Lễ vật?
Chúng ta có chuẩn bị lễ vật đâu chứ!
Bạch Thiển Dạ nghe vậy thì sửng sốt, dùng ánh mắt dò hỏi liếc nhìn Phong Nghi Nô.
Phong Nghi Nô khẩn trương đưa cho nàng một ánh mắt ra hiệu.
Hai người các nàng tâm đầu ý hợp, Bạch Thiển Dạ lập tức ngầm hiểu, cười nói: - Đúng vậy a, Thập nương, nếu như cô nhìn thấy phần lễ vật này của chúng ta, nói không chừng lập tức sẽ đem mấy thứ lưỡi dao gì đó ném sang một bên.
Lý Kỳ nghe vậy rất mơ hồ, nói: - Thật hay giả? Vậy các muội lấy ra để xem cái nào.
Phong Nghi Nô hì hì nói: - Đã lấy ra rồi, hơn nữa cũng đã tặng cho Thập nương rồi.
Lưu Vân Hi a một tiếng, không hiểu ra sao nhìn các nàng.
Nói đến đây rồi, Quý Hồng Nô và Da Luật Cốt Dục cũng đều phản ứng lại, tứ nữ đột nhiên cùng vây tới.
Phong Nghi Nô một tay kéo cánh tay của Lý Kỳ, cười dài nói: - Phần lễ vật này chính là phu quân, đây chính là thứ đồ vật quý giá nhất của chúng ta rồi đó.
- Đồ vật?
Lý Kỳ khó chịu liếc nhìn Phong Nghi Nô.
Phong Nghi Nô hơi lè cái lưỡi thơm tho nói: - Phu quân huynh ấy không phải thứ gì --- không không không, này --- hình như càng nói càng đả thương người rồi. Nàng nói càng nói về sau, thanh âm nhỏ dần như muỗi ngâm, ngay cả bản thân cũng nghe không rõ chính mình đang nói cái gì.
Lý Kỳ bị nữ nhân này chọc giận tới mức muốn cầm lấy đao giải phẫu tự đâm vào mình rồi.
Bạch Thiển Dạ khẩn trương kéo đề tài về, trêu ghẹo nói:
- Thập nương, cô yêu thich phần lễ vật này của chung ta, hay là mấy cây dao nhỏ này?
Lưu Vân Hi cũng không phải là phu nhân, bị người trêu chọc vài câu, liền phát huy tinh thần đà điểu, nàng ngược lại ngẩng đầu lên thẹn thùng nhìn Lý Kỳ, ẩn tình đưa tình, mặt nhiễm sắc hồng, lúc này không tiếng lại thắng có tiếng.
Phong Nghi Nô cười nói: - Ta đã nói, mấy cây dao nhỏ này giá rẻ rồi mà, cũng mệt cho phu quân huynh tự tay tặng.
Da Luật Cốt Dục cố nén ý cười nói: - Phong muội muội, cũng là đừng trách phu quân nữa, huynh ấy là một thương nhân, không gian thì không phải thương, thứ quá quý trọng, huynh ấy làm sao bỏ được a!
Quý Hồng Nô mặc dù không lên tiếng. Nhưng lại ôm Chính Hi trốn ở một bên cười trộm.
Những nữ nhân này, thực là coi trời bằng vung rồi. Lý Kỳ trong long rất là hận nha. Lời này căn bản là khó giải thích, hắn cũng không thể nói mình còn không bằng mấy lưỡi dao này đi, nhưng nếu không phải, vậy lễ vật này của hắn đã bị bỡn cợt thành không đáng một đồng, cắn răng nói: - Mấy vị mỹ nữ, đến tột cùng là ai không gian thì không phải thương hả, món sổ sách này cũng không phải tính toán như vậy chứ, ta cũng là phu quân của Thập nương. Các muội cầm thứ ta nguyên bản thuộc về Thập nương, tặng cho Thập nương, vụ mua bán này thật sự rất lãi a!
Môi đỏ mọng quyến rũ của Phong Nghi Nô hơi bĩu, mắt đẹp doanh động, ủy khuất nói: - Chẳng lẽ phu quân hunh không cần chúng ta nữa?
Lý Kỳ vội nói: - Này chớ nói lung tung, ta cũng không nói như vậy.
Bạch Thiển Dạ bật người nói tiếp: - Còn không phải sao, phu quân chúng ta cũng có phần, tính toán đồng đều ra, Thập nương cũng chỉ chiếm hai phần, chúng ta mang tám phần còn lại đem tặng cho nàng. Vậy có gì không thể?
