- chẳng lẽ mục đích thậtsự của Thái Kinh là Lai Châu?
Nghĩ đến đây, Lý Kỳ sáng tỏ thông suốt, Lai Châu chính là hải vực nhập khẩu của Đông Phương, ở trong kiến thiết kinh tế cũng chiếm cứ vị trí cửa ngõ trọng yếu, mà lần cái cách này đối với Thái Kinh mà nói, ý nghĩa cũng không giống tầm thường, lão sao có thể cho phép một kẻ thù đảm nhiệm chức quan trọng yếu như thế, nhưng lão lại không thể làm quá rõ ràng, để tránh bị người lên án, dù sao Triệu gia đã sửa lại án sai rồi, vì thế đem Triệu Minh Thành điều trở lại kinh thành, không thể nghi ngờ chính là kế sách tốt nhất, Triệu Minh Thành một khi hồi kinh, như vậy chức Tri phủ Lai Châu nhất định phải tìm người bổ sung, lấy địa vị Thái Kinh hiện giờ, đề cử một người bổ sung đi lên, vậy liền đơn giản như một bữa ăn sáng.
Hơn nữa, chỉ bằng cái tính kia của Triệu Minh Thành, mặc dù là ngồi ở trên ghế ngồi của phụ thân trước kia, Thái Kinh cũng sẽ không chút lo lắng, mặt khác, phảibiết rằng Thái Kinh bây giờ đang ở nắm chặt thời gian tự tẩy trắng cho bản thân, Triệu Đĩnh Chi mặc dù đã bị ngã, nhưng Triệu gia môn đồ trải rộng triều dã, thế lực khác là vẫn phải có, Thái Kinh cũng muốn mượn việc này để truyền đạt ra một tín hiệu tới những người này.
Lão hàng này thật là đa mưu túc trí nha. Lý Kỳ âm thầm cảm khái một phen, những người này nói chuyện thật sự là từng chữ cũng sẽ không bao giờ lãng phí, tràn đầy ý nghĩa chính trị, cho dù cho ta thêm mười năm, chỉ sợ cũng không kịp bọn họ, vẫn là mẹ vợ nói rất đúng, loại sự tình này ta thực làm không nổi, vậy đơn giản cũng đừng suy nghĩ nữa.
Nhưng Lý Kỳ cũng không phản đối, trải qua vài lần giao lưu, Lý Kỳ cũng có chút hiểu biết đối với Triệu Minh Thành, tài hoa đích xác không tệ, nhưng chỉ có thể coi là phái thần tượng, chứ không phải là phái thực lực, ở Lai Châu nhiệm vụ giankhổ, y không thể đảm đương nổi, mà chức Thiếu khanh này càng thêm thích hợp với Triệu Minh Thành. Đương nhiên, quan trọng nhất là, Thái Kinh định phái bất cứ kẻ nào đi thì nhất định sẽ thương lượng cùng hắn, cứ như vậy, hắn cũng có thể từ trong đảng của Thái Kinh chọn lựa ra một người thích hợp nhất, mặc dù có hạn chế, nhưng người của Thái Kinh cũng không phải ai ai cũng đều là tham quan ô lại.
Rốt cục lại có thể nhìn thấy Thanh Chiếu tỷ tỷ. Khóe miệng Lý Kỳ lộ ra vẻ tươi cười, trong lòng tràn đầy chờ mong, kỳ thật sau khi hắn đi Phượng Tường về, Lý Thanh Chiếu và Tần phu nhân đem bảo bối của Triệu Giai định giá cả xong, liền cùng Triệu Minh Thành đang về Lai Châu rồi.
Thái Kinh nói:
- Đúng là, phụ tử bọn họ đều từng đảm nhiệm Hồng Lư Tự Thiếu Khanh, kinh nghiệm lão đạo, lão thần nghĩ rằng, người này nhất định có thể trợ giúp điện hạ.Tống Huy Tông tuyển thần tử, ông ta xem đầu tiên không phải là tài hoa của đối phương, cũng không phải kinh nghiệm, mà là bộ dạng, hình thức đẹp trai ông ta liền thích, nếu là bộ dạng không đứng đắn, cho dù ngươi có tài kinh thiên vĩ địa, cũng sẽ không được ông ta trọng dụng, cho nên, khi ông ta trên đại điện, đây thuần túy chính là một soái ca. Bao gồm cả Lý sư phó trong đó, Triệu Minh Thành kia tất nhiên không cần nhiều lời, Tống Huy Tông thoáng gật đầu, quay đầu nhìn về Triệu Hoàn hỏi:
- Hoàn Nhi, con nghĩ như thế nào?
Triệu Hoàn đương nhiên không thể nhìn rõ tâm tư của Thái Kinh, kỳ thật trong điện rất nhiều đại thần cũng chưa hiểu rõ, chỉ có người từng có nghiên cứu tân pháp. Mới hiểu được dụng ý của Thái Kinh, nói:
- Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần và Triệu Minh Thành tuy nói không thâm giao, nhưng lúc trước cũng cùng gặp qua y vài lần, người này cách nói năng hào phóng, tàihoa hơn người, nhi thần cũng tán thành lời của Thái sư.
Tống Huy Tông gật đầu nói:
- Tốt lắm, trẫm chuẩn tấu, ngay hôm nay mệnh cho Triệu Minh Thành lên kinh đảm nhiệm Hồng Lư Tự Thiếu Khanh.
Giờ chính sự đã nói xong rồi, đã đến lúc Tống Huy Tông lấy công để giải quyết riêng, xoa tay, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Cao Cầu, cười ha hả nói:
- Cao ái khanh, ngày mai chính là cuộc tranh tài cả nước khai mạc rồi, ngươi chuẩn bị như thế nào rồi?
Cao Cầu nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng. Lần này đại hội thi đấu đã lùi lại hơi lâu, liên minh đá cầu đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, chính là dân chúng đều ngại sân đá cầu này quánhỏ. Thế cho nên bên ngoài là một vé cũng khó tìm.
- Vậy sao?
Tống Huy Tông cười ha hả, nói:
- Không biết ngươi còn có vé nào hay không, trẫm cũng muốn đi xem xem.
Nói đùa gì vậy, nếu như ngươi muốn tới, không có vé cũng sẽ thành có vé. Cao Cầu vội hỏi:
- Mặc kệ bất cứ lúc nào, vi thần vẫn luôn giữ lại một gian khách quý cho Hoàng thượng.
Người thông minh a! Tống Huy Tông cười gật gật đầu, thưởng cho Cao Cầu hai đạo ánh mắt tán thưởng, lại thêm hứng thú nhìn phía Lý Kỳ, ha hả nói:
- Không biết buổi khai mạc lần này, Lý Kỳ ngươi lại sẽ mang đến cho trẫmniềm vui bất ngờ như thế nào.
- Khụ khụ khụ!