: Chuẩn bị sẵn sàng
Vương Tuyên Ân lắc đầu cười nói: - Ta đây cũng không có rảnh rỗi như ngươi vậy.
Hai vị khách này, xem ra lại bị người ta làm hải đăng rồi. Lý Kỳ lắc đầu, đi lên trước vỗ vào vai của hai vị khách, nói: - Nhị vị, các ngươi chính là chủ nhân nơi đây, việc không phải làm, cứ chơi tiếp, thật sự đủ cũng được nhỉ.
Hồng Thiên Cửu lập tức phản bác: - Ai nói chúng ta không làm việc, việc cắt băng hồi nãy là chúng ta đi đấy.
Cao Nha Nội gật đầu nói: - Đung đây, đúng đấy. Ngươi không phải cũng là chủ nhân ở đây sao, lúc này mới đến, còn không biết xấu hổ nói chúng ta, càng là đủ cũng được.
Hei! Hai tên ngốc này ở chung một chỗ, thật đúng là khiến người ta phải dò xét. Lý Kỳ đảo mắt, khoát tay, bảo người chia bài kia đợi một chút, hắn đem một trăm quan đặt lên trên ba con lục
Mọi người không khỏi kinh ngạc, đều quay đầu nhìn về phía Lý Kỳ.
Vương Tuyên Ân hơi hiếu kỳ nói: - Kinh tế sử, ngươi cứ như vậy có nắm chắc sẽ ra ba con lục?
Lý Kỳ cười ha hả nói: - Vương nha nội có thể đặt theo ta.Vương Tuyên Ân hơi chần chừ, lắc đầu nói: - Thôi đi, chỗ này đang thắng, ta còn đặt nhỏ đi.
Cao Nha Nội bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: - Lý Kỳ, thật sự sẽ ra ba con lục sao?
Lý Kỳ cười ha hả, không nói tiếng nào, quay sang những người còn lại nói: - Các vị, cược nhỏ thì vui, cược lớn hại thân, cần lượng sức mà chơi, các ngươi từ từ chơi, ta xin phép đi trước.
Hắn nói xong liền quay người bỏ đi.
- Lý đại huynh làm gì thế nhỉ, cái này cũng vẫn chưa mở, tại sao hắn đã đi rồi.Cao Nha Nội tức giận nói: - Người này thật là thần bí, ta đừng quan tâm đến hắn.
Vừa nói dứt lời, chợt nghe tên chia bài kia nói: - Một một ba, năm điểm, tiểu.
Tại sao lại là tiểu. Cao Nha Nội bị một cơn đau thắt tim, cũng xấu hổ quay người đi.
- Chậc chậc, một trăm quan này cứ như vậy mà đã không còn.
- Đối với Lý Kỳ, mọi người cho rằng một trăm quan này thật đáng kể sao, ngươi không thấy người ta ngay cả nhìn cũng không thèm đã đi rồi sao, dáng vẻ người ta chính là một người phóng khoáng.- Đại nhân, nước của ngài
- Ồ, cảm ơn.
Lý Kỳ cầm ly nước, móc móc trong túi ra, ném một xâu tiền đồng vào trong cái mâm, cười ha hả nói: - Toàn bộ gia sản rồi, nhưng đừng chê ít a.
- Đa tạ đại nhân, đa ta đại nhân
Lý Kỳ cười cười, đi lên lầu nâng một ly, sau đó đi xuống lầu.
Lên trên lầu, chỉ thấy cha con Hồng Tề, ngoài ra còn có một nhóm người như Chu Thanh đứng ở trên hành lang, trừ lần đó ra, bàn phía trên lầu, người cũng đều ngồi đầy cả rồi, nhưng mỗi người ngồi ở đây đều là người có thân phận, Thông và Phàn Thiếu Bạch cũng đều ở trên lầu, bọn họ không giống với Hồng Thiên Cửu, Cao Nha Nội thích tập trung chơi chỗ đông người, đặc biệt là Phàn Thiếu Bạch, đó là một người cẩn thận tỉ mỉ, chơi thì cực kỳ đầu tư, tuy nhiên tất cả điều này đều là bởi vì tên mập kia đối diện với hắn, Thái Mẫn Đức.
