Như chúng ta đã biết, loại hạt cà phê này còn ở trên cây thì màu đỏ tươi, giống như trong cuộc đời hạt cà phê không thể thiếu ánh mặt trời vậy. Đó là vẻ đẹp vô cùng, giống như một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân vậy.
Tuy nhiên hạt cà phê trong thùng này lại giống như một người phụ nữ già nua vậy, màu sắc đã hơi vàng, có chút giống như màu vàng nhạt, nhăn nheo, vừa nhìn là biết không phải hạt cà phê tươi nhất.
Nhưng, Lý Kỳ nhìn mà lại thấy trong lòng vui sướng. Hạt cà phê ở giai đoạn này, hắn cũng đã quen thuộc rồi, chính là "hạt cà phê da dê".
Loại "hạt cà phê da dê" này cũng chính là hạt cà phê tươi mới đã qua gia công nhất định rồi, thể hiện được tâm thái.
Đương nhiên, kiểu gia công này chỉ là giai đoạn ban đầu, chủ yếu vẫn là sấy khô, giống như sài kê vậy, để dưới ánh nắng mặt trời phơi, nhưng nhiệt độ không được quá cao. Tuy nhiên, việc đầu tiên là phải bỏ vỏ hạt, thịt quả, tương quả, nhưng theo lớp vỏ đó bên ngoài hạt cà phê thông thường đều không thể tách ra ngay được. Đó là dùng để bảo quản, ở hậu thế thông thường đều là đêm trước khi xuất khẩu mới bỏ lớp vỏ này đi.
Do vì lớp vỏ này sau khi phơi khô rất giống với lớp da dê, vì vậy hạt cà phê ở hình thái này tương tự cũng được gọi là hạt cà phê da dê.
Bởi vì khi Lý Kỳ ở Nam Ngô, loại hạt này vừa mới được trồng xuống, hắn chỉ có thể dạy những nông phu đó làm thế nào để xử lý hạt cà phê tới bước này. Về phần tiếp theo phải là sấy khô, thì đều là kỹ thuật khá cần thiết, một người sấy cà phê đạt chất lượng, không luyện tập dăm ba năm, thì không thể làm thầy được.
Hơn nữa, khi đó vẫn không biết loại cà phê này là loại nào, Lý Kỳ cũng không dám ngông cuồng phán tiếp. Vì vậy vẫn để cho họ sau khi phơi khô, đưa tới kinh thành, do hắn đích thân nghiên cứu và chế tạo.
Kích động à!
Lý Kỳ liền đưa tay ra bốc một hạt cà phê, tách lớp vỏ bên ngoài ra, cho hạt cà phê bên trong vào miệng, cắn phát ra tiếng kêu rắc rắc.
Tiếng kêu này nghe trong tay Lý Kỳ lại là tiếng trong trẻo dễ nghe, chính tiếng kêu này cũng đủ chứng minh hạt cà phê này không bị ẩm, có thể thấy bảo quản rất tốt. Sau khi cắn vỡ, hắn liền nhắm mắt lại trầm ngâm một hồi, bỗng bước tới bên cạnh đống lá rụng bên cạnh, phun hạt cà phê đã cắn vụn ra.
Sắc mặt Đoàn Thế Văn hoảng sợ, liền bước tới, hỏi: - Xu Mật Sứ, liệu có gì đó không ổn sao?
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Ta nói lời này khi nào chứ?
Đoàn Thế Văn chỉ vào đống bã vụn đó nói: - Vậy Xu Mật Sứ đây là?
Lý Kỳ cười nói: - Ta chỉ là nếm thử hương vị của hạt cà phê này, không cần phải nuốt vào. Ta không muốn đêm nay mất ngủ.
Đoàn Thế Văn nghe mà thấy mơ hồ nói:
- Vậy Xu Mật Sứ cho rằng hạt cà phê này tốt hay xấu?
- Tốt! Đương nhiên là tốt rồi!
Lý Kỳ liền nói: - Bây giờ ta cảm thấy hương vị cà phê này đầy trong miệng, chính là thượng phẩm, đủ cho thấy loại hạt cà phê này của các ngươi được bảo quản rất tốt.
Đoàn Thế Văn nghe mà thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: - Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Lý Kỳ đặt tay lên vai Đoàn Thế Văn, cười ha hả nói: - Đoàn huynh, đừng nói ta không chiếu cố ngươi, loại hạt cà phê này chính là tài phú không thể cạn được!
Đoàn Thế Văn nghe mà hai mắt sáng lên, nói: - Lời này của Xu Mật Sứ là xuất phát từ đâu thế?
