Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1567-1: Ba mầm tai vạ (1)



Cao Cầu trầm ngâm một lát, nói: - Có điều quyền lực và thế lực là hai chuyện khác nhau, quan hệ giữa hai thứ này vô cùng tinh tế, nhất định phải chia tách ra, bằng không thì có thể sẽ rước lấy họa sát thân. Mà Thất nương dường như đã xem hai thứ này như một chuyện rồi, đồng thời với lúc nàng khuếch trương thế lực, quyền lực cũng tăng lên từng ngày. Xét theo thái độ của Hoàng thượng đối với chuyện này trong những tấu chương mới đây thì gần như cũng nhắc đến chuyện Thất nương bộc lộ phong mạng, cố ý muốn áp chế nàng.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Phải đó, những gì Thất nương làm có chút hơi quá.

- Chẳng lẽ trước đó ngươi không có nói qua với nàng sao. Cao Cầu đột nhiên hỏi.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Khi đó ta lãnh binh xuất chinh, trong triều nàng hoàn toàn dựa vào chính mình, tuy ta có chút năng lực trấn áp để bảo đảm nàng không lo lắng về tính mạnh, nhưng không thể bảo đảm nàng không tổn hại gì, mà ta cũng không có bất cứ thế lực gì có thể trợ giúp cho nàng được. Nếu ra lại hạn chế nàng thì sẽ càng khiến nàng bó tay bó chân, cũng cực kỳ bất lợi đối với nàng, do vậy ta hoàn toàn không giao phó nhiều lắm, chỉ cho nàng đủ tự do mà thôi.

Cao Cầu chăm chú nhìn Lý Kỳ một lát, đột nhiên thu lại ánh mắt, uống một hớp rượu nói: - Vậy bây giờ ngươi chuẩn bị làm gì?

Lý Kỳ buồn rầu nói: - Thái úy cho rằng bây giờ ta nên làm gì?

- Việc này ngươi đừng hỏi ta, không đảm nhiệm chức vụ thì không bàn bạc triều chính.

- Đừng như vậy, ở đây chỉ có hai chúng ta, Thái úy chỉ cho ta vài chiêu đi.

- Miễn đi.

Cao Cầu không lưu tình nói: - Tiểu tử ngươi còn khôn khéo hơn cả ta, cần gì ta phải chỉ ngươi vài chiêu chứ.

Cầu ca ông khi nào thì mới có thể đàn ông một chút hả! Lý Kỳ đau khổ nói: - Thái úy thật sự quá khen, ta chẳng phải là thật sự thúc thủ vô sách rồi mới xin Thái úy chỉ điểm đôi chút sao?

Cao Cầu cau mày nói: - Ngươi sẽ không muốn lặp lại chiêu cũ, giống như là cứu Bạch Thì Trung, dù sao thì lần này ngươi cũng lập kỳ công hồi triều mà.

Lý Kỳ tức giận nói: - Lần này không giống. Lúc trước Hoàng thượng đã hứa với ta trước, hơn nữa cho dù là vậy, ta cũng chỉ bảo vệ được tính mạng của bọn họ, những người còn lại kẻ nên giết, kẻ nên giáng chức cũng không sót một ai. Lần này Hoàng thượng không hứa hẹn bất cứ thứ gì với ta trước, hơn nữa việc này nhìn thì nhỏ, nhưng đối với Hoàng thượng mà nói lại là chuyện lớn. Y đã chịu bao nhiêu thiệt thòi, dù sao cũng phải tìm một người để phát tiết. Tuy Thất nương bị liên lụy, nhưng ta phỏng chừng nàng sẽ không xảy ra vấn đề lớn, ta lại không có bất cứ quan hệ trực tiếp nào với Vương thúc thúc, việc này lấy tám cây gậy tre cũng không đánh trúng ta được, nhiều nhất thì ta cũng bị Bạch gia liên lụy thôi, căn bản không lý do gì lật án cho Vương thúc thúc, không thể nào ta vừa trở về thì kêu gào oan uổng, vậy thì Hoàng thượng không thể không treo ta lên đánh.

Cao Cầu cười ha ha nói: - Ngươi và Tam nương Vương gia không phải là

Đã kéo đi đâu vậy, thật sự là già không đáng kính, Lý Kỳ nói: - Đây không phải là nhàn sự, Thái úy, ta đang nói chính sự với ngài.

- Ta biết.

Cao Cầu nói: - Ý kiến của ta chính là, nếu ngươi không tìm được chứng cứ hữu hiệu thì cũng đừng dây vào bãi nước đục này. Bây giờ Bạch gia tự thân khó bảo toàn được, ngươi cứ chăm sóc cho mình trước rồi nói sau. Lúc trước ta và Thái sư đã nói qua với ngươi, để lại Bạch gia ở Biện Lương là một mầm tai vạ, người khác muốn tấn công ngươi, Bạch gia chắc chắn là đối tượng suy tính đầu tiên của bọn họ, ngươi đã tự tạo nghiệt mà.

Lý Kỳ nói: - Ta cũng không có cách, Thất nương là thê tử ta, Bạch Thì Trung là cha vợ ta, ta không thể nhìn thấy bọn họ cốt nhục chia lìa được.

- Ngươi đó!

Cao Cầu bất đắc dĩ thở dài, nói: - Bây giờ chuyện này còn đang điều tra, cũng không ai biết người đó có để lại hậu chiêu hay không, tốt nhất là không có, nếu như có thì chuyện này còn quá nhiều biến số. Nói đến đây, ta cũng không giấu ngươi, thật ra việc này ta có thương lượng với Thái sư, chỉ có một cách là tìm được chứng cứ chứng minh Vương Trọng Lăng vô tội, bằng không thì ngươi nhiều lắm chỉ có thể cầu xin Hoàng thượng khai ân đừng đày cả nhà Vương Trọng Lăng ra khỏi Kinh thành, nhiều hơn nữa ngươi đừng có tranh thủ!

Cũng may đối phương chính là Lý Kỳ, bằng không thì với tính cách của Cầu ca, chắc chắn sẽ không nhắc một chữ. Tống Huy Tông ngã rồi, trong triều Cao Cầu chỉ còn duy nhất một mầm là Lý Kỳ, nếu Lý Kỳ xảy ra chuyện không hay gì thì ngày tháng sau này của ông ta và Thái Kinh khổ rồi.

- Xem ra cũng chỉ có như vậy.

Lý Kỳ thở dài, đột nhiên ai một tiếng, nói:

- Ta nói này Thái úy, lần này ngài tới đây chắc không phải để tránh cuộc phong ba này chứ.

Cao Cầu tức giận nói: - Cũng không coi là việc đáng trách gì. Đây không phải chuyện nhỏ, liên lụy rất rộng, may mà Hoàng thượng không muốn lộ ra, bằng không thì e rằng từ sớm đã không thu hồi lại được rồi.

Nói tới đây, ông ta chuyển đề tài, nói: - Có điều chuyện này không chút quan hệ gì đến ta, cho dù có kéo cũng không kéo đến trên đầu ta được. Lần này ta đến đây đương nhiên là vì Đại hội thi đấu đá cầu. Đại hội thi đấu đá cầu lần này là do đích thân Hoàng thượng sắp xếp ở Hàng Châu, Hội trưởng ta đương nhiên phải đến. Còn nữa nói trước cho ngươi biết một tiếng để tránh cho ngươi nóng đầu lại đâm đầu vào. Việc này có thể lớn có thể nhỏ, ngươi không thể giống như lúc trước được, ta nói chứ tiểu tử ngươi thật sự là lòng dạ tiểu nhân mà.

- Xin lỗi, xin lỗi, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, tuyệt đối không có ý này, tuyệt đối không có ý này. Lý Kỳ cười hà hà, lại nói: - Có điều ta cũng không phải mãng phu, chỉ biết đấu đá lung tung.

- Việc này không nói trước được. Cao Cầu hừ một tiếng, nói: - Bình thường thì ai cũng không tính kế qua được ngươi, nhưng vừa dính đến nữ nhân, hừ, ngươi liền thay đổi.

- Chỉ một lần mà.

- Một lần? Lúc trước ngươi vì Phong Nghi Nô đắc tội Thái Du, bị Hoàng thượng phạt đi quét đường cái. Bây giờ nữ nhân trú ngụ ở đây, ngươi đừng nói là ngươi không biết gì.

Lý Kỳ bị ông ta nói mà mặt đầy mồ hôi, chỉ có thể cười khan mấy tiếng.

Cao Cầu buồn bực lắc đầu, nói: - Hôm nay ta đến đây giúp ngươi đón gió tẩy trẩn, bây giờ rượu cũng uống rồi, ăn cũng ăn rồi, ta thành công lui thân đây.

Cầu ca chính là Cầu ca, quả nhiên đủ mẹ nó dối trá mà. Trong lòng Lý Kỳ thầm khinh bỉ, ngoài miệng lại nói: - Thái úy nói như vậy thật vãn bối không nhận nổi. Ta đưa Thái úy ra ngoài.

Sau khi tiễn Cao Cầu, Lý Kỳ đứng trước rào chắn nhìn từng đốm lửa nơi xa, lẩm bẩm nói: - Hay cho một Tần Cối ngươi, thật sự đủ độc, vừa lên thì đã dùng kỹ năng quần công, thật quá dối trá mà.

- Huynh đang nói gì đó?

Phía sau đột nhiên có người mở miệng nói.

Lý Kỳ xoay người lại, nhìn thấy Triệu Tinh Yến trước người thì nói: - Muội còn chưa ngủ sao?

- Huynh cũng chưa ngủ à?

Lý Kỳ nhún vai, không nói gì cả.

Triệu Tinh Yến bước lên, nói: - Là vì chuyện của Vương gia sao?

Lý Kỳ nói: - Muội biết rồi sao?

Triệu Tinh Yến lắc đầu nói: - Biết không nhiều lắm, ta chỉ nghe Lý nương tử nói Tần phu nhân vì trong nhà có việc nên đã trở về, nhưng ta loáng thoán cảm thấy đây hẳn không phải là chuyện nhỏ.

Lý Kỳ thở dài, nói:

- Muội đoán không sai, đây thật sự không coi là việc nhỏ.

- Cao Thái úy vừa rồi đến đây, hẳn là cũng vì việc này.

Lý Kỳ gật đầu, buồn bực nói: - Thật sự là tà môn mà, mỗi lần ta hồi kinh đều chưa từng có lần nào thuận lợi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv