Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1553-1: Muội gầy đi (1)



Kỳ thật loại áo ngắn tay với quần đùi rộng này Lý Kỳ đã sớm bỏ ra mặc rồi, nhưng ở Biện Lương vẫn không lưu hành được, hơn một nửa số người mua về đều mặc làm áo trong, dù sao vẫn khá phương tiện. Chỉ có một đôi tổ hợp Cao dở hơi cùng Tiểu Cửu là ngẫu nhiên mặc ra để khoe khoang chỉ số thông minh thôi, còn lâu mới bắt kịp được sườn xám, ít nhất sườn xám đã được thịnh hành ở trong giới phong trần rồi, rất nhiều ca kỹ đều yêu thích sườn xám, bởi vì sườn xám có thể khiến cho thân hình của các nàng trở nên lả lướt khiêu gợi.

Đối với điều này Lý Kỳ cũng không biết làm sao, cho dù hắn có nhiều thủ đoạn hơn nữa, lại biết lừa dối nữa thì cũng không thể địch lại được nền văn minh hiện hành, tóm lại là cũng không bị thiệt, áo ngủ thôi cũng được, hắn cũng nhận. Tuy nhiên gần đây hắn thật sự là nóng không chịu được, lại ngượng ngùng để trần ra ngoài, cho nên đành phải mặt dày mặc bộ “áo ngủ” này đi ra, hắn nghĩ rằng nơi thâm sơn cùng cốc này sẽ không chú ý nhiều như vậy.

Nhưng còn chưa đi ra đã bị bọn Ngưu Cao nói một phen, đến khi đi ra ngoài lại bị người trộm đánh giá, hắn cảm thấy khá là ngại ngùng, bước trên cũng bắt đầu trở nên câu nệ, dù sao ở nơi này hắn chính là nhân vật số một, nhiều ít gì vẫn phải cố kỵ mất mặt, chưa từng nghĩ đến thế nhưng sẽ có người người thưởng thức đến vậy, loại cảm giác này thật sự là quá tuyệt vời.

Nào ngờ Tạ Mãn Nguyên còn sướng gấp trăm lần so Lý Kỳ đấy, nếu là người khác nói y có tiền đồ, vậy thì y cũng chỉ nghe chút thôi, nhưng Lý Kỳ thì không giống a, Lý Kỳ nói y có tiền đồ, như vậy thì không có tiền đồ cũng thành có tiền đồ, y đều không biết mình đã nói gì mà khiến cho Lý Kỳ vui vẻ như vậy, mừng rỡ đến không khép được miệng lại, đây là điềm báo muốn phát tài a. Y liên tục nói:

- Xu Mật Sứ quá khen, thảo dân chẳng qua là ăn ngay nói thật mà thôi.

Lời nói này của ngươi ta thật sự rất thích nghe. Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Ta chính là thích giao tiếp với người thành thật, ta nói ngươi phát tài, ngươi nhất định sẽ phát tài.

- Đa tạ, đa tạ.

Tạ Mãn Nguyên cũng không ngốc, tuy rằng y còn chưa rõ ràng lắm về hoạt động tâm lý của Lý Kỳ, nhưng y biết rằng khẳng định có liên quan đến bộ trang phục này, y vội vàng nói:

- Xu Mật Sứ, thảo dân xin có một yêu cầu quá đáng.

- Nói.

Lý Kỳ tâm tình đang lúc rất tốt. Ai đến cũng không cự tuyệt!

Tạ Mãn Nguyên nói:

- Thảo dân muốn làm ra những bộ y phục giống với bộ Xu Mật Sứ đang mặc trên người đấy ạ.

- Why not!

Lý Kỳ kích động đến nói ra cả tiếng Anh.

- Why not?

- Ý tứ chính là đương nhiên không có vấn đê gì.

Lý Kỳ nói:

- Ngươi không cần phải gấp, chờ sau khi người của Túy Tiên Cư đến đây, sẽ lập tức hợp tác với ngươi ngay, chúng ta cùng nhau dẫn dắt một xu hướng mới, hiện tại ngươi cần phải làm là mở rộng địa bàn, to lớn một chút, đừng sợ, ta không thiếu tiền.

Nghĩ thầm rằng, không ngờ rằng ở phương bắc không sáng lại sáng được ở phía nam. Sớm muộn gì có một ngày, ta muốn cho những kẻ đã từng giễu cợt ta mặc vào cái áo ngắn tay trên người ta này, nếu có thể khiến cho các muội muội mặc vào bikini chạy bộ trên bờ cát rèn luyện thân thể vậy thì càng hoàn mỹ hơn nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Kỳ ngây ngô bật cười.

- Xu Mật Sứ, Xu Mật Sứ.

Tạ Mãn Nguyên thấy Lý Kỳ tự nhiên bật cười một mình, trong lòng hết sức tò mò, vì thế nhỏ giọng gọi.

Ngưu Cao chấn động thân thể, nói:

- Xu Mật Sứ đang tự hỏi chuyện quốc gia đại sự, ngươi không được quấy rầy đến Xu Mật Sứ.

Quốc gia đại sự.

Sắc mặt Tạ Mãn Nguyên trở nên căng thẳng, lập tức ngậm miệng lại.

Ngươi tên nhãi này cố ý nói thế đi, bikini thì tính là cái gì quốc gia đại sự chứ. Lý Kỳ bí mật trừng mắt nhìn Ngưu Cao, nhưng đều nói ra rồi, hắn đương nhiên đành đâm lao thì phải theo lao thôi, hắn hỏi sang chuyện khác:

- Đúng rồi, vừa rồi ngươi muốn nói cái gì?

