Hai người bọn họ ngươi đẩy ta đẩy, người phía sau sốt ruột nha, bọn họ lại không dám tranh ra cửa trước.
Ơ, lời này nghe có điểm giống như là đang phúng viếng nha! Lý Kỳ chắp tay nói:
- Ta đây mà từ chối thì bất kính rồi.
Sau khi Lý Kỳ và Tần Cối lần lượt đi ra đại điện, lập tức chia làm hai bên trái phải hướng ngoài điện bước ra, xu thế đấu tranh lúc này đã không cần nói cũng biết.
- Phu quân.
Bạch Thiển Dạ theo sau đi ra, chạy đuổi theo Lý Kỳ, hạ giọng nói:
- Phu quân, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Lý Kỳ khóe miệng mang cười, rất nhanh nói: - Trở về rồi hãy nói.
Còn đối với bên kia, Hồ Nghĩa cũng đuổi theo Tần Cối, gã đồng dạng cũng tò mò đầy mặt, nói: - Thiếu Tể, mới vừa rồi đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Tần Cối đồng dạng cũng là khóe miệng mang cười, nhưng giọng điệu lại vô cùng thong thả, kiên quyết: - Lúc này đây Xu Mật Sứ là nhất định phải thua, hơn nữa rất khó xoay người rồi.
Trịnh Dật đứng ở trên bậc thang nhìn chung quanh, ánh mắt lộ ra một tia hoang mang, thay đổi không khỏi cũng quá nhanh rồi, đến tột cùng chuyện gì xảy ra?
....
....
Lý Kỳ nói trở về rồi hãy nói, nhưng Bạch Thiển Dạ làm sao có thể đợi được đến lúc trở về. Đây cũng không phải là việc nhỏ nha, vừa lên được xe ngựa, liền vội vàng hỏi: - Phu quân, đến tột cùng là phát sinh chuyện gì chứ?
Lý Kỳ cũng không vội vã trả lời, mà là dặn dò xe ngựa hồi phủ, theo sau một tiếng thở dài, dừng ở Bạch Thiển Dạ, nói:
- Muội cũng đã nhìn ra rồi?
Bạch Thiển Dạ nói: - Cái này cũng không khó coi ra, nhưng vấn đề là tại sao phải như vậy?
Lý Kỳ thở dài: - Kế hoạch của ta có lẽ đã bại lộ.
- Cái --- cái gì?
Đôi mắt của Bạch Thiển Dạ nháy mắt mở to lên, kinh hãi nói: - Điều --- điều này sao có thể?
- Điều này cũng làm cho ta bất ngờ.
Lý Kỳ lắc đầu. Đem chuyện của biểu đệ Vương Phủ kia nói một lượt với Bạch Thiển Dạ.
Bạch Thiển Dạ nghe vậy đổ mồ hôi đầy đầu, thân mình cũng có chút lay động, nàng vốn đã có tính toán từ trước, nhưng tại thời khắc này không khỏi cũng có vẻ thất kinh, nói: - Vậy phu quân ---- phu quân có ý tứ là Hoàng thượng đã biết rồi sao?
- Hẳn là rồi.
Lý Kỳ gật gật đầu, nói: - Kỳ thật ban đầu ta cũng ôm tâm tính may mắn, nhưng từ chuyện hôm nay mà xem, Hoàng thượng hẳn là đã biết rồi.
- Vậy hành động này của Hoàng thượng là vì --- Trong cổ họng Bạch Thiển Dạ phát ra một tiếng phiền muộn.
Lý Kỳ cười khổ nói: - Gọt binh quyền của ta.
Bạch Thiển Dạ chợt ngẩn ra, chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng. Lo lắng nắm lấy tay Lý Kỳ, nước mắt rơi như mưa nói: - Phu quân, nếu Hoàng thượng cũng biết, vậy thì toàn bộ đều xong rồi. Chúng ta --- chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Lý Kỳ không biết một hồi chính biến lúc trước kia, Bạch Thiển Dạ có phải cũng bộ dáng như vậy hay không, nhưng hắn thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Thiển Dạ như thế, rốt cuộc vẫn là một nữ nhân a. Nhẹ nhàng cầm tay nàng, cười nói:
- Yên tâm, có ta ở đây. Ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào thương tổn các muội.
Chỉ một câu vô cùng đơn giản như thế này, thì làm sao có thể khiến Bạch Thiển Dạ yên tâm, nói: - Nhưng Hoàng thượng nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta.
Lý Kỳ nói: - Trước mắt còn không biết Hoàng thượng đến tột cùng biết bao nhiêu, nhưng cho dù Hoàng thượng muốn động đến ta ấy mà, cũng không phải là một chuyện dễ dàng, vợ chồng chúng ta một đảm nhiệm Xu Mật Sứ, một đảm nhiệm Kinh Tế Sử, toàn bộ kiến thiết kinh tế đều ở trong tay của ta và muội, hơn nữa ta trên vai còn khiêng kế hoạch lớn của hoàng thượng, Hoàng thượng nếu muốn đụng đến ta, trừ phi có thể lấy ra một lý do làm dân chúng tâm phục khẩu phục, bằng không mà nói, y quyết không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hôm nay Hoàng thượng chẳng qua là thử ta thôi, Xu Mật phó sứ vốn là nên sớm có người nhậm chức rồi, nhưng chậm chạp chưa có động tĩnh, đại khái cũng là Hoàng thượng không muốn quá nhiều người can dự quân lệnh, lúc này đây vừa lúc dùng để xò xét ta, nếu ta chết sống không chịu uỷ quyền, như vậy Hoàng thượng nhất định sẽ càng thêm nghi kỵ ta đấy. Cho nên trước mắt chúng ta còn không có việc gì, ta cũng tin tưởng trời không tuyệt đường người, việc này còn chưa tiến vào góc chết, mặc dù là góc chết, vậy trong đó không phải cũng có cách nói 'Làm công việc' đó sao.
Bạch Thiển Dạ nói: - Phu quân, chúng ta có chạy không.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Hiện tại chạy, chẳng phải là không đánh đã khai, ta sẽ cùng Hoàng thượng chu toàn một chút, nhìn xem có cách nào làm dịu đi hay không, nếu không có, chạy trốn tiếp cũng không muộn, hừ, mặc dù đến một bước này, đến tột cùng ai thắng ai thua, vẫn còn chưa thể biết được, ta còn có một tấm bùa hộ mệnh lớn.
- Bbùa hộ mệnh gì?
- Hoàn Nhan Tông Vọng. Lý Kỳ cười nói.
- Hoàn Nhan Tông Vọng?
Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Ta hiểu rất rõ hoàng thượng, y là một người trong lòng còn có chí lớn, chỉ là một Xu Mật Sứ, sao có thể ở trong pháp nhãn của y, họa lớn trong lòng của y trước sau vẫn là Kim quốc, là Hoàn Nhan Tông Vọng đã cho y nhiều nhục nhã, mà ta ấy à, ha hả, nói tuyệt không khoa trương thì, là vì có ta ở đây, mới khiến cho hai nước Tống Kim có thể cùng ngồi cùng ăn, nếu ta xảy ra chuyện gì, người vui vẻ nhất định không phải Hoàng thượng, mà là Kim quốc, Hoàng thượng sẽ không để cho Kim quốc vui vẻ đâu, cho nên, y sẽ chưa đụng đến ta.
Bạch Thiển Dạ vội la lên: - Nhưng --- nhưng đây chẳng qua là suy đoán của phu quân huynh thôi.
Lý Kỳ cười lắc đầu nói: - Không phải đoán, những thứ này đều được thành lập ở trên rất nhiều chứng cứ thực tế, chẳng qua là muội không biết thôi.
Bạch Thiển Dạ hồ nghi liếc nhìn Lý Kỳ, thấy hắn bình thản ung dung, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy có chút tò mò, hỏi: - Phu quân, đây--- đây cũng không phải là việc nhỏ, nếu làm chuyện không tốt, người một nhà chúng ta đều phải gặp hại, huynh--- huynh tại sao lại giống như tuyệt không khẩn trương vậy?
Lý Kỳ ha hả nói: - Lúc mới bắt đầu biết được, ngược lại cũng khẩn trương, nhưng hiện tại đã qua thời kỳ khẩn trương rồi, trước kia ta từng đề cập với muội vị tôn trưởng nào đó từng nói cho ta biết, con người khi còn sống gặp phải rất nhiều rất nhiều khó khăn, không có người nào là thuận buồm xuôi gió, cho dù là Hoàng thượng, nhưng gặp được khó khăn, đầu tiên cần phải làm là hiểu biết khó khăn, sau đó chính là giải quyết khó khăn, khẩn trương, sợ hãi đây chẳng qua là một loại cảm xúc tự nhiên, quá độ một chút là được rồi, dù sao khẩn trương và sợ hãi tuyệt đối không phải phương pháp xử lý giải quyết khó khăn, đó chỉ là kẻ tầm thường thôi, muội thấy ta giống kẻ tầm thường sao.
Nói xong hắn đem Bạch Thiển Dạ kéo vào trong ngực của mình, cười ha hả nói: - Sợ hãi chính là kẻ yếu, mà thắng lợi nhất định không phải là kẻ yếu, nếu là chúng ta hiện tại đã sợ rồi, vậy nhất định sẽ thua, chúng ta nên làm cái gì thì cứ làm cái đó, không cần lo sợ không đâu, xuất diễn này diễn đến lúc này, dường như mới bắt đầu có chút thú vị.
Bạch Thiển Dạ nhìn ái lang, một lòng dần dần vững vàng xuống dưới, dựa ở trong ngực Lý Kỳ, nói: - Phu quân nói rất đúng, không đến một khắc cuối cùng, không thể luận định là ai thua ai thắng.
Lý Kỳ đột nhiên nói:
- Tuy nhiên chuyện này tạm thời đừng cho đám người Nghi Nô biết rằng, miễn cho các nàng lo lắng hãi hùng.
Bạch Thiển Dạ ừ một tiếng: - Cái này muội biết rồi.