Bạch Thiển Dạ ừ một tiếng, bỗng nhiên chớp chớp mắt, nói: - Phu quân, xuất chinh lần này vui chứ?
Lý Kỳ lườm Bạch Thiển Dạ nói: - Xin muội, ta đi đánh giặc đấy, vui gì chứ?
- Thật sao? Bạch Thiển Dạ nháy mắt nói: - Nhưng ta nghe nói người vẫn đi tới Đông Nữ quốc một chuyến, ở đó phụ nữ đầy đường, phu quân huynh nhất định là rất thích rồi.
- Cốt Dục nói? Lý Kỳ cẩn trọng nói.
Bạch Thiển Dạ cười nói: - Điều này quan trọng sao?
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: - Không sai, ta thực sự có chút thích cái cảm giác cả con phố đều là phụ nữ. Nhưng điều này cũng đã rõ ràng, ta không phải thích một người phụ nữ nào trong đó, hơn nữa là thích không khí đó. Nhớ, là bầu không khí, phu quân ta không có hái hoa ngắt cỏ linh tinh, vẫn luôn thủ thân như ngọc, hôm nay chuẩn bị châu về hợp phố rồi.
- Phì! Thành ngữ hay được nói ra từ miệng huynh, ý vị này đã thay đổi rồi. Bạch Thiển Dạ phì một tiếng nói.
- Ta là Kim Đao Trù Vương, nếu làm việc đều phải nguyên chất nguyên vị, đó còn có phải là đầu bếp nữa không?
Lý Kỳ chu mỏ lên nói, vẻ mặt đầy ấm ức.
Bạch Thiển Dạ lườm hắn một cái, vẻ mặt đầy ghen tuông nói: - Cho dù như vậy, nhưng sao ta lại nghe nói là huynh cùng Tiểu Nữ Vương đó còn có không ít liên quan với nhau, hình như là hai người các người còn tắm chung với nhau nữa.
Không phải chứ, Cốt Dục, nàng cũng thật không nói nghĩa khí rồi, sao lại cái gì cũng nói thế chứ.
Lý Kỳ vã mồ hôi, liền giải thích: - Ban đầu, ta và Tiểu Vương đó quả thực có chút liên quan, nhưng chỉ hạn chế ở quan hệ sư đồ. Tiếp đến, chúng ta không có tắm chung với nhau, nhiều lắm thì cũng chỉ là ở chung phòng, hơn nữa cô ấy vào, cưỡng hình nhìn cơ thể ta, ta đã rất bị tổn thương, liều mạng nắm lấy tấm vải trắng đó, như vậy mới che được tầm nhìn của cô ấy. Sau cùng, ta và Tiểu Nữ Vương đó quả thực không có gì hết. Chuyện này ta có thể thề với trời.
- Nếu có gì, huynh thấy chúng ta còn có thể nói chuyện vui vẻ như vậy sao. Bạch Thiển Dạ bĩu môi nói.
Hả? Đây không phải là đùa ta sao? Lý Kỳ vỗ ngực, kìm nén cảm xúc. - Ồ, muội là cố ý dọa ta sợ đấy à.
Bạch Thiển Dạ cười mà như không cười nói: - Vậy huynh ở Hàng Châu vui chứ?
- Hàng. Hàng Châu à!
Lý Kỳ sửng sốt, liền cười khan vài tiếng.
Bạch Thiển Dạ lườm hắn một cái, liền hỏi: - Sư Sư tỷ tỷ và Lý tỷ tỷ vẫn khỏe chứ?
- Tốt, đều rất tốt.
Lý Kỳ gật đầu, hơi chần chừ nói: - Thất Nương, có chuyện ta không muốn giấu muội.
Bạch Thiển Dạ không nói gì, dường như là sớm đã nhìn ra rồi, liền nói: - Ta nghe đây.
Lý Kỳ nói một hơi chuyện của Lý Kiến Tố.
Bạch Thiển Dạ nghe mà thấy vui mừng, chuyện này nàng còn thật sự không biết, bởi vì đêm qua Phong Nghi Nô cũng ở đó, cho nên Da Luật Cốt Dục không nói chuyên của Lý Kỳ và Lý Sư Sư, chỉ là nói chuyện của họ ở Đông Nữ quốc. Bạch Thiển Dạ biết chuyện của Lý Kỳ và Lý Sư Sư, nàng cũng biết Lý Kỳ lần này chắc chắn là đi tìm Lý Sư Sư. Nhưng nàng thật sự không ngờ Lý Sư Sư lại sinh cho Lý Kỳ một cô con gái, liền nói: - Chuyện này huynh huynh nói Sư Sư tỷ tỷ đã sinh cho huynh một cô con gái rồi sao?
Lý Kỳ ừ một tiếng, lại âu sầu nói: - Chỉ là ta thực sự không có cách nào để hai mẹ con họ về bên cạnh mình.
Bạch Thiển Dạ nhìn vẻ mặt áy náy của Lý Kỳ, bàn tay nhỏ đặt lên mu bàn tay Lý Kỳ, an ủi:
- Phu quân, huynh đừng vội, chỉ cần kế hoạch của huynh thành công rồi, nhà chúng ta sẽ được đoàn tụ.
Lý Kỳ chỉ khẽ gật đầu.
Bạch Thiển Dạ lại nói: - Vậy huynh định khi nào nói cho Phong tỷ tỷ biết?
Lý Kỳ nói: - Lần này trở về ta định nói cho cô ấy biết, ta tin chắc Nghi Nô cũng sẽ hiểu.
Bạch Thiển Dạ ừ một tiếng. Chuyện này nàng cũng thật sự không muốn tham gia vào, lại nói: - Phu quân, chiến trường phía tây rốt cuộc là thế nào rồi?
Lý Kỳ thở dài nói: - Như lúc trước chúng ta đã nói, dù chúng ta đã chiếm được Sơ Lặc rồi, nhưng thế lực của Kim quốc, tương tự cũng thẩm thấu vào vương triều Đông Khách Lạt Hãn. Chúng ta vẫn là đang ở trong thế bị động, họ có thể khai chiến bất kỳ lúc nào. Trong kế hoạch của ta, Cao Xương Hồi Cốt và vương triều Đông Khách Lạt Hãn đều là quân cờ để ta khống chế Kim quốc. Nhưng lúc này lại trở thành quân cờ của Kim quốc khống chế chúng ta, không diệt được vương triều Đông Khách Lạt Hãn, chúng ta hầu như sẽ bị sợ đầu sợ đuôi, không thể triển khai được. Hiện tại chúng ta có thể làm được chỉ là khẩn trương củng cố sự thống trị đối với Thổ Phiên.
Hai bên chân mày của Bạch Thiển Dạ cũng đã nhíu chặt lại, nói: - Vậy huynh nói bước tiếp theo Kim quốc liệu có tấn công Sơ Lặc không?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Hoàng thượng cũng đã hỏi ta câu hỏi này. Nhưng ta thực sự không thể đoán được kế hoạch trong lòng Hoàn Nhan Tông Vọng, bởi vì cục thế phía tây vô cùng phức tạp, biến hóa khôn lường. Kế hoạch của hai bên chúng ta đều thay đổi liên tục. Nhưng ta có dự cảm, đại chiến sẽ tới, thời gian còn lại của chúng ta e là không còn nhiều nữa.
Bạch Thiển Dạ có chút kinh ngạc nói: - Lời này sao lại nói như vậy được?
Lý Kỳ nói: - Bởi vì hiện nay đã hình thành cục diện bế tắc rồi. Nếu tiếp tục đối nghịch nhau, chắc chắn sẽ có lợi cho Đại Tống chúng ta, song điểm này Hoàng thượng biết, ta biết, Hoàn Nhan Tông Vọng cũng biết, cho nên họ nhất định sẽ muốn nghĩ cách để phá vỡ thế cục này. Chỉ là thấy họ đột phá từ bên đó, ồ, bên phía Nhật Bản cũng có thư tới chưa?
Bạch Thiển Dạ nói: - Suýt nữa ta đã quên mất, Yến Phúc gửi tới một bức thư, nói bên phía Nhật Bản tiến hành vô cùng thuận lợi, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay rồi. Hơn nữa, đợt viện trợ thứ hai của chúng ta cũng đã tới Nhật Bản rồi.
Lý Kỳ suy nghĩ một hồi, nói: - Hiện giờ đại chiến sắp nổ ra rồi, chúng ta phải gia tăng chinh chiến của Nhật Bản, nên để cho Ngụy Minh xuất động cánh quân đội này.
Bạch Thiển Dạ kinh ngạc nói: - Trong tay huynh còn có một cánh quân?
Lý Kỳ ồ lên một tiếng, liền mỉm cười gật đầu nói: - Chuyện này nói ra thì cũng rất dài, đầu năm nay dựa vào người chi bằng dựa vào mình, ta đã có chút hàng hóa phòng thân rồi. Hiện giờ cũng là lúc phải lấy ra rồi.
Nói xong, hắn lại quay sang nói với Bạch Thiển Dạ: - Sắp tới tết rồi, ôi, muội làm Kinh tế sử này điểm không tốt nhất chính là năm mới hầu như là lúc muội bận rộn nhất.
Bạch Thiển Dạ cười hì hì nói: - Cuối năm nay Thương vụ cục không có chuyện gì để làm.
Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Sao có thể chứ?
Bạch Thiển Dạ nói: - Phu quân chớ không phải đã quên rồi sao, hiện tại Tây Vực đang loạn lạc, vương triều Đông Khách Lạt Hãn và Cao Xương Hồi Cốt cũng đều quy thuận Kim quốc. Năm nay chắc chắn không thể sai sứ thần tới, Nhật Bản tương tự cũng như vậy. Thổ Phiên, Nam Ngô, Đại Lý đều đã thu phục rồi, nhiết nhất chính là Tây Hạ, Cao Ly sai người tới. Thương nhân thì càng không nhắc tới, cho nên cuối năm nay của Thương vụ cục có thể nghỉ ngơi thời gian dài rồi.
Lý Kỳ vui mừng nói: - Vậy thì tốt quá rồi, cuối năm nay chúng ta nhất định sẽ được đi chơi, trước tiên là phải đi chơi thoải mái đã rồi mới tính tiếp.
Bạch Thiển Dạ mỉm cười gật đầu, nhưng lại nói: - Tuy nhiên, như vậy liệu có ảnh hưởng tới mậu dịch của Đại Tống ta không?
Lý Kỳ cười nói: - Ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng, nhưng bất kể chuyện gì cũng đều không thể ngăn cản thương nhân kiếm tiền, hơn nữa loạn thế có cuộc buôn bán chắc chắn có thể kiếm được khoản tiền lớn.
Bạch Thiển Dạ hiếu kỳ nói: - Buôn bán gì?
- Buôn bán vũ khí đấy!
Lý Kỳ bật cười ha hả, nói: - Hiện tại hỏa khí của Đại Tống ta đã ngày càng mới rồi, không thể sánh nổi, những vũ khí cũ trước đây đều đã đối mặt với việc đào thải, đúng lúc có thể bán rồi. Ôi, đối với ta mà nói, việc khó nhất chính là làm thế nào mới có thể không phát tài?
..
Đêm hôm đó.
Tiếng két két, Phong Nghi Nô đẩy cửa phòng mình, vẻ mặt buồn bực, miệng lầm bẩm: - Lý Kỳ thối tha, Lý Kỳ đáng ghét, ta đã bỏ việc của Hội phụ nữ chạy về, hắn lại nói với ta vài câu, hơn nữa còn đều là khách khí, mắt nhìn thẳng không buồn liếc ta lấy một cái, nhưng lại chơi với Chính Hi, thật là đáng ghét. Lần sau ta nhất định sẽ sử xuất mười thành đoạt mệnh truy hồn chân, xem hắn còn dám lạnh nhạt với ta như vậy không.
Khi nói tới câu cuối cùng, nàng khẽ dậm chân một cái.
Ghen tuông ngút trời rồi!
Hóa ra sau khi Lý Kỳ lên triều trở về, lại ngủ, bồi bổ nguyên khí, sau khi tỉnh dậy lại đi thẳng tới chơi với mẹ con Quý Hồng Nô. Mặc dù đêm qua hắn đã tới rồi, nhưng đi lại quá vất vả, thực sự là không có tinh thần nào để ôn tồn cùng mấy vị phu nhân một phen, ôm Quý Hồng Nô tới giường ngủ mất rồi.
Chuyến đi này của Lý Kỳ đã đi hơn nửa năm, Phong Nghi Nô thật vất vả trông mong Lý Kỳ trở về. Nhưng tối nay khi ăn cơm tối, Lý Kỳ lại chỉ nghe Lý Chính Hi nói chuyện mà gần đây nó thích nói chuyện với đám người Cao Tam tỷ, không có ngó ngàng gì tới họ. Điều này khiến cho Phong Nghi Nô càng thấy không vui! Ngày đầu tiên, ngươi mệt, điều này không có sao. Nhưng hôm nay ngươi vẫn như vậy, như vậy thì không được rồi.
Điều này càng nghĩ Phong Nghi Nô càng thấy tủi thân, chỉ muốn trốn vào trong chăn mà khóc, đi tới bên giường, vừa vén chăn lên, bống phán hiện thấy một người đàn ông hoàn toàn không một mảnh vải ngủ trong đó.
Tình huống khỉ gió gì thế này!
Sợ hãi khiến Phong Nghi Nô thốt lên một tiếng.
- Nương nương tử, đoạt mệnh truy hồn chân trước đây của... muội muội vẫn vẫn chưa dùng tới mười thành công lực!
Người đàn ông lạnh run lên nói, ngón chân cái run lên bần bật.