- Tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?
Khi Lý Sư Sư nhìn thấy Lý Thanh Chiếu và Lý Kỳ xuất hiện trong nhà nàng, kích động đi tới, kéo tay Lý Thanh Chiếu, hưng phấn nói.
Phong Nghi Nô cũng đi lên, thi lễ một cái:
- Nghi Nô bái kiến Lý tỷ tỷ.
Hai mắt Lý Thanh Chiếu cũng hiện lên tia kích động, hướng Phong Nghi Nô gật đầu, sau đó hướng Lý Sư Sư, khẽ cười:
- Ta nghe Lý sư phó nói rằng muội không được khỏe lắm, liền tới thăm muội. Đúng rồi, giờ muội thấy thế nào?
Lý Kỳ đứng một bên âm thầm cười trộm. Không ngờ Thanh Chiếu tỷ tỷ còn là một cao thủ nói dối. Vừa nãy nếu không phải ta phải tốn hết nước bọt, liệu ngươi có tới không.
- Đây là bệnh cũ, đâu có thể nói khỏi là khỏi được.
Lý Sư Sư bất đắc dĩ cười, xem ra nàng cũng nhìn ra được, kéo tay Lý Thanh Chiếu ngồi xuống, hỏi:
- Tỷ tỷ, muội nghe Phong muội muội nói, tỷ tới kinh thành đã được một thời gian, vì sao hôm nay mới tới chỗ muội?
Lý Kỳ Tiểu Cửu cười xin lỗi:
- Mấy ngày nay tỷ một mực tìm kiếm một bức tranh, cho nên không thể đăng môn bái phỏng. Mong muội muội thứ lỗi.
Thực ra hai người bọn họ đã quen nhau khá lâu. Lúc trước Lý Thanh Chiếu từng viết nhạc cho Lý Sư Sư, cho nên quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm. Chỉ là về sau Lý Thanh Chiếu tới Thanh Châu xa xôi, hai người không còn liên lạc. Hơn nữa hiện tại Lý Sư Sư đã là nữ nhân của Hoàng thượng, quan hệ giữa hai người càng thêm phai nhạt. Chủ yếu là Lý Thanh Chiếu không muốn dính líu vào những chuyện thị phi.
Về điểm này, Lý Sư Sư cũng minh bạch. Từ khi nàng trở thành nữ nhân của Hoàng thượng, có rất nhiều người bạn thân cũng bảo trì cự ly với nàng. Nhưng nàng không hề trách bọn họ.
- Vậy tỷ tỷ đã tìm được chưa? Có cần muội giúp một tay không?
Lý Sư Sư quan tâm hỏi. Đối với Lý Thanh Chiếu, nàng tương đối quen thuộc. Biết Lý Thanh Chiếu yêu thơ họa như như thế nào.
Lý Thanh Chiếu vô ý thức nhìn Lý Kỳ, cười đáp:
- Nhờ phúc của muội muội, hai ngày trước ta đã tìm thấy.
Lý Kỳ thấy các nàng líu ríu nói chuyện, vứt mình sang một bên, buồn bực nói:
- Sư Sư cô nương, Thanh Chiếu tỷ tỷ, hai người vẫn là vừa ăn vừa nói a. Để lâu súp lại nguội mất.
Lý Sư Sư sững sờ hỏi:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ? Lẽ nào hai người là chị em ruột?
Hỏi hay lắm, Lý Kỳ vội vàng gật đầu, cười hắc hắc:
- Có thể nói như vậy.
Phong Nghi Nô hừ nhẹ:
- Tỷ tỷ, tỷ đừng nghe hắn nói bậy, là hắn da mặt dày nên gọi vậy.
Hắc, cô ả kia sao cứ thích chĩa vào mình thế nhỉ.
Lý Kỳ nhướn mày, khuôn mặt trở nên âm trầm. Lý Thanh Chiếu thấy thế, sợ bọn họ lại cãi nhau, cười khổ nói:
- Ta và Lý sư phó vốn cùng một họ, hắn gọi ta như vậy, cũng không có gì sai.
Nàng lại hướng Lý Sư Sư:
- Muội muội, sức khỏe của muội không được tốt, nên đừng để bị đói. Chúng ta vẫn là vừa ăn vừa nói chuyện.
Ở đây nàng là người lớn tuổi nhất, hơn nữa ba người đều rất tôn trọng nàng. Lời của nàng tự nhiên có phân lượng.
Lý Sư Sư gật đầu, hướng Lý Kỳ, cười nói:
- Lý sư phó, không biết hôm nay ngươi chuẩn bị món súp ngon nào?
Nàng có chút không hiểu, cơ hồ mỗi bữa cơm Lý Kỳ đều làm súp cho nàng ăn. Tuy nhiên, nàng đã quen rồi.
- Súp dê.
Lý Kỳ khẽ cười.
Cái tên đơn giản, nhưng cách làm không hề đơn giản chút nào. Thịt dê phải đun đi đun lại nhiều lần, rồi cuối đun nhừ với nước xương. Rồi phối hợp thêm rất nhiều gia vị.
Giá trị dinh dưỡng tự nhiên không cần nói rồi.
Nha hoàn lập tức đặt nồi dê hầm lên bàn, phân biệt múc ra cho ba người mỗi người một bát. Sau đó lại theo như lời Lý Kỳ phân phó, bỏ thêm một ít hành lên trên. Bát súp nóng hổi, mùi hương bốn phía.
Ba nàng đã nhìn quen với trù nghệ của Lý Kỳ, đặc bịệt là Lý Sư Sư, cũng đã bị Lý Kỳ làm hư. Hiện tại món ăn do người khác làm, nàng không có hứng thú.
Lý Sư Sư uống một thìa, nhất thời một cảm giác ấm áp chảy thẳng vào trong lòng, mùi hương luẩn quẩn, thoải mái khó nói lên lời, khen:
- Mùi súp đậm đặc, hương vị tinh khiết, béo mà không ngán, quả thật không tồi.
Lý Thanh Chiếu cũng nếm một ngụm, gật đầu:
- Ta từng may mắn nếm qua súp dê do Tô bá bá làm. Nhưng súp dê của ông ấy vẫn còn chút mùi tanh. Không biết vì sao món súp này của Lý sư phó lại không tanh tí nào?
Nàng đi khắp đại giang nam bắc, mỹ thực ở nơi nào mà chưa từng nếm qua, cũng coi như là một người sành ăn.
Lý Kỳ cười đáp:
- Bởi vì con dê này là do tiểu đệ nuôi.
Do quán bar còn chưa khai trương, nên mấy chục người ở tòa trang viên của hắn không có việc gì làm. Vì vậy Lý Kỳ dứt khoát bảo bọn họ chăn nuôi. Nếu cứ để nhàn rỗi, bọn họ sẽ sinh lười biếng. Đây là điều hắn không hy vọng nhìn thấy.
Lý Thanh Chiếu không rõ, hiếu kỳ hỏi:
- Có gì khác nhau? Lẽ nào dê cậu nuôi không giống với dê người khác nuôi?
- Có vài chỗ không giống. Dê do tiểu đệ nuôi là ăn rau hệ lớn lên, cho nên không có mùi tanh.
Lý Kỳ giải thích. Thực ra hắn nuôi số dê đó để cho mình ăn, dù sao số lượng quá ít.
- Rau hẹ?
Lý Thanh Chiếu không tưởng tượng nổi lắc đầu, coi như phục hắn. Dù trù nghệ của Tô Đông Pha cao tới đâu, ông ta cũng chưa bao giờ ghĩ tới dùng rau hẹ nuôi dê.
Lý Sư Sư cũng thở dài:
- Xem ra việc nấu nướng không đơn giản như chúng ta vẫn tưởng tượng. Một ít rau hẹ bình thường đã có thể trừ đi vị tanh của dê, điều này đúng thật là không thể tượng tưởng nổi. Không biết làm sao Lý sư phó nghĩ ra được cách nuôi dê đấy?
Lý Kỳ cười đáp:
- Rất đơn giản, lớn mật giả thiết, cẩn thận nghiệm chứng.
- Hay, nói rất hay, hay cho một câu lớn mật giả thiết, cẩn thận nghiệm chứng
Lý Thanh Chiếu cảm thán nói:
- Lý sư phó, tám chữ này của cậu đủ để chống đỡ vài chục năm học vấn của người khác rồi. Thanh Chiếu bội phục.
Đổ mồ hôi, bình thường lão từ nói rất nhiều câu hay, nhưng ngươi đều phản ứng bình thản. Hôm nay chỉ buột miệng nói một câu, đã bội phục ta rồi. Xem ra tư duy của mấy vị nghệ thuật gia thật khác với người bình thường. Sau này mình phải thay đổi sách lược mới được.
