:Trận mở màn (hạ)
Chà đạp bọn họ?
Hồ Du thốt ra rồi hỏi: - Phó soái thế nào là cách đá chà đạp?
- Mã soái hỏi câu này hay lắm.
Lý Kỳ gật gật đầu lại nói về phía mọi người: - Điểm mạnh của chúng ta là gì? Đương nhiên chính là cha mẹ ban cho chúng ta thân thể. Đây chính là ưu thế của chúng ta, đám người như Tề Vân xã có lẽ chỉ cần bị chúng ta va vào một chút thôi là cũng bắn ra ngoài rồi. Cho nên trong phạm vi quy định chúng ta sẽ dùng thân thể để chèn ép bọn họ đây chính là đá bóng bạo lực tôn trọng mà ta học được.Đá bóng bạo lực?
Mọi người đều trợn to hai mắt nhìn Lỳ Kỳ ngơ ngác.
Lý Kỳ ngoắc tay với người trước mặt nói: - Ngươi đi ra.
Người kia sửng sốt nơm nớp lo sợ.
- Bây giờ ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là học đá bóng bạo lực.
Lý Kỳ nói xong liền hướng đến người kia nói: - Vừa rồi không phải là Trương Nhất Thủy dùng chiêu gà bay chó sủa sao?Người kia kinh ngạc nói: - Gà bay chó sủa?
- Chính là như vậy.
Lý Kỳ nhảy một chút làm động tác đánh đầu.
Người kia bừng tỉnh ngộ nói: - Phó soái, cái này gọi là Phật đỉnh châu.
- Vậy sao, chính là chiêu thức vớ vẩn này, còn Phật đỉnh châu, thực sự là làm nhục Phật tổ rồi.
Mọi người thấy Lý Kỳ đến Phật đỉnh châu mà cũng không biết, trong lòng cũng nguội lạnh đôi phần.
Lý Kỳ nói chân thành: - Xem kỹ, bây giờ ta sẽ dạy các ngươi biết thế nào là phá giải chiêu này của bọn họ. Hắn nói xong đi đến bên cạnh người kia, có một mùi hồ hôi đập vào mặt làm cho người kia lui lại.
Hồ Du trợn hai mắt cả kinh nói: - Phó soái đây là chiêu gì vậy?
Lý Lỳ nhìn vẻ ù ù cạc cạc của mọi người mà vừa bực mình vừa buồn cười nói: - Ta gọi đây là chiêu phòng thối. Ngươi nhớ là sau này phải vể tắm rửa cho sạch.Hắn nói xong lại nói với Mã Kiều: - Mã Kiều. Đến ngươi.
Mã Kiều tỉnh tỉnh mê mê đi tới hỏi: - Làm gì?
Lý Kỳ ghé vào tai cậu ta nói nhỏ mấy câu ròi hỏi: - Nhớ kỹ chưa?
Mã Kiều nghi ngờ nói: - Có thể được sao?
- Ta nói có thể là có thể. Mau lên đi.- ừ
Mã Kiều đi đến gần người kia, nhất thời đã hiểu vì sao Lý Kỳ lại gọi gã đến, nhưng ai bảo hắn là ông chủ chứ. Chỉ có thể phục tùng mà thôi, gã bực bội dán vào phía sau người kia.
Lý Kỳ thấy Mã Kiều đã chuẩn bị xong nhân tiện nói: - Bây giờ ngươi hãy làm Phật đỉnh châu kia đi.
Người kia lên tiếng, hai đầu gối khẽ khom lại nhưng cũng không nhảy lên.
Mọi người thấy người kia lúc lên lúc xuống thì rất nghi ngờ.
Người kia làm mấy động tác khổ sở nhìn Lý Kỳ:- Phó soái, gã kéo quần áo của tôi khiến tôi không thể ra chiêu Phật đỉnh châu được.
Lúc này Mã Kiều mới lui về sau một bước, mọi người nhìn chỉ thấy Mã Kiều đang kéo quần người kia.
Lý Kỳ cười ha ha nói: - Nhìn thấy chưa? Đây không phải là đã phá được chiêu Phật đỉnh châu sao?
Chiêu này quá vô liêm sỉ. Hồ Du nói: - Nhưng đây không phù hợp với luật chơi.
Lý Kỳ bẫt mãn nhìn lườm y một cái nói: - Làm rõ ràng thì đúng là phạm luật chơi, nhưng ngươi không thể làm một cách bí mật được sao? Chỉ cần trọng tài không nhìn thấy thì cũng không phạm quy. Cũng may là bây giờ chỉ có một trọng tài trên sân. Chỉ cần ngươi đứng vững thì chắc chắn ông ta cũng sẽ không phát hiện ra, sau đó làm trò một chút. Ai biết chứ?
Mọi người nghe thấy đều gật đầu.
- Kéo quần áo, đây là phần cơ bản nhất trong học đá cầu bạo lực. Còn 1 chiêu nữa cũng phá được Phậ ngọc đỉnh này. Đó chính là giẫm lên gót chân của đối thủ. Ta vừa nhìn thấy giày của họ khá mềm giẫm lên rất dễ. Lý Kỳ cười ha ha nói.
Chiêu này khá đẹp, ta thích.
Mọi người cúi đầu cười trộm.Lý Kỳ lại nói tiếp: - Tiếp theo ta sẽ dạy các ngươi làm thế nào để phá được chiêu thiết quải lý kia.
Hồ Du buồn bực nói: - Thiết quải lý là cái gì?
Lý Kỳ mô tả.
Hồ Du ồ một tiếng rồi nói: - Đây không phải là thiết quải lý cái này họi là quải lưu tinh.
- Đều là quải mà, giống nhau cả thôi.Lý Kỳ thuận miệng bao biện một câu, lại nói: - Chiêu này có một sơ hở rất rõ ràng, đó phần hạ bàn của người ta.
Nói xong hắn lại nói nhỏ vào tai Mã Kiều mấy câu.
Mã kiều khó xử nói: - Phó soái, chiêu bẩn tính như vậy bảo tôi làm, tôi không làm được đâu.
- Đây chỉ là làm mẫu thôi mà, mau đi đi.
Ông chủ này vô lương tâm quá. Mã Kiều thở dài lại đứng đằng sau người kia bày ra một thế phòng thủ nhưng người kia vừa mới nhấc chân phải lên thì bỗng bị vẹo đi lảo đảo đứng không vững nữa vội hỏi: - Phó soái, anh ta đụng mông vào tôi.- Không đụng ngươi thì không phải ngươi đã sút gôn rồi sao?
Lý Kỳ tức giận liếc mắt nói: - Các ngươi nhìn thấy chưa, chiêu này của y chỉ nhìn mà không dùng được. Hạ bàn này căn bản là không ổn. Chỉ cần ở bên cạnh ngầm dùng mông va vào họ mấy cái thì chắc chắn là họ không thể đứng vững được. Hơn nữa ngươi còn có thể lấy đầu gối đụng vào chân người ta, chỉ cần biên độ hơi nhỏ đừng để người khác phát hiện ra. Còn chiêu kia như vòng càn khôn, lại đơn giản, lôi, léo, ôm đều dùng được bọn họ còn chuyển được sao? Còn nữa, ta cho phép các ngươi chửi mắng thô tục chỉ cần không đụng dến người nhà thì muốn mắng thế nào cũng được. Nhưng nhớ là mắng nhỏ thôi đừng để người ta bắt được nhược điểm đây cũng là một loại chiến lược.
Mọi người đều há mồm trợn mắt. Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ quá. Chiêu này đúng là vô liêm sỉ nhất trong những chiêu vô liêm sỉ.
Lý Kỳ thấy suy nghĩ trong ánh mắt của bọn họ đang xuống dốc không phanh khiến người ta sợ.
Vẻ mặt của Hồ Du lo lắng nói: - Phó soái, làm vậy không ổn lắm, hơn nữa ở trên còn có hoàng thượng. Nếu để người khác phát hiện ra, thì giải thích thế nào với hoàng thượng đây?
Lý Kỳ nói: - Không có gì khiến người ta khó chấp nhận bằng sự thất bại. Đá bóng khó tránh khỏi việc cơ thể tiếp xúc với nhau, có gì không ổn chứ? Nhưng các ngươi cũng phải nhớ kĩ, xuống tay nhẹ thôi, chúng ta chỉ phá hỏng thế tấn công của bọn họ chứ không phải là làm họ bị thương. Va chạm nhỏ vừa đủ thôi, các ngươi đừng có dùng khuỷu tay đánh người ta không dậy được, ta đây sẽ xử theo quân pháp đấy biết chư?
- Hiểu rồi.
Tinh thần của mọi người đều tăng vọt cùng đồng thanh nói.
Hồ Du thấy vậy thầm nghĩ cũng tốt. Nếu thắng công lao là của mình nếu bị phát hiện thì người chịu tội sau lưng là ngươi. Nghĩ đến đây mặt mày của y hớn hở.
Lý Kỳ thừa biết Hồ Du đang nghĩ gì nhưng hắn cũng không thèm để ý. Hắn cũng không có thời gian rảnh mà quan tâm đến một tiểu nhân vật như vậy. Bắt đầu chỉ đạp các tuyển thủ phải sử dụng những chiêu thức này thế nào còn họ học được thì phải cố gắng phát huy.Dù gì hắn cũng là người mê bóng đá, thức đêm xem Premier League. Cái gì mà sóng to gió lớn, thẻ đỏ, thẻ vàng cũng chưa từng gặp nhưng những chiêu thức cơ bản này hắn rõ như lòng bàn tay.
Thoáng cái, hiệp sau đã bắt đầu, có người gọi bọn họ ra sân rồi.
- Xem các ngươi đấy!
Lý kỳ vẫn tay về phía trước thấy bọn họ cũng không đứng ngây tại chỗ. Hắn chớp mắt một cái, tiểu tử A Nam lập tức kịp phản ứng đưa tay ra lúc này mọi người mới hiểu vội để tay vào.
- Tốt lắm, để chúng tôi đi.Lý Kỳ nói được một nửa thì có một người kích động hét lớn: - Để chúng tôi đi đánh bại bọn họ.
- ừ.
Lý Kỳ nhướn mày rồi quát: - Để chúng ta đi chà đạp bọn ọ.
Vừa dứt lời, Lý Kỳ lại thu tay lại lắc đầu nói: - Các ngươi quá máu tanh, đừng có lôi bổn soái vào. Ta là người khiêm tốn!
Hắn nói xong quay ra sửa sang lại quần áo rồi đi ra phía cửa nói: - A Nam, ta bảo cậu dẫn ta đi nhà xí, cậu còn ở đây làm gì?Trần A Nam sửng sốt cười nói: - Đại ca, xin lỗi, đệ nhầm đường.
- Cậu làm sao thế? Lần sau đừng có phạm sai lầm này nữa.
- Dạ dạ...
Đám người Hồ Du si ngốc ra ngơ ngác nhìn bóng lưng của Lý Kỳ đi ra một lúc mới tỉnh lại nhìn nhau ngơ ngác.
Còn có cái gì vô sỉ hơn so với người này không?
Lý Kỳ 3 người chủ tớ vừa đi ra ngoài. Mã Kiều liền không vui nói: - Phó soái, tôi cảm thấy huynh làm việc này không được quang minh lỗi lạc cho lắm.
Lý Kỳ cười nói: - Chỉ là ta không thích thua thôi còn chuyện gì cũng giống nhau cả thôi. Hơn nữa, ngươi đã từng gặp người thương nhân nào mà lại quang minh lỗi lạc chưa?
- Phun nhân có tính không?
- Ngươi quá không hiểu phu nhân rồi.
- Vi thần tham kiến hoàng thượng.Tống Huy Tông nói: - Vừa rồi ngươi đi đâu vậy?
Lý Kỳ nói: - Đầu tiên là vi thần đi nhà xí một chuyến, sau đó là đến phòng nghỉ của đội Thị vệ Mã cổ vũ bọn họ một chút. Không cần để ý đến thắng thua chỉ cần bình tĩnh đối mặt, là một người lính hơn ai hết họ phải hiểu thắng thua là chuyện thường tình của nhà binh, chỉ cần thi đấu hết mình là được.
Mã Kiều đứng ở bên ngoài nghe thấy Lý Kỳ nói vậy mà cười không ra tiếng.
Tống Huy Tông nhìn hắn với vẻ tán thưởng nói: - Ngươi nghĩ được như vậy trẫm cũng mừng. Dừng lại một chút ông ta lại nói:- Nếu không thế này, sợ là sau này quan hệ giữ Tả tướng và Tề Vân xã không ổn rồi. Trẫm phải bảo ông ta đi làm lành với đám Thị vệ Mã các ngươi mất.
Lý Kỳ vội hỏi: - Hoàng thượng, chuyện này tuyệt đối không thể được. Thái úy làm ra Đại hội thi đấu đá cầu quan trọng nhất là sự công bằng, công chính và phán xét. Hoàng thượng không cho đội Hoàng gia đá trận mở màn đó không phải là đề cao sự công bằng sao. Vi thần không hy vọng lại vì thần mà làm hỏng quy tắc này.
Cao Cầu cũng nói: - Vi thần cũng đồng ý với Lý Kỳ.
Tống Huy Tông thấy hai người họ đều nói như vậy cũng không ép buộc nữa liền cười nói:- Vậy cứ theo như lời của hai vị ái khanh đi.
