Chỉ lát sau, Khuông, Lôi hai người đã quét sạch trơn đồ ăn thức uống trên bàn.
Lý Kỳ mỉm cười nói:
- Đủ không? Không đủ thì gọi thêm.
Lời vừa thốt ra, hắn liền tự thấy có chút bất ổn, đây là quân doanh, làm như chẳng khác gì quán ăn, ta quả không hổ là người có thế lực trong giới ẩm thực.
- Đủ rồi.
Khuông Lôi nói:
- Muốn chém muốn giết gì tùy ngươi.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Nếu ta muốn giết các ngươi, thì đã không mời các ngươi tới đây, những đồ ăn thức uống này tuy chẳng phải cao lương mỹ vị gì, nhưng mấy vạn đại quân ta ở đây lúc này, mỗi hạt gạo đều vô cùng quý giá, ta cũng không thể lãng phí bữa cơm này cho hai người được.
Khuông Lôi lại nói:
- Ta đã nói rồi, muốn chúng ta đầu hàng nhà ngươi, tuyệt đối không thể, ngươi đừng lãng phí công sức nữa.
Ngưu Cao bực mình nói:
- Các ngươi thật chẳng biết hành xử, Xu Mật Sứ đối đãi các ngươi rượu tốt thức ăn ngon. Dùng lễ nghĩa tiếp đãi, các ngươi lại nhiều lần ăn nói lỗ mãng, có tin ta dùng một đao chém chết các ngươi không.
Lý Kỳ dùng ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn, nói:
- Ngưu Cao, ngồi xuống.
- Xu Mật Sứ.
- Ngồi xuống.
Ngưu Cao bất mãn không phúc, nhưng vẫn đành ngồi xuống.
Lý Kỳ lại hướng về phía Khuông Lôi, cười nói:
- Ngươi nói rất đúng, ta đích thực là muốn chiêu hàng các người. Dù biết việc này chỉ tổn hao công sức, nhưng ta vẫn bằng lòng cố gắng thử xem sao. Không vì gì khác, chỉ vì ta ính trọng hai vị đều là anh hùng. Trong lòng không nhẫn tâm, muốn giết một người thì dễ dàng lắm, nhưng muốn cứu 1 người thì lại khó vô cùng, cho nên mong hai người đừng trách ta đã làm ra chuyện làm nhục hai vị.
Khuông, Vương hai người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc.
Lý Kỳ lại nói:
- Các người yên tâm, ta đã nói không giết các người, thì nhất định sẽ không động đến các ngươi, nếu các ngươi bằng lòng quy hàng Đại Tống ta, ta nhất định sẽ vô cùng hoan nghênh, nhưng nếu các ngươi không muốn, lát nữa ta sẽ thả các ngươi đi.
Đám Nhạc Phi bàng hoàng nhìn Lý Kỳ, đang đùa cái gì vậy, chúng ta khó khăn lắm mới bắt được chúng, người lại đem thả bọn chúng đi.
Vương Quân kinh ngạc nói:
- Ngươi---ngươi thật sẽ thả chúng ta ư?
- Đương nhiên.
Lý Kỳ gật đầu, nói:
- Nhưng ta có một điều kiện.
Khuông Lôi hừ giọng:
- Biết ngay ngươi sẽ không có lòng tốt như vậy.
Lý Kỳ cũng chẳng giận dữ, chỉ cười nói:
- Ta hi vọng có thể đem hai ngươi đổi lấy người nhà các ngươi.
Vương Quân ngạc nhiên hỏi:
- Ý ngươi là gì?
Lý Kỳ đáp:
- Rất đơn giản, ta không muốn chuyện này liên lụy đến người nhà các ngươi. Hai ngươi nghĩ xem, các ngươi bao nhiêu người bị quân ta bắt lại, duy chỉ có hai ngươi bình yên vô sự trở về Thanh Long phủ, ta chắc rằng đám đại thần kia sẽ không tin ta chỉ vì kính trọng hai ngươi là nhân tài hiếm có mà thả các ngươi đi, e là chính các ngươi cũng không tin được.
Bọn chúng nhất định sẽ nghi ngờ các người, có câu thà giết nhầm chứ không bỏ sót, có lẽ ta là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng ta không thể không đề phòng điểm này, nếu chẳng may có chuyện không may xảy đến với hai vị tướng quân, thì đều là do ta hại cả, cho nên ta muốn bảo vệ gia quyến của hai người trước, đền bù cho sự áy náy trong lòng ta, sau này khi quân ta công phá Thanh Long phủ, đó chính là ngày gia đình các ngươi đoàn tụ.
Khuông Lôi nói:
- Nếu ngươi làm vậy, chẳng phải bọn họ sẽ càng thêm nghi ngờ chúng ta.
Lý Kỳ nói:
- Ta chỉ là có ý tốt, nếu hai vị thực lòng không đồng ý thì ta cũng không miễn cưỡng, tuy nhiên ta không dọa hai vị, ta cũng là kẻ làm quan cho người khác. Ta hiểu rất rõ những gì đám văn thần đang nghĩ trong lòng, cho nên hi vọng sau khi hai vị tướng quân quay về, nhất định phải chú ý cẩn thận, không được có dã tâm mưu hại người nhữn cũng không được không có sự phòng bị. Ta không hi vọng rằng sau này khi công phá Thanh Long phủ, điều duy nhất có thể làm là đứng trước mộ thắp cho hai vị mấy nén hương, nếu như vậy, ta thà ép buộc hai vị ở lại, đợi đến lúc công phá Thanh Long phủ lại tiến hành chiêu hàng.
Nói tới đây, Lý Kỳ cũng chẳng nhiều lời nữa, y vung tay nói:
- Người đâu!
Hai tên lính lập tức có mặt.
Lý Kỳ nói:
- Mang chiến mã của hai vị tướng quân trả cho họ, tiễn bọn họ ra khỏi doanh trại, ai dám làm hại hai vị tướng quân, chém không tha.
- Tuân mệnh!
Lý Kỳ lại đứng dậy, chắp tay nói:
- Hôm nay từ biệt, hai vị tướng quân nhất định phải chú ý bảo trọng, mong sẽ có ngày gặp lại. Mời.
Triệu Tinh Yến nghe được cười thầm, ngươi đã nói đến mức này rồi, hai người họ còn dám đi sao? Nhưng mà----chiêu này thật quá cao thâm.
Vương Quân trong lòng nghĩ thế anyf thì làm sao mà đi được, đám văn thần kia nhất định sẽ cho rằng ta đã đầu quân vào quân Tống, trở về cũng chỉ để trong ngoài phối hợp với quân Tống, lần này đi sẽ cầm chắc cái chết, mạng của ta chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nhưng nếu liên lụy đến vợ con, thì phải làm thế nào mới phải đây.
Khuông Lôi không nghĩ nhiều như Vương Quân, thấy Lý Kỳ thực sự thả bọn họ đi, liền quay người rời khỏi đó, nhưng thấy Vương Quân còn chần chừ không động đậy, không nhịn được hét lên:
- Vương huynh, huynh còn không đi?
Vương Quân ngẩn ra, đi tới, lắc đầu nói nhỏ:
- Khuông lão đệ, không đi được đâu.
- Vì sao?
- Ngươi nghĩ xem, bao nhiêu huynh đệ của chúng ta đã bị bắt, vậy mà chỉ có hai ta quay về, ngươi bảo những kẻ kia sẽ nghĩ như thế nào?
Khuông Lôi nói:
- Chúng ta vẫn luôn đi theo đại tướng quân, chẳng lẽ đại tướng quân không tin chúng ta ư?
Vương Quân nói:
- Kể cả đại tướng quân có tin tưởng hai người chúng ta, đệ có dám bảo đảm đám đại thần kia cũng tin tưởng chúng ta như ông ấy không? Nếu bọn họ không tin thì đại tướng quân cũng chẳng bảo vệ được cho chúng ta.
Khuông Lôi hừ giọng, nói:
- Cho dù như vậy, chúng ta thà chết cũng không theo địch phản quốc.
Vương Quân nói:
- Chúng ta quen nhau từ nhỏ, đệ nghĩ ta là kẻ sợ chết ư, nhưng chúng ta đều là người đã có gia đình, bọn họ là những người vô tội, đám đại thần kia làm việc ra sao, đệ ắt phải hiểu rõ, bọn chúng chắc chắn sẽ nhổ cỏ nhổ tận gốc, chẳng lẽ đệ hi vọng mở to mắt mà nhìn anh em cháu chắt bỏ mạng ư?
Khuông Lôi bị Vương Quân làm cho á khẩu không mở miệng nổi.
Vương Quân lại nói:
- Hơn nữa, đệ nghĩ mà xem, kể cả chúng ta có quay trở về, trong tay chúng ta đến 1 tên lính cũng không có thì có thể làm gì, thật ra y nói rất đúng, Thanh Long phủ đã rất khó giữ rồi, hôm nay quay về, chẳng qua là để sau này bị mai phục bắt lại.
Khuông Lôi có chút do dự, nói:
- Vậy huynh nói nên làm thế nào?
Vương Quân đáp:
- Ta không muốn phản quốc, nhưng cũng không muốn vì vậy mà làm hại đến gia quyến.
Nói đến đây, y bỗng ghé đầu, thì thầm mấy câu với Khuông Lôi.
Khuông Lôi nghe xong, băn khoăn một hồi
mới thở dài nói:
- Thôi thôi, mọi việc đều nghe theo huynh.
Vương Quân hướng về phía Lý Kỳ nói:
- Xu Mật Sứ, nếu chúng ta quy hàng, thì người nhà của chúng ra cũng không bảo toàn được.
Lý Kỳ cười nói:
- Điều này ngươi cứ yên tâm, chỉ cần hiện tại gia quyến nhà ngươi không có cơ sự gì, ta sẽ có thể bảo đảm với các ngươi, nội trong ba ngày, các ngươi sẽ được đoàn tụ với gia đình, nếu ta không làm được, ta không chỉ thả các ngươi đi, mà còn thả đám thuộc hạ của các ngươi đi nữa.
Vương Quân nghe xong, lại liếc mắt nhìn Khuông Lôi thăm dò ý kiến, sau đó liền nói:
- Nếu Xu Mật Sứ có thể đón người nhà của chúng ta tới, chúng ta tự nhiên sẽ bằng lòng quy hàng, nhưng chúng ta còn có một yêu cầu.
- Nói.
- Chúng ta không muốn đối địch với chính đồng bào của mình.
Ý nghĩa của câu này chính là sẽ không giúp Lý Kỳ tấn công Thanh Long phủ.
Lý Kỳ ha ha nói:
- Điều này có gì khó, ta giữ hai vị lại chỉ vì ta ngưỡng mộ người tài, chứ không phải vì muốn hai vị giúp ta tấn công vào Thanh Long phủ, nói một câu thực tế một chút, hai vị nghĩ rằng Thanh Long phủ này còn giữ nổi ư. Ha ha---!