Tạ Mãn Nguyên ngẩn ra, lập tức nói:

- A, Xu Mật Sứ không phải nói muốn dìu dắt thảo dân ---.

Lý Kỳ vung tay lên:

- Là hợp tác, không phải dìu dắt, ở phương diện mua bán, chúng ta là tuyệt đối công bằng đấy, ngươi yên tâm, bản quan cũng không lừa gạt dân chúng đâu.

- Hợp tác, hợp tác.

Tạ Mãn Nguyên gật đầu vài cái, lại rèn sắt khi còn nóng nói:

- Là thế a, vừa lúc bảng hiệu của cửa hàng nhỏ này còn chưa treo lên, không biết cửa hàng nhỏ này có thể vinh hạnh được Xu Mật Sứ viết tên hay không?

- Ta còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là chuyện này, thật đơn giản ---.

Lý Kỳ nói được một nửa, đột nhiên trừng mắt nhìn, hỏi:

- Ngươi --- ngươi nói cái gì, viết cái gì?

- Viết tên.

Tạ Mãn Nguyên nói từng chữ một, nhả chữ tương đối rõ ràng.

Nhạc Phi, Ngưu Cao đồng thời cúi đầu, mà Mã Kiều thì khá trực tiếp, không thích ẩn núp, vui tươi hớn hở mỉm cười.

Vừa mời nói ngươi có tiền đồ, ngươi đã ngay lập tức không biết nắm chắc lấy cơ hội, cố ý để cho ta khó chịu đúng không. Lý Kỳ lau mồ hôi một cái, nói:

- Thời tiết hơi nóng a!

Nói xong lại nói với Mã Kiều:

- Cười đủ chưa?

Mã Kiều vô cùng thành thực bảo:

- Một chút.

- Ngươi ---.

Lý Kỳ hận không thể giết tên lỗ mãng này luôn, hắn ho nhẹ một tiếng, lời lẽ chính nghĩa nói:

- Viết tên thì miễn đi, ta nói Tạ viên ngoại nha, buôn bán chú ý nhất là công bằng, nếu bản quan viết tên cho cửa hàng của ngươi ấy mà, vậy thì trong chuyện này hoặc nhiều hoặc ít cũng không có chút quan hệ gì đến chuyện mua bán cả, không gạt ngươi làm gì, bản quan ngay cả cửa hàng của mình cũng không dám viết tên, vì sao, chính vì sợ người khác thậm chí là Hoàng thượng nói ta của hàng lớn bắt nạt khách, cho nên bản quan chưa bao giờ để lại bút tích đẹp của mình cả.

Còn bút tích đẹp, chỉ bằng chữ kia của ngươi, có mấy người có thể đọc hiểu được a.

Mã Kiều càng nghe càng thấy buồn cười.

Nhưng Tạ Mãn Nguyên không biết sự thực nha, y sợ hãi không thôi, vội vàng hành lễ nói:

- Thảo dân chỉ là nhất thời hứng khởi thôi, mạo phạm Xu Mật Sứ rồi, thật sự là tội đáng chết vạn lần, kính xin Xu Mật Sứ thứ tội.

Lý Kỳ nói:

- Niệm tại ngươi là lần đầu vi phạm, coi như bỏ qua, nhưng sau này đừng có đánh những chủ ý nhỏ này nữa, không ai là kẻ ngu cả, chẳng sợ sau này có một quan viên nguyện ý viết tên cho ngươi, nhưng giá của mấy chữ này có khả năng sẽ khiến ngươi táng gia bại sản.

Tạ Mãn Nguyên tất nhiên hiểu được Lý Kỳ ám chỉ điều gì, mồ hôi chảy ra đầm đìa, y nói:

- Xu Mật Sứ dạy bảo, thảo dân chắc chắn sẽ ghi nhớ trong lòng.

Cái miệng này của Xu Mật Sứ thật đúng là có thể ăn được cả bốn phía a! Ngưu Cao thấy Lý Kỳ nói dăm ba câu đã khéo léo che đậy được chỗ kém của mình, trong lòng ngoại trừ khâm phục vẫn là khâm phục.

- Tốt lắm, ngươi cứ tiếp tục làm việc kinh doanh đi thôi, bản quan còn phải đi thị sát dân tình.

Lý Kỳ gật gật đầu, khẩn trương chuồn đi, đầu năm nay ai bảo hắn viết chữ, vậy thì thật sự là kẻ thù kiếp trước của hắn.

Trong lòng Tạ Mãn Nguyên âm thầm giơ ngón tay cái lên, vị này thật đúng là một vị quan tốt, trời nóng như vậy vẫn đều đi ra thị sát dân tình.

Thật không ngờ Lý Kỳ chỉ là muốn ra ngoài hít thở không khí thôi, hắn thực không thích không khí ở trong hoàng cung chút nào.

Đi dạo chung quanh một hồi, chợt nghe có người hô:

- Lý thúc, Lý thúc.

Hình như là tiếng của Thẩm Văn. Lý Kỳ quay đầu lại nhìn xem, chỉ thấy xa xa có một đội nhân mã đang đi tới, một đầu lĩnh chính là Hàn Thế Trung, ngoài ra còn có cả nhà Quái Cửu Lang, đương nhiên, Lưu Vân Hi cũng ở trong nhóm này.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv