Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1844-2: Lợi ích phía sau nhà bếp (2)



Lý Kỳ nói: - Khi đó ta cũng nghĩ như vậy, nhưng nghe xong giải thích của phụ thân ta, lại cảm giác hình như là có chuyện như vậy.

- Phụ thân chàng giải thích thế nào?

- Phụ thân ta cũng là đầu bếp, mà bát đũa đối với người đầu bếp mà nói, đó chính là công cụ kiếm tiền, ta đập vỡ bát đũa, chẳng khác nào đập vỡ bát cơm của người. Ngay cả bát cơm của lão tử cũng vỡ rồi, đó chẳng phải là bất hiếu thì là gi?

Vương Dao nghe xong khẽ mỉm cười nói: - Phụ thân chàng nói cũng có lý, chắc phụ thân chàng nhất định là đã phạt chàng rất nặng.

Lý Kỳ cười nói: - Còn nhớ người còn nấu cho ta một bữa tiệc lớn, gọi là "măng xào thịt".

Vương Dao nghi ngờ nói: - Kỳ lạ phụ thân chàng cho rằng chàng là con bất hiếu, vì sao còn làm một bữa tiệc lớn cho người?

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Nàng còn tưởng là "măng xào thịt" thật sao, đó chẳng qua là hình dung từ của phụ thân ta che dấu gia đạo mà thôi. Kỳ thực chính là cầm roi tre đánh vào mông ta.

Vương Dao sửng sốt, thổi phù một tiếng, cười khanh khách nói: - Hóa ra là như vậy, gia đình chàng không hổ là thế gia đầu bếp.

Lý Kỳ lườm một cái, nói: - Nhưng ta nghĩ không phải phụ thân nào cũng dùng con trai để làm tiệc lớn đâu.

Vương Dao lắc đầu nói: - Cổ nhân có câu, roi hạ ra con hiếu, nghĩ tất phụ thân chàng cũng là vì muốn tốt cho chàng, nếu không làm như vậy với chàng ngay từ ban đầu, sao chàng có thể thành Kim Đao Trù Vương được.

- Đây có lẽ là cách duy nhất của ta tự an ủi mình.

Lý Kỳ cười khổ lắc đầu.

Vương Dao lại nói: - Nhưng ta thấy chàng lại rất thích nấu ăn mà.

- Đó là chuyện sau này.

Khóe miệng Lý Kỳ lộ rõ nụ cười nói: - Còn nhớ khi mới học ồ, cũng có nghĩa là lúc nhỏ, dù sao cũng chính là năm 13, 14 tuổi, khi đó chúng ta đến trường đều là tự mang cơm trưa đi ăn, mà khi đó ta thích một bạn nữ sinh ở lớp học. Ồ, nữ sinh ở quê chúng ta cũng có thể tới trường học hành.

Vương Dao gật đầu nói: - Lúc nhỏ ta cũng tới trường học, chỉ là không ngờ chàng nhỏ như vậy mà đã khó trách chàng phong lưu như vậy.

Kỳ thực ở triều Tống rất nhiều con cái quý tộc đều phải đến trường học, bất kể là nam hay nữ.

Bá đạo! Nói hơi nhiều rồi, Lý Kỳ lúng túng nói: - Đó chỉ là thích đơn thuần mà thôi, khác với những gì nàng nghĩ.

Vương Dao hiếu kỳ nói: - Sau đó thì sao?

Lý Kỳ nói: - Ban đầu, ta chỉ là thầm thương trộm nhớ mà thôi. Nhưng sau đó, các bạn cùng lớp đã phát hiện ra món ăn ta mang đi rất ngon. Mỗi lần ăn trưa, họ đều vây lấy ta, nịnh ta, hy vọng có thể tặng chút thức ăn. Trong đó cũng bao gồm cả bạn nữ sinh đó. Khi đó, ta cũng cảm thấy nấu ăn thực sự là một điều thú vị, nó có thể khiến ta uy phong khắp nơi, cao cao tại thượng, thỏa mãn được lòng hư vinh của ta. Cũng chính vì vậy, ta và người nữ sinh đó bắt đầu làm quen với nhau, trở thành bạn thân không thể nói được.

