Chuyện đáng xẩu hổ nhất trên đời này là gì, đương nhiên chính là ngừng ra chương, một năm ngừng ra chương như vậy càng thêm xấu hổ, nhưng một năm ngừng ra chương mà có thể thu hút được phần đông độc giả không rời của bước, thì không phải là xấu hổ, mà là thần sách.
Nhưng, "Thần điêu hiệp lữ" ngừng ra chương một năm, cuối cùng cũng xuất hiện trên trang nhất tuần san Đại Tống Thời đại.
Tin tức này vừa truyền ra,, nhất thời làm bùng nổ giới giải trí Đông Kinh, đầu tiên là nhóm mê võ hiệp vô cùng vui mừng, thuận tay cũng có thể tìm được một tên điên như vậy, mắt đầy lệ, hô to Tiểu Long Nữ hoặc Hoàng Dung.
Lại phải nói tiếp, "Thần điêu hiệp lữ" này còn đăng chuyện tình của Tiểu Long Nữ và Dương Quá nhấp nhô hơn trước, người viết thay đổi, đã thay đổi đến ba người, ban đầu là Lý Sư Sư, sau biến thành Lý Thanh Chiếu, cho đến hiện tại là Phong Nghi Nô, hơn nữa mỗi lần thay người, đều viết rất lâu, khiến các độc giả chết lên chết xuống, chỉ thiếu điều đến nhà Lý Kỳ đập cửa sổ.
Đương nhiên, chuyện này không phải bọn họ không muốn, mà là bọn họ không dám, nếu không khi Lý Kỳ làm đến nhất phẩm, phỏng chừng sẽ phá cả cửa đi.
Phải biết rằng đây không phải là chính văn, chỉ chắc chắn là đăng hàng ngày, tạm định là mùng một tháng mười, điều này cũng đủ khiến người ta điên cuồng rồi.
Không chỉ như thế, Tuần san Đại Tống Thời đại còn công bố, về tin tức thủy tinh thần kỳ kia, buổi trình diễn thủy tinh sẽ được định vào mười lăm tháng mười.
Từ các loại tin tức này, xem ra tháng mười năm nay chắc chắn sẽ thuộc về Túy Tiên Cư.
Tất cả đã định xong, Lý Kỳ rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm, sẽ không còn cảnh mỗi lần đi trên đường gặp ai, sẽ hỏi hắn: "Thần điêu hiệp lữ" còn ra không, thủy tinh đến tột cùng là đồ vật gì, khi nào thì lấy ra bán.
Mọi việc như thế.
Nhưng có một việc, Lý Kỳ hi vọng càng giải quyết sớm càng tốt, chính là vào cung gặp Triệu Cát một lần.
Buổi sáng một ngày, sau khi có được sự cho phép của Triệu Giai, Lý Kỳ cầm một ít lễ vật quý báu, đi tới Hoàng cung, nhưng hắn không trực tiếp đi tìm Triệu Cát, mà là đi ngự thiện phòng trước, ở lại bên trong nửa canh giờ, mới từ bên trong đi ra.
Dưới sự dẫn đường của một tiểu thái giám. Lý Kỳ đi tới hoa viên trong cung Diên Phúc.
Thật ra Triệu Giai đối đãi coi như không tệ, hậu hoa viên này trong cung coi như là khí phái nhất, chuyên dùng cho Hoàng thượng nghỉ ngơi, nguyên nhân chính là khi Triệu Cát làm hoàng đế, trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, vì vậy ông ta cực kỳ yêu thích hoa viên này, mà Triệu Giai trước kia tuy rằng cũng thích những thứ này, nhưng hiện giờ vì nhiều nguyên nhân, đã tặng hoa viên này cho Triệu Cát, chính y ngày ngày phê tấu chương bận bù đầu, làm sao có thời gian rảnh tới đây đi dạo..
Lý Kỳ bước vào cửa, cũng không đi vào, mà điều chỉnh lại tâm tình, kỳ thật hắn đối với tình cảm của Tống Huy Tông, là cực kỳ rối rắm, mâu thuẫn, hắn làm chuyện hồ đồ khi Triệu Giai còn đang tại vị, thật sự là căm thù đến tận xương tủy, nhưng không thể không nói, Triệu Cát lúc trước đối với hắn thật sự rất tốt. Không thể không nói, ngay từ khi bắt đầu, Vương Phủ muốn giết hắn, Triệu Cát vì bảo vệ hắn, mà trực tiếp để hắn làm Mã phó soái, đâu chính là ân tình rất lớn.
Loại tình cảm mâu thuẫn này cũng khiến Lý Kỳ không biết đối mặt với Triệu Cát thế nào.
Chuyện này giống như lần trước hắn đi tìm Thái Kinh.
Ngừng lại một lát, Lý Kỳ vẫn đi vào. Hoa viên này rất rộng, nếu không có tiểu thái giám dẫn đường, phỏng chừng hắn không tìm thấy Triệu Cát, đi theo tiểu thái giám vòng đông vòng tây, đến một nơi núi giả san sát.
Nơi vừa thấy này chính là nơi Triệu Cát yêu thích nhất, bởi vì toàn bộ núi giả nơi này đều là đá hoa cương.
Đợi sau khi tiểu thái giám thông báo, Lý Kỳ mới đi vào từ con đường giữa hai ngọn núi giả, thấy ở giữa núi giả có một cái hồ nhỏ, trên mặt hồ có một cái đình nhỏ, có một người đang đứng trong đình, người này mặc một bộ trường bào màu tím, đứng ở trong đình, đang vẩy mực.
Chuyên tâm như vậy? Lý Kỳ bước nhẹ đi tới nhưng không dám quấy rầy Triệu Cát, chỉ đứng ngoài đình vụng trộm đánh giá Triệu Cát, thấy sắc mặt coi như không tệ, vẫn phong lưu phóng khoáng, ít nhất trong những người đàn ông trên 40 tuổi, Triệu Cát nhất định là đẹp trai nhất, nhưng không thể nghi ngờ, từ 40 tuổi trở xuống, Lý Kỳ cho rằng trước khi Triệu Giai lên ngôi, y là đẹp trai nhất, nhưng sau khi Triệu Giai mặc long bào, hai người cùng song song thứ nhất.
Một lúc lâu sau, Triệu Cát rốt cuộc đứng lên, nhìn Lý Kỳ, một lát lâu sau mới nói: - Vào đi. Giọng điệu rất bình thản.
- Lý Kỳ bái kiến Thái Thượng Hoàng!
Lý Kỳ mang theo lễ vật vào, thi lễ một cái.
Triệu Cát hừ một tiếng, nói: - Lý Kỳ, ngươi thật sự là vong ân phụ nghĩa nha!
Đổ mồ hôi! Ông không phải gọi ta tới đây một chuyến là để ông giáo huấn chứ. Vẻ mặt Lý Kỳ xấu hổ, không biết nên nói thế nào.
Triệu Cát lập tức nói: - Trở về đã lâu như vậy, hiện tại mới đến thăm ta.
Hóa ra là nói chuyện này! Lý Kỳ thở ra nhẹ nhàng, nói qua quýt: - Thái Thượng Hoàng, chuyện này cũng không nên trách thần, thần đã sớm muốn thăm ngài, nhưng vẫn chưa có cơ hội, hiện giờ có cơ hội, thần liền vội vội vàng vàng chạy đến.
- Thật sao?
- Thần cũng không --- tuyệt đối không nói dối.
Lý Kỳ vốn dĩ còn muốn nói không lừa ông ta, nhưng lời này nói ra, chính là lời nói dối lớn nhất trên đời!
Triệu Cát cười ha hả, nói: - Cho dù là nói dối, ta nghe cũng thấy vui mừng. Nói xong, ông ta lại thở dài, nói: - Kỳ thật có thể nhìn thấy ngươi, ta cũng rất vui vẻ.
Nói là vui vẻ, nhưng trong giọng nói tràn đầy chua xót.
Muốn gặp một cố nhân, đều khó khăn thế này, đây không phải là chua xót vậy là gì.
Lý Kỳ nghe xong cũng không có tư vị gì.
Triệu Cát vẫy tay, nói: - Ta đang lúc không có việc gì, liền thuận tay viết vài chữ, ngươi mau tới giúp ta giám định thưởng thức. Lời vừa thốt ra, ông ta đã cảm thấy không ổn, hơi buồn bực nói: - Đúng rồi, suýt nữa thì quên ngươi viết không đẹp.
Có thể nói như vậy, trong bằng hữu của Triệu Cát, chỉ có Lý Kỳ ở phương diện này rất kém.
Cmn. Ông cố tình à. Lý Kỳ cũng không khó để hiểu ra, nghe thấy Triệu Cát muốn hắn giám định thưởng thức, không nói hai lời liền bước tới trước bàn, nhưng còn chưa xem, nào biết Triệu Cát lại nói ra một câu như vậy, thật đúng là xấu hổ nha, cũng may da mặt Lý Kỳ đủ dày, nói: - Thái Thượng Hoàng, thần không biết viết chữ, càng không hiểu giám định thưởng thức, nhưng là ngoài chữ của Thái Thượng Hoàng ra.
Triệu Cát hiếu kỳ nói: - Lời này sao nói thế?
Lý kỳ nói: - Thần cảm thấy thế này, chữ này, nó đạt được tam đẳng.
Triệu Cát thấy hắn vẫn còn ra dáng, có phần cảm thấy hứng thú, nói: - Không biết phân thành tam đẳng nào?
Lý Kỳ nói: - Đẳng kém nhất, đương nhiên chính là chữ của thần, tuy rằng xấu, nhưng vẫn có thể nhìn xem hiểu. Xem không hiểu không thể tính là chữ. Đẳng thứ hai, chính là thư pháp giống như Thái sư, chữ của lão ta chỉ có người có phẩm vị mới xem hiểu, giống như ta không hiểu thưởng thức thế nào.
- Ừ, có lý. Triệu Cát gật gật đầu, nói: - Vậy còn đẳng thứ nhất?
Lý Kỳ cười nói: - Đẳng thứ nhất đương nhiên là chữ của Thái Thượng Hoàng, không chỉ có người có phẩm vị xem mới hiểu, mà ngay cả người xuất thân đầu bếp như thần cũng bị mê hoặc.
Triệu Cát nghe được là nửa tin nửa ngờ, nói: - Vậy sao? Vậy ngươi nói với ta, chữ của ta như thế nào?
Lý Kỳ giả vờ giả vịt nhìn một hồi, nói: - Rất đẹp.
- Rất đẹp?
Lý Kỳ ừ một tiếng. Nói: - Thái Thượng Hoàng, chữ của ngài thật sự bên trong tự nhiên có chứa phóng khoáng, bên trong thoải mái có chứa một phần nội liễm, đơn giản mà nói, có một đẹp từ xương cốt.
Triệu Cát kinh ngạc nói: - Đẹp từ xương cốt?
Lý Kỳ nói: - Ồ, đây là thần từ giám định thưởng thức nữ nhân mà thể nghiệm ra, nữ nhân có đẹp đẫy đà, dĩ nhiên là đẹp từ xương cốt, đẫy đà chính là chỉ đầy đặn, đẹp từ xương cốt là chỉ vẻ đẹp mảnh mai.
- Đẹp từ xương cốt? Có chút thú vị.
Triệu Cát ngẫm nghĩ một lát, không biết ông ta nghĩ gì mấy chữ kia, hay đang suy nghĩ nữ tử mảnh mai, một lúc sau, mới ha hả cười nói: - Hay cho một đẹp từ xương cốt, nói thật chuẩn xác.
Lý Kỳ vội hỏi: - Vậy chữ của Thái Thượng Hoàng có thể tặng thần được không?
- Ngươi muốn? Triệu Cát kinh ngạc nói, ông ta trước kia là Hoàng thượng, họa bích dĩ nhiên có giá trị hơn nghìn vàng. Nhưng hiện giờ, chữ của ông ta đáng giá không bao nhiêu tiền, ai dám muốn chữ của ông ta, đây không phải là tự chuốc phiền vào người sao.
- Đương nhiên, thần vẫn luôn rất thích chữ của Thái Thượng Hoàng, cũng luôn bắt chước lại, tuy rằng chưa bao giờ vượt qua.
Triệu Cát rất nghiêm túc, nói: - Chữ này ta có thể tặng cho ngươi, nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng nói với ta, ngươi đang bắt chước chữ của ta.
- Hả?
Lý Kỳ sửng sốt, lập tức kịp phản ứng lại, trong lòng buồn bực, làm gì, sợ ta đập thương hiệu Sấu Kim thể của ông sao, người gì vậy, đâm vào chỗ đau người ta. Chỉ ồ một tiếng.
Triệu Cát thấy vẻ mặt Lý Kỳ buồn bực, bật cười ha hả, một lát sau, mới nói:
- Lý Kỳ, ngươi thật đúng là quả vui vẻ của ta, nói chuyện với ngươi một lúc, tâm tình ta rất tốt.
Quả vui vẻ? Cmn! Đều đã bao nhiêu tuổi rồi, còn quả vui vẻ, hình dung này hợp lý sao? Lý Kỳ âm thầm liếc mắt xem thường, nói: - Thái Thượng Hoàng, ngài sao có thể dễ dàng vui vẻ như vậy, bảo bối của thần còn chưa lấy ra.
Triệu Cát vừa nghe thấy bảo bối, lập tức nói: - Là Tuyệt thế vô song à.
- Không chỉ có như thế.
- Hả? Vậy mau lấy ra cho ta xem một chút.
- Thái Thượng Hoàng xin chờ một lát.
Lý Kỳ đầu tiên triệu hai tiểu thái giám ở ngoài đình vào, chỉ vào giấy Tuyên Thành trên bàn, nói: - Hai người các ngươi trước tiên đi cất chữ của Thái Thượng Hoàng đi, đợi sau khi mực khô thì cuộn lên, để ta mang đi.
- Vâng.
Hai tiểu thái giám kính cẩn gật đầu, sau đó cẩn thận cầm tờ giấy đi ra ngoài.
Lý Kỳ lúc này mới đặt cái rổ gỗ trên tay lên bàn, vừa che vừa mở ra, một mùi thịt thơm đậm tỏa ra, hơn nữa mùi thịt này vô cùng đặc biệt, mặc dù là Triệu Cát cũng cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhưng nói cụ thể là gì, ông ta cũng không rõ ràng.
- Ngươi lại làm món ăn mới? Triệu Cát khẩn trương nói.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Lý Kỳ trước tiên lấy hai cái đĩa từ trong giỏ, thấy trong đĩa có hai ba khối thịt tròn, nước sốt óng ánh, bên cạnh là lá bạc hà làm đẹp, đơn giản nhưng đủ để làm người ta thèm chảy nước miếng.
- Bò bít-tết!
Triệu Cát hơi bất ngờ, bò bít-tết đúng là chỉ có Lý Kỳ mới làm ngon nhất, mặc dù là Tả Bá Thanh làm bò bít-tết cũng chẳng ra sao
- Thái Thượng Hoàng thực sự có ánh mắt tinh tường Lý Kỳ ha hả nói: - Đây là thần vì Tuyệt thế vô song mà tạo ra món ăn bò bít-tết sốt tương gan ngỗng này.
- A, chẳng lẽ Tuyệt thế vô song còn có món ăn chuyên biệt?
- Đó là đương nhiên, bằng không sao dám xưng là tuyệt thế vô song.
Khi nói chuyện, Lý Kỳ lại lấy ra từ giỏ một bình rượu bằng sứ, trên có nhét một cái nút gỗ, sau đó hắn lại lấy ra hai cái ly trong suốt có chân dài.
Tống Huy Tống vừa thấy ly chân dài, nhất thời thở mạnh một ngụm khí lạnh, ánh mắt mở to.
----------oOo----------