Lý Kỳ nói: - Ngươi đừng có quan tâm ta nói xuất phát từ đâu, ngươi chỉ cần biết, ở Đại Tống ta hai quận các ngươi có thể trồng được loại cà phê này, nếu hai quận các ngươi làm ra được mấy châu cà phê nữa, hừ, không tới 10 năm, người dân trồng cà phê sẽ là người nông dân giàu có nhất trên thế giới này. Hai quận các ngươi chỉ dựa vào dược liệu và cà phê, nếu muốn không phát tài cũng rất khó đấy!
Điều này không phải là đánh lừa Đoàn Thế Văn, dược liệu thì không cần nói tới nữa, ai nấy đều đã cảm nhận được rồi. Dược liệu phong phú đương nhiên là tiền nhiều rồi, còn cà phê, nên biết trên thế giới hiện nay vẫn chưa có một cốc cà phê hoàn toàn, chẳng khác gì thị trường này đều là của các ngươi rồi. Cho dù là người tiếc cà phê chỉ có một phần hậu thế, khoản tiền này cũng là cực kỳ khả quan, bởi vì hoàn toàn chính là hai quận lũng đoạn loại cà phê này.
Đoàn Thế Văn nghe mà thấy vui mừng khôn xiết. Kỳ thực y chủ động yêu cầu đưa loại cà phê này tới đây, chính là muốn biết tài phú bên trong loại hạt cà phê này. Bây giờ nghe khẩu khí này của Lý Kỳ, dường như tài phú của loại hạt cà phê này còn lớn hơn cả tài phú hàm chứa bên trong dược liệu, bảo y sao có thể không vui được chứ?
Lý Kỳ lại kêu Trần Đại Nương gọi tất cả người làm trong phủ ra giúp đỡ, hơn nữa còn dặn mọi người cẩn thận một chút, sau đó lại cùng Đoàn Thế Văn đi vào trong phòng, hỏi thăm tình hình cà phê và hai quận.
Nói đi cũng phải nói lại, hai quận ngày xưa đã rất nghèo đói, giống như thị trường chứng khoán dừng lại. Đây không thể tiếp tục đi xuống được nữa, chắc chắn sẽ phải phát triển trở lại, hơn nữa Lý Kỳ đã cải cách lớn như vậy, cho nên người dân hai quận ai nấy đều có thể cảm nhận được sự biến đổi của cuộc sống, tất cả đều có phương hướng phát triển tốt.
Lý Kỳ cũng thấy yên lòng, cùng Đoàn Thế Văn ăn trưa, Đoàn Thế Văn liền cáo từ ra về.
Tuy nhiên Lý Kỳ cũng không có rảnh rỗi gì, liền lấy một túi hạt cà phê nhỏ đi ra khỏi nhà.
Kỳ thực khi hắn nhìn thấy hạt cà phê đã nghĩ tới một người, người này chính là Lưu Vân Hi. Loại hạt cà phê này có lẽ là minh chứng tình yêu của họ, hơn nữa tên gọi của loại hạt cà phê này chính là cà phê Vân Hi.
Hắn đã trở về mấy ngày rồi, nhưng vẫn chưa tới gặp Lưu Vân Hi, có lẽ Lưu Vân Hi cũng vẫn chưa biết hắn đã trở về rồi. Lý Kỳ nghe Bạch Thiển Dạ nói, khi hắn không ở đây, Lưu Vân Hi rất ít khi trở về, vẫn luôn ở bệnh viện Thái sư bận nghiên cứu pê-ni-xi-lin. Lý Kỳ vốn cũng muốn tới tìm Lưu Vân Hi, đúng lúc loại hạt cà phê này tới rồi, do đó hắn liền mang cà phê đi tìm Lưu Vân Hi.
Tới Bênh viện Thái sư.
So với ngày khai trương, người vào bênh viện Thái viện này không giảm mà còn tăng lên, cả sảnh đăng ký đều đứng kín người.
Điều này mặc dù chứng minh bệnh viên Thái sư rất thành công, nhưng đây không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Lý Kỳ cũng không thích thấy vẻ mặt bệnh hoạn khó chịu, do đó không có ở lại, mà đi về phía phòng thí nghiệm từ con đường nhỏ ở cửa.
Nhưng vừa vào tới cửa đầu tiên, khi tới trước cửa phòng thí nghiệm, Lý Kỳ đang chuẩn bị lấy thẻ bài ra, bỗng nghĩ lại, việc nghiên cứu loại thuốc pê-ni-xi-lin này có lẽ là rất có chú ý, ta lại nhèm nhèm chạy tới tìm họ, có lẽ là làm phiền họ rồi.
Do đó hắn không đi vào nữa, mà đi tới thủy tạ của đám người Lưu Vân Hi trong bệnh viện.