Lý Kỳ ha ha nói: - Hoàng thượng quá khen, đây đều là công lao của Lư Thường Thanh. Nếu ông ta không kiêu ngạo như vậy, thần cũng không thể chạy đến nhà ông ta thưởng cho ông ta bạt tai được.
- Khanh đừng khiêm tốn nữa, bất cứ lời khen nào dùng cho khanh đều không quá đáng. Triệu Giai khoát tay, lại nói: - Có điều, có một điểm trẫm vô cùng tò mò.
Lý Kỳ nói: - Hoàng thượng muốn nói rốt cuộc là thần chủ tâm âm mưu, hay là trùng hợp gặp được?
Triệu Giai gật đầu.
Lý Kỳ nói: - Lần này quả thật là trùng hợp. Thật ra lúc ban đầu, thần cũng không định ra mặt. Không giấu Hoàng thượng, thần cũng sợ đắc tội sĩ đại phu trong thiên hạ, chỉ là trong lòng có chút khó chịu. Nhưng khi thần nhìn thấy Lư Thường Thanh đánh sai nha kia một bạt tai, đột nhiên cũng đánh tỉnh cả thần. Hoàng thượng cũng biết, theo sự phổ biến của luật mới, ở rất nhiều mặt đều tổn hại đến lợi ích của sĩ đại phu. Lấy chuyện địa vị của thương nhân ra nói, sĩ đại phu chắc chắn sẽ cảm thấy khủng hoảng. Trận chiến này muốn tránh cũng không thể tránh. Đã như vậy thì thần còn sợ cái gì. Nghĩ lại trước khi cải cách của Thương Ưởng, tôn sùng pháp chế, dùng một cây gậy. Thần không bằng ông ta, chỉ có thể dùng mình thay cho cây gậy thôi.
Triệu Giai cười nói:
- Khanh làm rất đúng, ở triều ta rất khó giáo huấn được sĩ đại phu, cho dù là đám người Thái Kinh, Vương Phủ, Thái Du lúc trước đều không dám đối nghịch với sĩ đại phu, nhưng nếu kẻ thù của sĩ đại phu là Xu Mật Sứ, vậy thì phải nói cách khác rồi. Trẫm chỉ cần làm đến mức công bằng thì có thể có lý do rất tốt trừng trị bọn họ.
Nói tới đây, y đột nhiên khẽ thở dài, nói: - Thật ra trẫm cũng không muốn nha, khanh thường nói việc gì cũng có hai mặt, sai chính là sai. Thịnh hành văn nhân chính là một đặc sắc của triều ta, các triều đại đều không thể đánh đồng với triều ta. Những người có kiến thức, có văn hóa bọn họ cũng vì Đại Tống ta mà cống hiến vô cùng lớn.
- Nhưng, thế lực văn nhân hiện nay quá hùng mạnh, hơn nữa bọn họ cũng vứt bỏ khí tiết quý giá nhất của họ, một lòng theo đuổi cuộc sống xa hoa lãng phí. Thật ra luật pháp của triều ta đã quy định từ sớm, Tể Tướng chỉ có thể nuôi tám tư kỹ, nhưng trong nhà rất nhiều sĩ đại phu có hơn trăm ngàn tư kỹ, tư kỹ trong nhà Thái Du còn hơn cả ngàn người. Nghĩ cũng biết, cuộc sống của bọn họ xa hoa đến cỡ nào. Thử hỏi loại văn nhân này nắm giữ căn cơ của quốc gia, thì Đại Tống ta còn có tiền đồ đáng nói gì sao.
Lý Kỳ gật đầu, sắc mặt ngưng trọng nói: - Hoàng thượng nói không sai, hiện nay sĩ đại phu đã hoàn toàn thay đổi. Bọn họ ỷ vào đãi ngộ trọng hậu của triều đình dành cho mà chiếm đoạt không ít tài nguyên quốc gia, nhưng cống hiến của bọn họ cho quốc gia thật sự quá ít. Mỗi năm chỉ riêng việc trốn thuế của gia tộc sĩ đại phu thì đã nhiều vô kể rồi, mà phần thuế thu này lại rơi vào đầu của dân chúng, cực kỳ bất lợi cho nước cho dân. Hơn nữa hơn phân nửa sĩ đại phu đều là quan viên, bọn họ đều là người trực tiếp tham dự chính trị, triều đình cũng không có bất cứ biện pháp nào với bọn họ. Đúng rồi, không biết Hoàng thượng dự định làm thế nào?
Triệu Giai cười nhạt một tiếng, nói: - Việc này đích thật rất hóc húa, nhưng trẫm nghĩ, có hóc húa hơn nữa cũng không hóc húa bằng nước Kim, Nếu đã bắt đầu rồi, trẫm không dự định ngừng lại dễ dàng. Nếu lần này sĩ đại phu còn không chịu cúi đầu, trẫm phải chém đầu của bọn họ xuống.
Một câu nói của Triệu Giai đã miêu tả rất đúng, nhưng đồng thời cũng biểu thị quyết tâm của y.
Nhưng nói đi nói lại, sĩ đại phu có thật sự là nguồn gốc tội ác không?
Đáp án là phủ định.
Sĩ đại phu triều Tống là sĩ đại phu cốt cách rắn rỏi nhất. Lúc trước Tống Thái Tổ không giết một sĩ đại phu nào, đổi lại được một triều đại cực kỳ khai sáng, đều có cống hiến vô cùng kiệt xuất đối với cả xã hội, cho dù là triều chính, hay là thương nghiệp, công nghiệp, nông nghiệp vân vân.
Cho nên mọi người đều nói, triều Tống là thời kỳ văn hóa người Hán cường thịnh nhất.
Câu này tuyệt đối không quá đáng.
Công lao của sĩ đại phu đối với quốc gia, ai cũng không thể xóa sạch được.
Nhưng, thời đại thay đổi, nội bộ sĩ đại phu cũng đang thay đổi.
Trong thời kỳ Tống Huy Tông cầm quyền, bắt đầu dùng một đám gian thần Thái Kinh, Vương Phủ, Thái Du. Những kẻ này bao gồm cả bản thân Tống Huy Tông đều là những người vô cùng ham hưởng lạc, mà bọn họ lại là thủ lĩnh của sĩ đại phu. Theo sự xuất hiện của bọn họ, phong khí trong rừng sĩ phu đã dần dần chuyển biến.
Trong sĩ đại phu cũng xuất hiện rất nhiều học trò vô liên sỉ luồn cúi vào được trong thể chế quyền lực của tập đoàn thống trị, đón ý nói hùa, mang ý thức chính trị độc tài. Thời gian lâu dần, giai cấp sĩ đại phu bắt đầu trở nên vô cùng, hơn nữa càng lún càng sâu.
Cứ nói về Thái gia đệ nhất gia tộc sĩ đại phu lúc đó đi, bộ phận xắt nhuyễn hành trong phủ Thái Kinh đều lấy tổ làm đơn vị. Đã nói là "tổ" thì chí ít cũng phải có mười người. Nói cách khác, chỉ việc xắt hành thì đã có mười người xắt, cuộc sống như vậy, bất cứ ai đều không dám tưởng tượng. Những tiểu đệ nhìn thấy lão đại này đã làm đến thế, vậy thì chắc chắn cũng học theo nha.
Ăn cơm đều dùng chén vàng chén bạc, bên cạnh có hơn mười ca kỹ bưng món ngon quỳ xuống đất hầu hạ, ruộng tốt trong nhà ngàn mẫu, quan trọng là còn không nộp thuế. Phong khí xa hoa này vào thời kỳ Tống Huy Tông cũng đã bao trùm khắp Đại Tống, sĩ đại phu bắt đầu trầm mê vào đó.
Bởi vì lúc đó luật pháp không đủ nghiêm minh, hơn nữa lại không thể giết sĩ đại phu, điều này khiến sĩ đại phu trở nên vô cùng kiêu ngạo ương ngạnh, không hề biết sợ, hoàn thành quá trình từ phần tử trí thức thành chủ nghĩa quan liêu.
Nghĩ cũng biết, một khi trầm mê vào cuộc sống này, hơi bị áp bách một chút thì phòng tuyến tâm lý lập tức sụp đổ. Đây cũng là lý do vì sao trong lịch sử khi quân Kim đánh tới, rất nhiều người đều lựa chọn khuất nhục cầu hòa, bởi vì những sĩ đại phu kia đều đã vứt bỏ khí tiết, đều trở nên tham sống sợ chết, không có ranh giới nào đáng nói.
Đương nhiên, trong đó cũng không thiếu những chí sĩ chính nghĩa, nhưng ngôn luận đều bị những gia tộc sĩ đại phu thế lực khổng lồ nắm giữ, những người có cốt khí, có khí tiết rất khó ngẩng đầu. Tống Huy Tông, Tống Khâm Tông trong lịch sử đều lựa chọn chạy trốn hoặc khuất nhục cầu hòa thì có thể lờ mờ thấy được đều là vì những sĩ đại phu thế lực khổng lồ này giật dây Hoàng đế cầu hòa hoặc chạy trốn.
Triệu Giai không phải là phụ thân y, y vô cùng có dã tâm. Y cũng không muốn đối nghịch với người đọc sách, nhưng bây giờ đã không còn cách nào nữa, mấy người các ngươi đã làm như vậy rồi, vậy thì ta còn có thể trông cậy họ làm ra được công tích vĩ đại gì chứ. Trong cuộc chính biến khi đó, y đã giết một lượng lớn sĩ đại phu, đã làm trái lời trăn trối của Thái Tổ, nhưng cũng không tiêu diệt hoàn toàn cỗ tà khí hùng mạnh này, bởi vì đó là vì mục đích chính trị, hòa toàn không nhằm vào giai cấp sĩ đại phu, cho nên còn có rất nhiều sĩ đại phu ham hưởng lạc, ngang ngược kiêu ngạo không chịu nổi.
Nhưng hiện tại, Triệu Giai đã bước lên con đường lấy pháp trị nước, trận chiến với sĩ đại phu càng không thể tránh né. Lấy pháp trị nước ngoài trừ Hoàng đế không nói đến, dù sao thì đây cũng là xã hội phong kiến, Hoàng đế vẫn là chí cao vô thượng, nhưng chí ít cũng phải công bằng với những người khác một chút chứ, dựa vào cái gì mà sĩ đại phu ngươi giết người không phán tử hình, mà những người còn lại đều phải chết, hoặc là đều không giết, hoặc là đều giết.
Còn có rất nhiều mặt lợi ích nữa. Sự xuất hiện của Lập Pháp Viện bản thân nó đã tạo ra sự tấn công vô cùng lớn đối với tập đoàn sĩ đại phu, mâu thuẫn sớm hay muộn đều sẽ bộc phát, hoặc là luật pháp phải ở dưới sĩ đại phu, hoặc là sĩ đại phu phải ở dưới luật pháp, dù sao cũng phải có một người cúi đầu.
Điểm này Triệu Giai, và Lý Kỳ đều rất rõ ràng, cho nên Triệu Giai mới không tiếc dùng dao mổ trâu bức sĩ đại phu phải cúi đầu.
Lý Kỳ dùng sức chà xát mặt, trong lòng cũng rất mâu thuẫn, một khi dùng đến dao mổ trâu, có thể không thể vãn hồi được nữa, nhắc nhở: - Nhưng Hoàng thượng, việc này đối với chúng ta cũng như vậy, sai rồi chính là sai rồi nha.
Triệu Giai gật đầu nói: - Việc này trẫm hiểu rõ. Người mà trẫm nhằm vào chỉ là những sĩ đại phu trong mắt không có pháp kỷ, ngạo mạn không chịu nổi, có những người này ở đây, trẫm khó tiến nửa bước, nếu không giết một răn trăm thì e rằng rất khó thay đổi phong khí này. Nhưng đồng thời trẫm vẫn quyết định toàn lực mở rộng đọc sách, vì sao sĩ đại phu có thể ngạo mạn không chịu nổi, suy cho cùng vẫn là người đọc sách quá ít, mà cai trị quốc gia nhất định phải cần người đọc sách. Nếu dân chúng Đại Tống ta ai ai cũng đều ngâm thơ đối câu, thì sĩ đại phu sẽ tự sụp đổ.
- Trẫm đã quyết định tăng thêm một trăm vạn quan, phổ cập giáo dục toàn diện, cho dù là dân gian, hay là quân đội, đồng thời cũng khuyến khích tư nhân mở học viện, phàm là mở học viện đều được miễn thuế như nhau, triều đình còn cho thêm phụ cấp nhất định. Ngoài ra, trẫm còn dự định bảo Lập Pháp Viện quy định bằng văn bản, chính thức hủy bỏ luật pháp bất thành văn không giết sĩ đại phu, đồng thời còn ban hành một quy định, chính là vĩnh viễn không định tội ngôn luận. Quy định này sẽ cùng tồn tại với Lập Pháp Viện, sau này ai dám phế bỏ luật này, toàn dân đều có thể thảo phạt.