Mà trong ngày truyền đến tin tức Tây Hạ độc lập, Chủng Sư Đạo thân là thống quản Tam Nha rốt cuộc cũng hồi kinh nhậm chức. Đối với chuyện Chủng Sư Đạo quay về chậm trễ, Triệu Giai cũng tỏ vẻ thấu hiểu, ngược lại y hi vọng Chủng Sư Đạo có thể ở lại phương bắc với Tông Trạch để củng cố phòng ngự địa khu Yến Vân.
Hôm sau.
Trời mới tờ mờ sáng, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới trước cửa chính phủ Chủng Thái úy, có một người xuống ngựa, chính là Lý Kỳ. Lý Kỳ đứng trước cửa, nhìn phủ đệ này, chỉ cười khổ lắc đầu, nói: - Đổi tới đổi lui, vẫn là đổi đến đây.
Phủ đệ này chính là phủ đệ mà Triệu Giai ban cho Chủng Sư Đạo, nói tới cũng khéo, lúc trước ở đây chính là phủ đệ của Thái Du.
Lát sau, bên trong đột nhiên vang lên tiếng hét to: - Yến Vân Vương lẽ nào đang nhìn vật nhớ người.
Chỉ thấy một ông lão mặc quan phục đi ra từ cửa, mặc dù râu tóc bạc phơ, nhưng tinh thần quắc thước, đi lại như gió, người tới chính là Chủng Sư Đạo.
Vốn dĩ trong lịch sử, Chủng Sư Đạo lúc này đã qua đời, nhưng đó là trong điều kiện tiên quyết là Tống Khâm Tông tham sống sợ chết, ngu ngốc vô đạo, giữa năm Tĩnh Khang cắt nhường ba trấn cho nước Kim, lại không chịu bố phòng ở Hà Bắc, cơ hội thật tốt lại không nắm bắt cơ hội, có thể nói Chủng Sư Đạo là bị tức chết tươi. Bây giờ thì khác, quân Tống đánh bại quân Kim, hơn nữa sau khi Triệu Giai kế vị lại vô cùng coi trọng Chủng Sư Đạo, trực tiếp để ông ta quản lý Tam Nha.
Tuy rằng việc này có hơi trễ, nhưng vẫn khiến tâm tình Chủng Sư Đạo luôn ở trong trạng thái vô cùng sung sướng, vì vậy tinh thần ngược lại càng hơn cả trước kia, có thể nói là nhân sinh vui vẻ thì tinh thần thoải mái.
- Lý Kỳ bái kiến Chủng Công. Lý Kỳ tiến lên cung kính thi lễ, lại cười nói: - Chủng Công thật sự là tuệ nhãn sáng như đuốc nha, dù sao thì ta cũng từng làm việc chung với Thái Du.
Chủng Sư Đạo ồ một tiếng, nói: - Sao lão phu chưa từng nghe chuyện này vậy? Lão phu chỉ nghe hai người các ngươi thủy hỏa bất dung.
Lý Kỳ cười nói:
- Chẳng lẽ Chủng Công đã quên, ta và Thái Du đã từng cùng nhau quét cửa Đông Hoa, hơn nữa còn không chỉ một lần.
Chủng Sư Đạo sửng sốt, lập tức bật cười ha ha, tiếng như chuông đồng, lại nói: - Đúng đúng đúng, suýt chút lão phu đã quên mất chuyện này. Hai người các ngươi lúc trước vì việc này mà nổi bật vô cùng nha.
Cái gì mà nổi bật vô cùng chứ, là xấu mặt chứ. Chủng Công này thật sự là tuổi tác càng lớn, lại càng già mà không đáng kính mà. Tuy nói vậy, nhưng Lý Kỳ cũng không chút để ý, thử hỏi có vị nhất phẩm nào trong triều lại từng đi quét cửa Đông Hoa chứ, đây cũng là một kỷ lục nha, mỉm cười nói: - Chủng Công tinh thần quắc thước, càng già càng dẻo dai, thân thể càng hơn lúc trước, thật là đáng vui đáng mừng nha.
Chủng Sư Đạo ha ha nói: - Việc này ngươi nói thật sự không sai. Năm nay lão phu cảm thấy thân thể dường như thật sự còn tốt hơn lúc trước nhiều.
- Vậy sao? Vậy thì thật sự là phúc của Đại Tống ta mà!
Lý Kỳ nghe được cũng vui mừng cực kỳ, lại vươn tay nói: - Chủng Công mời.
Chủng Sư Đạo nhìn cỗ xe ngựa phía trước, trêu ghẹo nói: - Đường đường là Yến Vân Vương lại đánh xe tới đón lão phu vào tảo triều, lão phu thật sự không nhận nổi nha.
- Tiện đường, tiện đường.
Chủng Sư Đạo cười ha ha, cùng vào trong xe ngựa với Lý Kỳ, rồi sau đó Mã Kiều đánh xe đi, chậm rãi đi về phía Hoàng cung.
Bên trong xe.
Lý Kỳ nói: - Ta vốn cho rằng Chủng Công muốn qua hết năm với Chủng Nhị gia rồi mới quay về, không ngờ Chủng Công lại vội quay về trước năm mới.
Chủng Sư Đạo vuốt chòm râu rậm tạp, nói: - Thật ra ngươi hồi kinh không lâu, lão phu đã muốn trở về rồi. Nhận được long ân sâu nặng của Hoàng thượng, sắc phong lão phu làm Thái úy, thống quản Tam Nha, lão phu cảm động đến rơi nước mắt, cũng hi vọng dùng hơi thở cuối cùng làm được gì đó cho Đại Tống ta, chỉ là lão phu đến phủ Yến Sơn một chuyến lại cùng Tông Trạch mới gặp như đã quen, lúc này mới làm chậm trễ đường về, lão phu thật sự hổ thẹn với Hoàng thượng mà!
Lý Kỳ nói: - Chủng Công chớ có tự trách mình. Thật ra Hoàng thượng cũng hi vọng Chủng Công có thể trợ giúp Tông Trạch củng cố Yến Vân, hơn nữa, trong một năm này cũng không có chiến sự gì.
Chủng Sư Đạo lắc đầu nói: - Cũng không thể nói như vậy, ngươi chẳng phải còn sắp xếp đội thuyền đi đến Cao Ly sao?
Lý Kỳ nói: - Đúng đúng đúng, suýt chút quên mất việc này. Về chuyện chiến sự Cao Ly, Chủng Công thấy thế nào?
Chủng Sư Đạo cười nói: - Tiểu tử ngươi giảo hoạt như thế, còn cần hỏi lão phu sao.
Lý Kỳ cười ha ha, không đáp lời.
Chủng Sư Đạo nói: - Nếu bàn về thủy chiến, dù thế nào thì quân Kim cũng không phải là đối thủ của chúng ta, chúng ta phái đội thuyền tiến lên, là thắng hay thua thì tạm thời không nói đến. Cho dù là đánh thua, chúng ta có thể chạy về là được.
Thật ra ông ta còn một câu chưa nói, chính là còn phải tính tiền với Cao Ly.
Lý Kỳ mỉm cười nói: - Chuyện này chẳng phải ta cũng không còn cách nào sao, nếu phái binh đi thì chúng ta chi bằng trực tiếp tuyên chiến với nước Kim.
- Ngươi nói rất đúng, thật ra lão phu cũng rất tán thành làm như vậy. Chủng Sư Đạo gật đầu, nói: - Trước khi lão phu đến cũng từng nghe nói một ít về chuyện chiến sự Cao Ly, nước Kim đã phái Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả lĩnh binh đến dải Trường Bạch Sơn.
Lý Kỳ cau mày nói: - Nói như vậy, nước Kim dự tính đánh thật?
Chủng Sư Đạo lắc đầu nói: - Ta không cho rằng như vậy. Nước Kim vừa đánh một trận đại chiến với Đại Tống ta, nếu lại tiếp tục hưng sư động chúng, bọn họ cũng không chịu nổi. Hơn nữa nước Kim hoàn toàn không muốn dụng binh với Cao Ly, bằng không, lúc trước sau khi diệt Liêu thì nên đi đánh Cao Ly, chứ không phải Đại Tống ta. Quan trọng là tốn nhiều sức lực như vậy đi đánh Cao Ly, bọn họ cũng không kiếm được gì cả. Ta xem chừng Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả đi chuyến này hơn phân nửa là hù dọa Cao Ly, hi vọng có thể làm Cao Ly thần phục, nhiều nhất là đánh qua loa một chút, sẽ không xảy ra xung đột quy mô lớn.
Lý Kỳ cười nói: - Nếu nói như vậy, thì ta yên tâm rồi. Cao Ly tốn nhiều tiền như vậy, chí ít trước mắt bọn họ muốn quyết một trận tử chiến với nước Kim, chỉ cần nước Kim không dự định đánh thật, thì chiến sự Cao Ly không cần phải lo.
Chủng Sư Đạo gật đầu nói:
- Lão phu và Tông Trạch cũng đều nghĩ như vậy, thêm vào đó Tây Hạ và nước Kim cắt đứt quan hệ, nước Kim càng không có khả năng đánh thật với Cao Ly. À, Tông Trạch còn hi vọng có thể mượn cơ hội này xác định địa hình ở đó. Nếu có quân đội của chúng ta trú đóng phía sau nước Kim, về mặt chiến lược, cự ly giữa chúng ta và nước Kim sẽ rút ngắn rất nhiều, có điều, việc này phải dựa vào ba tấc lưỡi không nát của ngươi rồi.
- Việc này ta đã có quyết định, nhưng trước mắt vòng thứ nhất chúng ta đánh ra toàn bộ bài, còn phải xem nước Kim ứng đối thế nào. Cho dù nói thế nào, chúng ta đã dần dần nắm quyền chủ động rồi. Trong lòng Lý Kỳ cũng coi như là khẽ thở phào nhẹ nhõm, lại nghiêm mặt nói: - Thật ra ta vốn còn định phái người đi thúc giục Chủng Công sớm ngày hồi kinh.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Chủng Sư Đạo thấy dáng vẻ nghiêm trang của Lý Kỳ, thì đưa mắt dò hỏi.
Lý Kỳ nói: - Bởi vì ta lập tức sẽ dẫn binh nam hạ, cho nên phải mời ngài trở về chủ trì đại cục.
Chủng Sư Đạo cảm thấy kinh ngạc nói: - Nhanh như vậy?
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Thế cục Đại Lý đã không thể kéo dài thêm nữa, hiện giờ kế hoạch xuất binh đã lên lịch trình rồi. Nói rồi hắn lại nói lại đơn giản một lần thế cục Đại Lý cho Chủng Sư Đạo.
Chủng Sư Đạo nghe xong, trầm ngâm thật lâu, nói: - Mặc dù lão phu chưa giao thủ với Đại Lý, nhưng dù sao lão phu đã sống nhiều năm như vậy, lão phu cũng có chút hiểu biết đối với tình hình Đại Lý. Do phong tục phương nam hung hãn, vì thế binh lực Đại Lý vẫn tương đối hùng mạnh, không ít quốc gia ở phía nam Đại Lý đều tiến cống cho Đại Lý, không thể khinh thường nha. Nếu trực tiếp xuất binh đánh Đại Lý, lão phu không tán thành lắm, dù sao thì Đại Tống ta cũng vừa mới đi ra từ trong chiến hỏa, phải nghỉ ngơi lấy sức, không thể gấp gáp dụng binh. Nhưng nếu chúng ta chỉ viện trợ Đoàn thị ở phía sau thì rất khả thi. Cao thị và Nam Ngô luôn cấu kết làm việc xấu với nhau, không ngừng làm vài động tác nhỏ ở biên giới phía nam của Đại Tống ta, thật đáng xấu hổ. Nếu có thể do Đoàn thị nắm giữ Đại Lý, đích thực là một chuyện tốt đối với chúng ta.
Lý Kỳ đột nhiên nói: - Nếu chỉ là Đại Lý thôi, ta có thể không đích thân tiến đến.
Chủng Sư Đạo trợn hai mắt, nói: - Lẽ nào mục đích của ngươi là Nam Ngô?
Tuy rằng lần trước Lý Kỳ đã nói muốn mở rộng chiến trường phía nam, nhưng Chủng Sư Đạo không ngờ lại đến nhanh như vậy, hơn nữa lần này Lý Kỳ muốn đồng thời đối phó Đại Lý và Nam Ngô, việc này khiến Chủng Sư Đạo có chút bất ngờ.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Đúng vậy, mục đích lần xuấn binh này chính là thu phục Nam Ngô, thuận tiện báo mối thù một mũi tên trong trận tàn sát Nam Ninh lúc trước của Nam Ngô.
Chủng Sư Đạo nghe được thì nhăn mày lại, sầu lo nói: - Có lẽ ngươi không biết, Tây Quân của Đại Tống ta chịu tổn hại ở phương bắc chỉ là thứ yếu, quan trọng là ở phía nam đã chịu không ít thiệt hại nghiêm trọng. Vào thời Hoàng đế Thần Tông, Đại Tống ta cũng từng xuất binh Nam Ngô, nhưng lại đại bại quay về, quan trọng ở chỗ lúc ấy thế cục phương bắc vẫn căng thẳng vô cùng, triều đình chỉ cầu nhanh chóng, nhưng dục tốc ắt bất đạt, do vậy được cái này lại mất cái khác, nhưng đây chỉ là một trong những lý do. Còn lý do nữa là Tây Quân căn bản không thể thích ứng khí hậu phương nam, còn chưa đánh trận thì đã có không ít người chết vì dịch bệnh, sức chiến đấu cũng bị tổn hại nghiêm trọng, cho nên ta vẫn luôn không tán thành phái Tây Quân đến phía nam tác chiến. Nhưng đội quân tinh nhuệ của Đại Tống ta toàn bộ đều ở phía bắc, nếu ngươi không phái Tây Quân, thì chỉ có thể dựa vào Cấm quân phía nam và đội quân đông nam trong tay Hàn Thế Trung, một khi thất bại, Tây Quân tiến lên viện trợ, chỉ sẽ tạo ra thương vong lớn hơn.
Lý Kỳ nói: - Việc này ta cũng hiểu, ta cũng chưa từng dự định điều Tây Quân tiến lên. Hơn nữa từ sớm ta đã phái Nhạc Phi dẫn Cấm quân từ phương bắc trở về lén lút nam hạ, thích ứng với khí hậu địa phương. Tuy rằng tùy tiện tấn công Nam Ngô tất nhiên là không thể, nhưng chúng ta có thể dẫn dụ quân đội Nam Ngô ra, vây giết ở bên ngoài.
- Ý của ngươi là?
Lý Kỳ nói: - Quan hệ giữa Nam Ngô và Cao thị có thể nói là hòa hợp gắn bó, mà Đoàn thị luôn có khuynh hướng liên hợp với Đại Tống ta, ta có lý do tin rằng, Nam Ngô không hi vọng nhất là Đoàn thị thống trị lại Đại Lý, một khi chiến cục Đại Lý bắt đầu nghiêng về Đoàn thị, vậy thì Nam Ngô nhất định sẽ dẫn quân chi viện, đến lúc đó chúng ta có thể vây giết chủ lực Nam Ngô ở Đại Lý, chúng ta lại liên hợp với quân đội Đại Lý cùng nhau tấn công Nam Ngô. Như vậy, có thể bù đắp sự thiếu hụt về số lượng của chúng ta, hơn nữa có sự tương trợ của Đại Lý, chúng ta cũng có thể làm ít lời nhiều.
Chủng Sư Đạo trầm ngâm hồi lâu, nói: - Như vậy rất khả thi, nhưng chiến cục chân chính thiên biến vạn hóa, có thể làm được như vậy hay không, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Lý Kỳ nói: - Việc này ta biết, nhưng đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta, không thể để nó trôi đi vô ích, ta cũng không có thời gian tiêu phí với bọn họ, dù sao thì kẻ thù chân chính của chúng ta vẫn là con hổ hùng mạnh ở phía bắc, chúng ta nhất định phải đuổi nước Kim trước mặt, bố trí ổn thỏa phía sau.
Chủng Sư Đạo gật đầu nói: - Ngươi nói rất có lý, phân tranh của Đoàn thị và Cao thị đích thật là một cơ hội. Nhưng lần xuất chinh này ngươi nhất định phải thận trọng, bởi vì ở phía nam cho dù là thiên thời địa lợi hay là phân bố thế lực đều vô cùng phức tạp, một khi không cẩn thận thì có thể mất cả chì lẫn chài, thậm chí còn có thể tạo ra chiến loạn lớn hơn nữa. Còn chuyện Đông Kinh, lão phu sẽ trông chừng, ngươi không cần lo lắng.
Đối với lời khuyên của Chủng Sư Đạo, Lý Kỳ hoàn toàn đồng ý, nói: - Vậy làm phiền Chủng Công rồi.