Lý Kỳ nghe cứ kỳ quặc thế nào ấy, nói: - Thất Nương, lời này nói ra giống như ta là một khối bánh ngọt ấy nhỉ.
Phong Nghi Nô vứt ra một ánh mắt quyến rũ. Nói: - Phu quân huynh so với bánh ngọt thì soái hơn nhiều.
Sóng mắt của nàng, đó là điện áp mạnh của nhà máy năng lượng nguyên tử nha, Lý Kỳ nháy mắt bị điện giật cho đầu óc choáng váng, ngốc hề hề gật đầu nói: - Vậy cũng phải.
Phong Nghi Nô ở bên tai Lý Kỳ nhẹ giọng nói ra: - Vậy phu quân nói phần lễ vật này chúng ta là tặng được, hay là không được.
Hơi thở nàng như lan, Lý Kỳ hoàn toàn say sưa, gật đầu nói: - Tặng được --- thì chính là quái sự.
Nữ nhân này thật sự là một yêu tinh, người thuần khiết như ta gặp nàng cũng tắt điện. Lý Kỳ đột nhiên bừng tỉnh, nói: - Ta nghe ý tứ này của nàng, sao giống như không phải ta không cần các nàng phải, mà là các nàng từ bỏ ta nhỉ!
Bạch Thiển Dạ cũng bu lại. Cười hì hì nói: - Tiểu nữ tử sao dám, chúng ta chỉ là đem huynh tặng cho Thập nương một đêm mà thôi.
Phong Nghi Nô cười nói: - Thập nương. Tối nay phu quân đã thuộc về cô, cô muốn làm phu quân như thế nào đều được, chúng ta sẽ không để ý đâu. Nói xong chính nàng ngược lại khanh khách cười.
Lý Kỳ oa một tiếng, nói:
- Các muội chơi lớn như vậy?
Da Luật Cốt Dục cười dài nói: - Nhị vị muội muội, nếu chúng ta đã đem lễ vật đưa đến trong tay Thập nương, chúng ta đây vẫn là đi trước thôi, nếu chúng ta còn ở lại không đi, đây chẳng phải là làm trễ nải canh giờ tốt của Thập nương sao.
- Tỷ tỷ nói rất đúng, chúng ta đi thôi.
- Phu quân, vậy chúng muội xin lỗi không tiếp được rồi.
Nương theo một tràng tiếng cười như chuông bạc, chúng nữ bước nhanh ra tiểu viện, xa xa còn nghe được các nàng thương lượng.
- Thất Nương, muội ngày mai phải thay phiên nghỉ ngơi.
- Ừ.
- Hiện tại canh giờ còn sớm, không bằng chúng ta đánh vài ván mạt chược.
- Tốt!
...
Còn sớm? Đều đã canh hai rồi nha, thê thiếp của người khác lúc này đều đang hầu hạ lão công đi ngủ, các nàng lại nghĩ đến chơi mạt chược? Lý Kỳ đột nhiên cảm giác mình quá giống Đường Bá Hổ rồi, vừa bực mình vừa buồn cười, cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy giai nhân trong ngực vô hạn thẹn thùng, nghĩ lại, kỳ thật điều này cũng rất không tệ ah. Hạ giọng nói: - Thập nương.
Lưu Vân Hi là một nữ nhân đơn thuần, cổ cũng đã hồng thấu, kiều diễm ướt át, nghe được Lý Kỳ gọi nàng, mới ngẩng đầu lên, ừ một tiếng.
Lý Kỳ nghiêm túc nói: - Nếu các nàng ấy đã có nhã ý như vậy, muội hãy vui lòng nhận đi, không biết muội tính toán khi nào thì mở phần lễ vật này ra nha, ồ, hữu tình gợi ý một câu, đêm đẹp khổ ngắn, muội nên tranh thủ thời gian a.
Lưu Vân Hi còn chưa mở miệng, chợt thấy một bàn tay to lửa nóng từ trên lưng của nàng trượt xuống, khẩn trương giãy ra, thẹn thùng nói: - Ta --- ta còn chưa tắm rửa đâu.
Lý Kỳ ha hả nói: - Vậy ta trước hết hầu hạ muội tắm rửa. Nói xong hắn liền tiến lên, chặn ngang ôm lấy Lưu Vân Hi, ở trên môi nàng khẽ hôn một cái, đi nhanh về hướng phòng tắm.
Chỗ này tỉnh lược năm nghìn chữ...
....
Trong nước Đại Tống tứ hải thái bình, nam bắc đều là bình an vô sự, nhưng hai phía Đông Tây thì không thế nào thái bình.
Đặc biệt phía tây, hiện giờ bầu trời Tây Vực đã hoàn toàn bị sự lo lắng bao phủ, khắp nơi đều có thể ngửi được hơi thở chiến tranh, dường như đại chiến hết sức căng thẳng.
Ngô Giới sau khi nhận được mật lệnh của Lý Kỳ, đại quân lập tức ra Ước Xương thành, tiến thẳng về Sơ Lặc.
Nhưng trước đó y đã cùng Da Luật Đại Thạch thư từ qua lại, mịt mờ nói cho gã biết, ta không phải đến tấn công của ngươi, ta chỉ là lại đây để dọa quân Kim thôi.
Tuy rằng trong thư Ngô Giới vô cùng mịt mờ, nhưng Da Luật Đại Thạch vừa nhìn thấy thư liền lập tức hiểu được dụng ý của quân Tống, kỳ thật gã vô cùng hy vọng quân Tống có thể cùng quân Kim khai chiến, như vậy là gã có thể cùng Tống quang minh chính đại kết minh.
Hiển nhiên, quân Tống không có ý đồ này, cho dù Da Luật Đại Thạch không muốn bất cứ kẻ nào đặt chân đến mảnh địa giới này. Nhưng gã cũng không có cách nào, hiện giờ quân Tống không chịu giúp đỡ gã đối phó quân Kim, như vậy chỉ có làm cách đó, mới có thể ngăn cản quân Kim tấn công Sơ Lặc, hơn nữa nói như vậy, thế lực ba phương cũng không dám vọng động, bọn họ có thể nhân cơ hội chỉnh hợp thế lực, tuyển quân mua ngựa, mở rộng phạm vi thế lực của mình, vì thế gã cân nhắc mãi cuối cùng cũng đáp ứng để cho quân Tống tiến vào.
Kỳ thật ở mảnh đất này, ấn tượng của dân chúng đối với quân Tống vẫn rất tốt, dù sao người Hán thường thường tới nơi này buôn bán, song phương chung đụng cũng khá thân mật, ngược lại thì bọn họ khá chán ghét người Thổ Phiên.
Vì không để tạo thành phức tạp cho dân chúng địa khu này. Ngô Giới còn lợi dụng thương nhân đến yểm hộ cho mình tiến quân.
Y đem thương nhân địa khu Hà Hoàng tập trung lại, cùng tham dự trong đội ngũ đi đến, bởi vì thương nhân dẫn theo đại lượng hàng hóa, cho nên ven đường khi Ngô Giới tiến quân, thương nhân Đại Tống và dân chúng địa phương bắt đầu thường xuyên giao dịch.
Bởi vì đại lượng hàng hóa dũng mãnh tiến vào, cho nên ánh mắt dân chúng đều đặt vào những thứ hàng hóa này, như vậy cũng cung cấp rất ít yểm hộ cho Trấn Tây Quân.
Nguyên bản những thương nhân này chỉ tới nơi này để buôn bán, nhưng nghe đến nơi đó đang đánh giặc, cũng không dám đi, rất nhiều người đều chuẩn bị dẹp đường hồi phủ rồi. Đúng lúc này, Ngô Giới tìm đến bọn họ.
Có quân đội hộ tống bọn họ đương nhiên không sợ, hơn nữa sắp xếp quân đội, ngay cả tiền thuế cũng được miên, nhưng bọn họ gặp Trấn Tây Quân tây tiến, trong lòng cũng hiểu được có thể là sắp chiến tranh rồi, vì vậy nóng lòng đem hàng hóa bán ra, bán xong thì biến luôn.
Chuyện này Ngô Giới cũng không để ý, hành quân liên tục, đi mấy ngày thì tới phía đông huyện Toa Xa, đóng quân ở bờ Đông sông Tháp Lý Mộc, đi về trước một đoạn nữa chính là Sơ Lặc rồi. Đại quân ở bờ đông thanh thế lớn, mài đao soàn soạt. Xem điệu bộ này có vẻ như đang chuẩn bị qua sông rồi, nhưng qua mấy ngày liền, quân Tống vẫn còn ở nơi đó mài đao.