Lúc này tuyển thủ của hai đội đã ra sân. Đám tuyển thủ của Tề Vân xã vẫn cái vẻ mặt khinh thường đó. Nhưng đội Thị vệ Mã thì ai cũng mang nụ cười xấu xa khác hản vẻ ũ rũ vừa rồi.
Có sự kì lạ.
Vương Triệu Giai tiếp xúc với Lý Kỳ đã lâu cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Sau mấy tiếng trống là hiệp đấu chính thức bắt đầu.
Tuy trận đấu đã sắp kết thúc nhưng fan hâm mộ của huynh đệ họ Trương lại tăng vọt, họ ra sức cổ vũ thần tượng.Lần này đến lượt đội Thị vệ Mã mở bóng. Vừa mới mở bóng cầu thủ mang áo só 5 đã dẫn bóng vào sân. Trương Nhất Sơn hình như vẫn chưa hài lòng với điểm số này liền lao mình lên phía trước định chặn bóng lại. Nếu lên nửa sân, có lẽ cầu thủ số 5 đã trực tiếp đối mặt với đối phương trực tiếp chuyền bóng, nhưng lần này y lại lựa chọn vượt người. Thấy cái mông của y uốn éo dựa vào người Trương Nhất Sơn, nhìn hai người rất lãng mạn.
Bỗng nhiên, cầu thủ số 5 kia xoay người vượt qua Trương Nhất Sơn một cách dễ dàng dẫn bóng chạy vào sân.
Còn Trương Nhất Sơn hai tay che bụng đứng nguyên tai chỗ vẻ mặt đâu khổ rồi tức giận hét lớn về phía trọng tài: - Y động thủ đánh tôi, ông không nhìn thấy sao?Trọng tài quả quyết lắc đầy không có phản ứng gì, vẫn chạy theo bóng.
- Sao lại thế này?
Biến cố đột nhiên này khiến Tống Huy Tông đột nhiên đứng lên.
Lý Kỳ ngu ngơ nói: - Không biết, có lẽ là trong lúc giải lao Trương tiểu ca ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ cho nên bị đau bụng tiêu chảy.
Cầu thủ số 5, vào sân thì lại gặp một gã phòng thủ, sau đó truyền bóng lên cho cầu thủ số 1.
Một gã hậu vệ của Tề Vân xã vội đi lên chặn lại, nhưng không ngờ lại một lần xuất hiện, khiến hậu vệ của Tề Vân xã bị cầu thủ số 1 vọt lên trước mặt.Y lảo đảo mấy bước suýt ngã chỉ thấy hai chân một đen một trắng. Hoá ra là một chân đi giày còn một chân đi tất.
Khán giả liền xôn xao.
Cầu thủ số 1 của đội Thị vệ Mã khống chế quyền bóng, hai gã đối mặt với một gã hậu vệ, hai người qua một người thuận lợi đưa bóng vào lưới.
Quá xuất sắc, cả khán đầu òa vui, fan cổ vũ cho đội Thị vệ Mã chịu nghẹn tức một nửa trận đấu, rốt cuộc cũng đẩy được đám mây mù đi xa. Họ la lên như bệnh nhân tâm thần để giải phóng cơn uất nghẹn trong lòng.
- Tên kia giẫm lên giày tôi, vì sao ông không phán y phạm quy?Tên hậu vệ của Tề Vân xã cầm giày bỏ chạy đến chỗ trọng tài gào lên.
Trọng tài vẫn lắc đầu như vậy nói: - Tôi làm trọng tài không cần cậu phải dạy tôi. Nếu tôi nhìn thấy đương nhiên sẽ phán cậu ta phạm quy, cậu mau xỏ giày vào đi.
- Ôi ôi, hai vị chớ tức giận chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Bỏ đi bỏ đi.
- Không phải, rõ ràng là ông ta thiên vị cho bên Thị vệ Mã. Mày đến đây làm gì?
Hậu vệ của Tề Vân xã nói được một nửa thì phát hiện ra kẻ đến khuyên mình chính là thằng nhóc kia liền uất nghẹn nói: - Đồ vô liêm sỉ, sớm muộn gì ta cũng sẽ tính sổ với ngươi khoản này.Gã nói xong liền quay người khập khiễng bước đi, thì phát hiện mình vẫn còn cầm giày rồi vội xỏ giày vào.
Cầu thủ số 1 nhếch môi cười trọng tài: - Thúc, thúc không phải để ý đến gã đâu, gã đang tìm cớ đấy.
- Thúc? Trọng tài cười khổ phất tay bảo cậu ta trở về.
Đúng là một đám diễn viên. Lý Kỳ nhìn thấy cảnh này cũng toát mồ hôi lạnh.