- Lý Kỳ, ngươi tại sao giờ này mới đến
Hồng Tề quay sang Lý Kỳ ngẩn mặt đi tới cười nói ha ha
- Đừng nhắc nữa, mấy ngày nay làm ta mệt chết đi được.Chu Thanh cười nói: - Người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm nha.
Hồng Bát Kim đột nhiên hỏi: - Lý Kỳ, vừa rồi ngươi mới ở dưới giở trò gì?
Mọi người vừa nghe đều tò mò nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ cười gượng nói: - Thật sự xin lỗi, lúc ta đến quên mang theo quà mừng, thế là đành tặng một trăm quan thẻ đánh bài, tỏ tâm ý.
Mọi người liền dở khóc dở cười. Bọn họ mới vừa rồi còn tưởng rằng Lý Kỳ đang chơi trò bí hiểm gì, không thể ngờ rốt cuộc là đã quên mang quà mừng đến.Hồng Bát Kim tức giận nói: - Nhưng ta dường như thấy ngươi chưa trả tiền.
Ai. Thằng nhãi này là thật lòng gây khó dễ cho ta sao. Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Ta ngay cả quà mừng cũng đã quên mang, làm sao còn có thể nhớ mang tiền theo, tuy nhiên Bát Kim thúc xin yên tâm, ta vừa về lập tức bảo người đưa tiền đến.
Hồng Tề cười ha hả nói: - Tốt lắm, tốt lắm, việc nhỏ này đừng tính toán chi li ở chỗ này.
Hồng Bát Kim miệng nhếch lên nói: - Phụ thân, Lý Kỳ khó mà giở trò xấu xa, cứ như thế buông tha hắn, vậy cũng rất không nể mặt hắn rồi.Mẹ nó chứ! Mặt mũi này cũng là ngươi tự mình giữ đi. Lý Kỳ vội vàng nói sang chuyện khác: - Đúng rồi. Các ngươi đều chuẩn bị xong chưa.
Mấy người đều gật đầu
Chu Thanh hơi có vẻ khẩn trương nói: - Đại nhân, đến lúc đó Hoàng thượng sẽ đi đến nhà máy của chúng ta sao?
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Hoàng thượng sao lại quay về, hoàng đế của Kim quốc lại chưa đến, nhiều nhất chính là Vương Tướng cùng những sứ thần Kim quốc đó đến, tuy nhiên các ngươi cũng đừng làm quá long trọng, hãy làm giống bình thường, cố gắng đừng phạm sai lầm là được rồi.Dĩ nhiên là xây dựng kinh tế, thì không thể chỉ dựa vào cái miệng, dù sao cũng phải đưa ra một thứ gì đó thực tế cho người thấy. Lý Kỳ không biết đối phương sẽ yêu cầu gì đối với tửu lầu của Đại Tống, đi dạo quanh xưởng, nhưng mặc dù bọn họ không nói, Lý Kỳ cũng tính toán để bọn họ hiểu thấu được năng lực kinh tế của Đại Tống, như vậy đối với hợp tác song phương cũng có lợi lớn.
- Kỳ thật chúng ta ngược lại có thể chịu đựng được. Nhưng những công nhân kia thì. Chu Thanh buồn bực nói.
Đám người Hồng Tề cũng đều gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Lý Kỳ nói: - Ta đây cũng không có cách nào, liền xem như là một lần khảo nghiệm đối với bọn họ đi, dù sao chỉ cần không xảy ra sai lầm lớn là được. Đúng rồi. Các vị quan kia coi như cũng được đi?
Hồng Tề cười ha hả nói: - Khoan hãy nói, năng lực của những người này thật là không tệ, hơn nữa lại có mạng lưới quan hệ. Chủ ý này của ngươi thật sự là hay lắm.
- Thất công nói rất đúng, tuy nhiên... Chu Thanh muốn nói lại thôi.
Lý Kỳ nhướn mày, nói: - Tuy nhiên chuyện gì?
Chu Thanh thở dài:- Những người đó đối với ta ngược lại là khá lắm rồi, nhưng đám thợ thủ công kia thì không phải như vậy, mặc kệ người ta có phạm sai lầm hay không, cũng hô tới hô lui, có lẽ trước đây họ đã quen với kiểu xưng hô như vậy.