Vương Dao nói: - Nếu như vậy, chàng nên bảo phụ mẫu tới cầu thân chứ.

Cầu hôn? Mẹ kiếp, khi đó ta mới học cấp một thôi, đã tới nhà cầu hôn, không phải khiến cho phụ mẫu đối phương đánh chết à. Phu nhân, nha đầu ngươi cũng tà ác đấy chứ. Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Thật ra cũng không có nói khoa trương như vậy. Ta và nữ sinh đó cũng chẳng qua là bạn thân mà thôi. Sau đó sau đó cũng chỉ trở thành bạn rất thân.

Vương Dao có chút không tin. Căn cứ bản nhật ký phạm án của Lý Kỳ từ trước tới giờcho thấy, điều này không giống như cách làm của hắn, liền lắc đầu nói: - Ta không tin.

Lý Kỳ cười khổ nói:

- Là sự thật, kỳ thực từ nhỏ ta chính là người rất bận rộn. Đó cũng là thiệt thòi cho chúng ta có một phụ mẫu cực phẩm. Phụ thân của ta cũng không buồn để ý tới việc học của ta. Người chỉ thấy tài nghệ nấu bếp của ta tiến triển tới mức nào. Còn mẫu thân ta thì không buồn quan tâm tới tay nghề nấu bếp của ta. Bà chỉ chú ý tới việc học của ta thế nào. Ta thì phải rất công bằng, cho nên ta luyện được tay nghề nấu bếp, lại vất vả học tập.

- Vất vả học hành?

Vương Dao cổ quái liếc nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ tức giận nói: - Nàng nhìn ta như vậy làm gì? Ta chẳng qua chính là viết chữ kém một chút, nhưng đó chỉ là vì ta lấy thời gian cầm cái muôi nhiều hơn thời gian cầm bút. Ta vẫn là rất có kiến thức đấy.

Vương Dao cười khúc khích nói: - Ta cũng không nói gì, là một mình chàng nói.

Lý Kỳ bĩu môi, lại nói tiếp: - Ta nghĩ rằng ta rất bận, nhưng không ngờ người con gái đó còn bận hơn cả ta. Khi ta học tiểu học, cô ta cũng học tiểu học. Nhưng khi ta vẫn còn đang học tiểu học, cô ấy đã phải chuẩn bị tham gia kỳ thi cao khoa cử rồi.

Vương Dao ừ một tiếng, nói: - Nữ nhân cũng có thể tham gia khoa cử sao?

- Không không không, ý của ta là cô ấy đã đạt được tới trình độ đó, dù sao chính là khác đẳng cấp với ta.

Lý Kỳ hàm hồ giải thích một hồi, sợ Vương Dao tiếp tục tìm hiểu, liền nói tiếp: - Cho nên ta và cô ấy chỉ là bạn thân mà thôi. Hai bên cũng không có ý với bên kia, hơn nữa sau đó ta cũng biết, cô ấy tuyệt đối không phải là kiểu phụ nữ mà ta thích.

Vương Dao hiếu kỳ nói: - Cô ấy là người phụ nữ thế nào?

Lý Kỳ hừ một tiếng nói: - Cô ấy là người phụ nữ bận rộn nhất mà ta thấy, đơn giản chính là làm việc như điên, mời cô ấy ăn cơm đều phải hẹn trước 7 ngày, vẫn là mình phải trả tiền. Đây may mà là bạn bè, nếu là người yêu, ta cũng phải phát điên rồi. Nhưng cố ấy cho ta biết một điều, chính là tay nghề nấu ăn kỳ thực là có ích. Bắt đầu từ khi đó, ta đã thích nấu nướng. Sau đó nghĩ lại, kỳ thực ta không phải là bài xích nấu nướng, mà là rất thích nấu nướng. Sở dĩ muốn đốt nhà bếp chỉ là không vui trước sự bạo chính của phụ thân ta. Đồng thời, ta cũng hiểu, muốn thoát khỏi bạo chính của phụ thân ta, chỉ có giỏi hơn người, để người biết không có gì có thể dạy ta nữa, như vậy mới có thể thoát được. Do đó, ta càng chuyên tâm nghiên cứu tay nghề nấu nướng. Đại khái là tới năm 16 17 tuổi, phụ thân ta cho rằng người đã không còn gì để dạy ta nữa, do đó đã để cho ta được tự do. Từ đó trở đi, ta là chủ của một nhà, bởi vì ăn gì đều là ta nói mới được.