Lý Kỳ vui tươi hớn hở nói:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ quá khen, tiểu đệ chỉ là một người thô kêch mà thôi, không dám đảm đương hai chữ học vấn.
Lý Thanh Chiếu mỉm cười:
- Lời này của cậu làm ta nhớ tới một bài thơ.
- Thơ gì?
- Người cười ta quá cuồng điên. Ta cười người tục đâu nhìn ra chi. Mộ hào kiệt Vũ Lăng kia, cày san thành ruộng, còn gì rượu hoa?
Lý Thanh Chiếu khẽ cười. Bài thơ nay do nàng đọc ra, thiếu vài phần bừa bãi, tăng vài phần ý nhị.
Lý Kỳ gãi đầu:
- Ách, tỷ vẫn còn nhớ à.
Lý Thanh Chiếu mỉm cười:
- Thơ hay như vậy, ta làm sao có thể quên được.
- Cái gì? Câu thơ đó là do Lý sư phó làm?
Lý Sư Sư kinh ngạc hỏi.
- Tỷ tỷ có điều không biết, những câu thơ như vậy, Lý sư phó há miệng có thể đọc ra, không có gì ghê gớm. Nếu tỷ không tin, có thể mời hắn làm thêm một bài.
Phong Nghi Nô giống như cười mà không phải cười nói.
Chẳng nhẽ nữ nhân đều thích mang thù như vậy?
Những lời này của Phong Nghi Nô đã làm cho Lý Kỳ nghẹn họng. Lúc đó hắn nói có chút khoa trương, thế cho nên bị Phong Nghi Nô bắt được tay cầm. Rất rõ ràng, Phong Nghi Nô muốn thấy hắn xấu mặt.
Lý Sư Sư nghe xong, càng hiếu kỳ, vội nói:
- Không biết Lý sư phó có thể cho Sư Sư mở rộng kiến thức không?
Lý Thanh Chiếu cũng có chút chờ mong nhìn Lý Kỳ.
Bá Hổ huynh a, thực sự là làm khó cho ngươi. Ngoại trừ thơ Lý Bạch ra, ta chỉ thích thơ của ngươi. Thơ Lý Bạch mọi người đã gặm nát rồi, hiện tại đành phải mượn thơ của ngươi. Cùng lắm thì sau này ta mở vài Bá Hổ quỹ đền bù tổn thất cho ngươi. Hy vọng ngươi đừng trách ta.
Lý Kỳ hơi trầm ngâm, nói:
- Vậy thì tại hạ đành bêu xấu.
Dừng một chút, cất cao giọng ngâm:
- Mưa vùi lê hoa, cửa khép chặt. Cô phụ thanh xuân, hư phụ thanh xuân. Chuyện vui buồn biết tỏ cùng ai? Sầu tụ mi phong tận ngày tần. Thiên điểm đề ngân, vạn điểm đề ngân. Hiểu khán thiên sắc mộ khán vân, hành dã tư quân, tọa dã tư quân.
Bởi vì Lý Kỳ không nhớ nhiều bài thơ lắm, hơn nữa thơ của Lý Bạch và Đỗ Phủ thì lại không thể dùng. Cho nên hắn đành phải dùng bài thơ này.
Bài thơ này bày tỏ nỗi niềm của khuê phụ, đã khiến ba nàng cộng minh, khẽ giật mình, rồi ảm đạm không nói.
Lý Thanh Chiếu càng không phải nhiều lời. Cùng Triệu Minh Thành hợp tan tan hợp, tư vị trong đó, tự nhiên là khắc sâu trong lòng. Mà người Lý Sư Sư yêu lại là Hoàng thượng. Tuy chỉ cách có một đoạn đường, nhưng thường xuyên không được gặp mặt. So với hai nàng, Phong Nghi Nô càng thêm đáng thương. Mặc dù nàng đã nhìn quen với thế gian ấm lạnh, lại không biết tư vị của tương tư ra sao.
Lý Thanh Chiếu nao nao, không khỏi nhẹ giọng thì thầm:
- Hành dã tư quân, tọa dã tư quân.
Lý Kỳ nhìn biểu lộ của ba đại mỹ nữ, trong lòng âm thầm thở dài. Đường Bá Hổ quả nhiên là tài tử phong lưu. Cũng không biết lúc ấy y dùng bài thơ này đã lừa được không biết bao nhiêu vị muội muội đơn thuần. Nếu ta có một phần tài hoa của y, phỏng chửng có thể chiếm được một vị trí trong giới văn đàn Bắc Tống rồi.
Một lát sau, Lý Sư Sư bỗng đứng dậy, hành lễ nói:
- Lý sư phó đại tài, Sư Sư khâm phục không thôi.
Lý Kỳ vội đáp lễ:
- Không dám, không dám. Thực ra bài thơ này của ta có tính là gì. Câu thơ kia của Thanh Chiếu tỷ tỷ, ‘ Tình kia muốn dứt cũng đa mang. Vừa chớm mày ngài, đã lọt gan vàng’, mới là kinh thế chi tác.
Lý Sư Sư và Phong Nghi Nô lại cả kinh, không ngừng đọc đi đọc lại câu này, đều khiếp sợ nhìn Lý Thanh Chiếu. Trình độ thơ văn của bọn họ có thể nói là nổi bật trong giới nữ nhân, năng lực giám định và thưởng thức thơ tự nhiên không kém.
Khóe miệng Phong Nghi Nô giương lên, có chút bất mãn nhìn Lý Thanh Chiếu, nói:
- Tỷ tỷ, tỷ cũng thật là, thơ hay như vậy, vì sao không nói cho bọn muội thưởng thức. Lại để cho tên xấu xa kia biết trước.
Lý Thanh Chiếu giống như căn bản không nghe Phong Nghi Nô nói, sợ hãi nhìn Lý Kỳ:
- Bài thơ này cậu nghe được ở đâu vậy?
Bài thơ đó nàng làm lúc nàng và trượng phu Triệu Minh Thành chia tay ở Thanh Châu, trong lúc nàng trằn trọc, cơ hồ chưa có ai biết. Vậy mà Lý Kỳ lại biết, làm cho nàng rất khó hiểu.
Má ơi, cùng một sai lầm, sao lão tử lại phạm vào hai lần nhỉ.
Lý Kỳ nhất thời đổ mồ hôi lạnh, lập lờ nói:
- Ách, là tiểu đệ nghe người khác nói.
Lý Thanh Chiếu nhíu mày. Nàng bỗng cảm thấy, ở trước mặt Lý Kỳ, nàng giống như lõa lổ vậy, không che giấu được gì, không khỏi có chút buồn bực. Nhưng nàng lại không phản bác được lý do của Lý Kỳ. Bài thơ này Triệu Minh Thành cũng biết. Cho nên nói có người khác biết, thì không phải không thể. Nhưng vấn đề ở chỗ Lý Kỳ nắm rõ những bài thơ nàng sáng tác như lòng bàn tay, há miệng là đọc ra được, giống như bản thân hắn sáng tác vậy, thật đúng là kỳ quái.
Lý Sư Sư không chú ý tới vẻ mặt buồn bực của Lý Thanh Chiếu, cười nói:
- Lý sư phó cũng chớ coi nhẹ mình. Tỷ tỷ chính là đệ nhất tài nữ của Đông Kinh, thơ từ do tỷ ấy làm tự nhiên không cần nhiều lời. Nhưng Lý sư phó tuổi còn trẻ, lại có thể miêu tả sự tương tư của một nữ tử tới mức tận cùng như vậy, chỉ sợ khó có ai bằng được.
Lý Thanh Chiếu nao nao, khiêm nhường nói:
- Muội muội nói không sai. Thơ của Lý sư phó có một phong cách quý phái, Thanh Chiếu không bì kịp.
- Ôi, Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ đừng khen tiểu đệ như vậy. Tiểu đệ sao có thể so sánh với tỷ được. Ngâm thi tác đối, tiểu đệ chỉ biết chút da lông mà thôi. Mà cũng đừng nói tới vấn đề này nữa, mọi người mau ăn đi, súp sắp nguội mất rồi.
Lý Kỳ vội đánh trống lảng.
Lý Sư Sư thấy Lý Kỳ cũng không phải là cố ý khiêm nhường, trong lòng càng thêm khâm phục. Thù không biết, trong bụng Lý Kỳ thật đúng là không còn hàng. Vừa mới cúi đầu chuẩn bị ăn canh, dư quang bỗng nhìn thấy tay phải của Lý Kỳ còn mang theo một cái hộp gỗ nhỏ, liền hiếu kỳ hỏi:
- Lý sư phó, trong cái hộp đó là cái gì vậy?
Lý Kỳ vô ý thức đáp:
- Mạt trượt.