Hắn không giống với Hồng Tề, mối quan hệ của Cao Cầu và Hồng Tề không thân lắm, vì vậy người đến làm việc ở sòng bài, chưa có một người nào dám đắc tội, nếu đắc tội Cao Cầu, vậy chính là trò hơi kết thúc rồi.
- Thói quen cái p.
Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Mấy tên quan bé như hạt vừng hạt đậu bọn họ, bình thường đều là bị gọi đến, việc này ngươi nên sớm nói với ta.Vừa dứt lời, chợt nghe phía sau vọng đến một trận cười, nói: - Chu viên ngoại, ngươi cũng quá thành thật rồi, ngươi đã nhìn không được, vậy cứ bắt tới giáo huấn là được.
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thái Mẫn Đức ưỡn cái bụng bự và Phàn Thiếu Bạch đi tới.
Chu Thanh dở khóc dở cười nói: - Ta đây có thể cũng khó mà nói.
Thái Mẫn Đức nói: - Có cái gì mà khó nói đấy, trực tiếp báo tên của Kinh Tế Sử là được. Các ngươi không biết chứ, lúc trước Phỉ Thúy Hiên cũng có tình huống này, có tên không biết chết sống còn kêu to gọi nhỏ với Tiểu Tam, ta lúc ấy liền gọn gàng dứt khoát nói cho tên đó biết, nếu có lần sau nữa, ta sẽ cho ngươi thu dọn hành lý cút đi, ta còn nói, quan Kinh Tế Sử đã dặn dò rồi, nếu bởi vì phạm sai lầm mà bị đuổi đi, cũng đừng nghĩ trở lại vị trí trước kia. Người nọ nghe xong, sợ tới mức hai chân đều run rẩy, từ đó về sau, không ai dám làm như thế nữa. Hiện giờ chính là chúng ta trả lương cho bọn họ, nếu còn để cho bọn họ cưỡi trên đầu của chúng ta, vậy Thái mỗ thà rằng không kinh doanh.
Tên cáo già này thật là xảo huyệt. Lý Kỳ đảo mắt, lại nói: - Thái viên ngoại nói rất đúng, Chu viên ngoại, ngươi cũng học làm là được, bọn họ hiện tại chỉ có một thân phận, đó chính là thuộc hạ của các ngươi, nên làm như thế nào thì làm như thế, căn bản không cần bận tâm nhiều lắm.
Chu Thanh cảm thấy rất xấu hổ, gật đầu nói: - Vâng, Chu mỗ đã biết về sau nên làm như thế nào rồi. Không, đợi trở về liền nói với bọn họ.
Lý Kỳ cười ha hả, gật gật đầu.
Thái Mẫn Đức bỗng nhiên bu lại, nhỏ giọng hỏi: - Lý công tử, Thái mỗ nghe nói ngày mốt các ngươi sẽ dẫn theo sứ thần Kim quốc vào trong kinh thành đi dạo.
Lý Kỳ gật đầu.
- Vậy có đến Phỉ Thúy Hiên không vậy?
- Điều này dường như quý điếm không được liệt vào trong danh sách khảo sát.Ngay tức thì khuôn mặt của Thái Mẫn Đức xụ xuống, con mắt chớp một cái, lại hỏi: - Vậy sẽ đi Túy Tiên Cư sao?
Buổi tiệc trưa là sắp xếp ở Túy Tiên Cư.
Mí mắt Thái Mẫn Đức nhướn lên, nói: - Công tử, ngươi xem hàng xóm láng giềng chúng ta, nếu không lúc đi ngang qua tiểu điếm, ngươi bảo bọn họ cũng đến tiểu điếm xem thử, để tiểu điếm cũng dính chút vận may nha.
Ai. Hóa ra lão ta chính là vì việc này à. Lý Kỳ biết tên mập này muốn kết giao với mấy người Kim quốc, sau này cũng dễ lừa tiền của người Kim quốc, dở khóc dở cười nói:- Để xem đã, nếu có cơ hội, ta sẽ bẩm với Hoàng thượng.
Lúc đó Thái Mẫn Đức mừng rỡ nói: - Đa tạ, đa tạ