Nói tới đây, Lý Kỳ mỉm cười đắc ý.

Vương Dao lườm hắn một cái, nói: - Điều này có gì mà đắc ý chứ, nhưng chàng vừa rồi nói ta chỉ nói đúng một nửa, là có ý gì?

Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói: - Nửa câu sau của nàng rất đúng. Ta thực sự rất thích ở trong nhà bếp, ở đây ta có thể quên đi những phiền muộn của thế giới, tĩnh tâm trở lại. Thậm chí ta đã từng cho rằng mình khá là may mắn, bởi vì là một đầu bếp không là trở mặt với người ta. Đầu bếp đối mặt đều là củi lửa gạo mắm muối, luôn luôn luôn luôn là một sự xuất hiện của người già, khiến cho ta phát hiện thấy phía sau đầu bếp cũng ẩn chứa rất nhiều sự việc dơ bẩn.

Nói tới đây, hắn khẽ nhíu mày, cười khổ nói: - Ta nghĩ rằng nhà bếp chính là dùng để nấu món ngon. Nhưng không ngờ nhà bếp kỳ thực cũng là nơi binh gia giao tranh. Lợi ích trong đó lớn hơn tưởng tượng của ta. Tuy nhiên, lúc này ta đã hoàn toàn hiểu ra, hóa ra từ xưa tới nay chính là như vậy.

Vương Dao nhíu mày, nói: - Người già, người nói có lẽ là Thái sư?

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Không phải, nhưng địa vị của người già này ở quê ta cũng không thấp. Sau khi ta thắng được cuộc thi vu đầu bếp ở quê ta, ông ta đã cầm một lệnh bài tới trước mặt ta, nói chỉ cần ta nhận được lệnh bài này, ta có thể có được quyền lực và của cải rất lớn.

Vương Dao có chút kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, nói: - Vậy chàng có nhận không?

Lý Kỳ thở dài nói: - Ta đã nhận được lệnh bài, nhưng không có lập tức nhận yêu cầu của ông ta. Ta chỉ là nói cần phải suy nghĩ, chẳng qua là lão già đó và sự uyên bác thâm hậu của nhà ta, ta thực sự không thể từ chối ông ta được, cũng không có thực lực này. Nhưng ta lại không muốn ràng buộc mình, vì vậy chỉ có thể sử dụng chiến thuật trì hoãn, được ngày nào hay ngày ấy.

- Cho nên chàng mới chạy tới Đông Kinh?

- Hả?

Lý Kỳ giật mình, liền mỉm cười gật đầu nói: - Chính là như vậy.

Vương Dao thầm thở dài, nói: - Vậy chắc chắn là chàng rất thất vọng rồi.

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Vì sao nàng lại nói như vậy?

Vương Dao nói: - Bây giờ chàng không phải cũng có quyền lực chí cao rồi sao?

Lý Kỳ bật cười ha hả nói: - Không phải như vậy, ở quê ta, dù ta không có quyền lực, chỉ cần có tiền, ta tương tự cũng có thể sống cuộc sống thoải mái, không có gì trói buộc. Nhưng ở đây thì khác, nếu ta không có quyền lực, sao ta có thể bảo vệ được các nàng. Ta bây giờ đã có tất cả, nhưng không phải là ông trời ban tặng cho ta, mà là hàng ngày ta phải dùng những hạt mồ hôi của mình mà có được. Đây là ta tự nguyện, không ai ép ta. Đương nhiên, ông trời cũng không có bạc với ta, bởi vì trên đời này có rất nhiều người đều cố gắng hơn ta, nhưng họ nhận được lại không bằng với sự nỗ lực của họ. Còn ta, ta có được tất cả những gì mà ta muốn.

Vương Dao gật đầu, nói: - Vậy phụ mẫu của chàng có lẽ vẫn còn khỏe mạnh, quê chàng là ở đâu?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv