Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1306-1: Kẻ ngốc có cái phúc của kẻ ngốc (1)



- Cái gì?

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Người Đại Thực?

Hoàng Trạch khẽ gật đầu

Lý Kỳ cẩn thận hỏi:

- Ngươi đã xác minh rồi?

Hoàng Trạch đáp:

- Nếu không phải vậy, học trò cũng không dám nói năng xằng bậy trước mặt phó viện trưởng. Mà học trò còn biết được rằng, mấy tên Đại Thực này chính là những kẻ đầu năm ngoái đi cùng với đại sứ Đại Thực đến Đại Tống ta buôn bán, mà mấy tên thương nhân Đại Thực từ đó tới giờ chưa từng rời đi

Phải rồi! Sao ta lại quên mất bọn chúng chứ.

Lý Kỳ bỗng bừng tỉnh, lúc bấy giờ hắn mới sực nhớ đến đám thương nhân Đại Thực kia, khi đó đám người ấy không rời đi cùng đại sứ Đại Thực mà vẫn lưu lại Đông Kinh, âm thầm dùng vàng bạc có trong tay đổi thành một lượng lớn tiền Đại Tống, đợi cho chính sách của Đại Tống vừa được ban ra, theo đà phục hồi tăng trưởng của giá trị tiền tệ Đại Tống, liền thuận thế vơ một vốc về. Nhưng ai mà biết được, chính sách còn chưa được ban hành, quân Kim đã kéo đến, thật là người tính không bằng trời tính mà.

Do một năm gần đây, Lý Kỳ đều dốc toàn lực chống lại nước Kim, lấy đâu ra tâm trí quản lý việc kinh tế, đám thương nhân Đại Thực lưu lại Đại Tống này sớm đã bị hắn để quên đến tận chín tầng mây rồi. Hôm nay nghe Hoàng Trạch nói vậy mới sực nhớ ra, trong lòng không khỏi có đôi phần lo lắng.

Đám người Đại Thực này hơn một nửa là người Do Thái, mặc dù đám người Do Thái này vẫn chưa lợi hại bằng những kẻ Do Thái hậu duệ của mình nhưng cũng là những cao thủ trên thương trường, bọn họ chọn ra tay vào lúc này, Lý Kỳ cho rằng trong việc này ắt có âm mưu, lại hỏi:

- Ý của ngươi là, mấy tên Đại Thực này cũng đang thu mua y như vậy?

Hoàng Trạch khẳng định:

- Đúng vậy.

Ngày đó khi bọn họ đổi vàng bạc thành tiền Đại Tống, lại chẳng hề có cơ hội sử dụng, hiện giờ vật giá còn cao hơn lúc bấy giờ, cũng là dự báo Đại Tống lại thêm một bước thụt lùi, nếu bây giờ bọn họ dùng tiền đổi lấy hàng hóa, vận chuyển đến nước ngoài buôn bán, thì chắc chắn sẽ lỗ vốn hết sức nặng nề.

Chẳng lẽ chính là vì nguyên nhân này, bọn họ muốn tận dụng cơ hội mà thu mua nhà xưởng trước, sau đó lại bán ra? Lý Kỳ trầm ngâm một hồi rồi hỏi:

- Bọn họ trực tiếp thu mua nhà xưởng ư?

Hoàng Trạch lắc đầu:

- Không phải, bọn họ cũng giống chúng ta, là đang cạnh tranh hợp tác với thương nhân Đại Tống.

Vậy thì kì lạ quá, hiện tại và tương lai đâu có giống nhau, cổ phần nói bán là bán được ngay, mua cổ phần thì dễ, bán ra mới là khó, nhưng nếu bọn họ không làm như vậy mà là muốn lợi dụng thu lại vốn từ phần cổ phần này thì nhất định phải đợi tới vài năm nữa, bọn họ đáng ra phải mong đầu tư nhanh lãi lời nhanh mới đúng chứ, không thể nào lại bằng lòng đợi mất mấy năm trời, mà tiền tệ Đại Tống vẫn không đến mức sẽ sụp đổ, dù bọn họ có nắm trong tay cũng không có vấn đề gì, không cần phải vội vã ra tay như vậy.

Cao Nha Nội thấy Lý Kỳ đang trầm ngâm đăm chiêu, không nhịn được liền cất lời:

- Lý Kỳ, chẳng qua chỉ là mấy tên thương nhân Đại Thực, ngươi có cần bày ra bộ mặt nhăn nhó khổ sở thế kia không.

- Nha Nội.Tuyệt đối không được sơ suất.

Cao Nha Nội bĩu môi, khẽ nói:

- Bổn Nha Nội ta sơ suất là có thể giết hết bọn chúng.

Hoàng Trạch coi như không hề nghe thấy, vẻ nghiêm nghị nói với Lý Kỳ:

- Phó viện trưởng, ta cảm thấy chuyện này có chút kì quái.

Lý Kỳ ngẩn người, sốt sắng hỏi:

- Sao lại nói như vậy?

Hoàng Trạch đáp:

- Ta thấy như có người đang thao túng ở phía sau.

- Hả?

Lý Kỳ nói:

- Ngươi nói cho ta nghe những gì ngươi biết trước đã.

Hoàng Trạch đáp:

- Nếu như bọn họ có cách nghĩ giống chúng ta, vậy thì đáng ra phải cạnh tranh để hợp tác với các nhà buôn có tiềm lực tương đối khá.

Lý Kỳ đã hiểu được phần nào:

- Lẽ nào bọn họ không làm như vậy ư?

Hoàng Trạch lắc đầu:

- Ngay từ đầu sau khi biết tin ta liền đặc biệt lưu ý đến động tĩnh của bọn họ. Nhưng rồi phát hiện bọn chúng không những chẳng thèm chọn lấy các nhà buôn có tiềm lực để hợp tác, mà ngược lại còn lựa ra một vài nhà buôn tương đối bình thường để làm ăn, hơn thế nữa có vẻ như bọn họ chuyên nhằm vào kiểu thương nhân này. Lại chẳng hề phát sinh bất cứ tranh chấp gì với Quỹ từ thiện Thanh Thiên. Bọn họ cũng chẳng nhắm vào một loại hình hay một người nào đó, coi như ở đây đầu tư ít tiền, ở kia đầu tư chút đỉnh, chẳng có quy luật nào, nhưng sao ta cứ cảm thấy bọn họ có ý tránh né chúng ta, không đạt được cái tốt nhất thì đành lấy cái tốt nhì.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Điều này là không thể, số thương nhân có tiềm lực ở Đông Kinh này nhiều không đếm xuể, Quỹ từ thiện Thanh Thiên nhà ngươi cũng chỉ mới liên hệ được với hơn hai ba mươi nhà, mặc dù bọn họ không muốn cạnh tranh với các người, nhưng bọn họ cũng có thể chọn lấy những lựa chọn tốt như các người vậy.

Hoàng Trạch gật đầu:

- Thế nhưng trên thực tế bọn họ lại không làm như vậy.

Lý Kỳ cau mày:

- Sự việc nhất định không đơn giản, đám thương nhân Đại Thực đó đều không phải hạng tầm thường, nếu như không thu được lợi nhuận, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nhưng bọn chúng rốt cuộc là đang âm mưu cái gì đây?

Ngẫm nghĩ một hồi, Lý Kỳ vẫn chưa tìm ra được đáp án, muốn kiếm tiền nhanh, loại đầu tư này chắc chắn không thu lại được nhiều, nhưng nếu không phải, bọn họ càng chẳng có lý do gì để làm như vậy.

Thật ra Hoàng Trạch cũng cảm thấy trong chuyện này nhất định có âm mưu, trong lòng y cũng có chút lo âu, vì thế liền mượn cơ hội đến hỏi Lý Kỳ, nhưng giờ xem ra Lý Kỳ cũng đang hết cách, trong mắt y hơi lộ ra vẻ thất vọng:

- Phó viện trưởng, nếu như không còn chuyện gì khác thì chúng tôi xin phép cáo từ trước.

Lý Kỳ vẫn đang suy tư, nghe thấy Hoàng Trạch nói vậy chỉ ừ lấy một tiếng, nói:

- Được rồi---

Lời vừa dứt thì bỗng đâu nghe thấy một tràng ngáy vang đến, chỉ thấy Cao Nha Nội tên đần độn nọ dựa vào ghế, cúi đầu ngáy o o, những chuyện cần sử dụng đến đầu óc này, y nào có chút hứng thú gì, trong tư tưởng của y, ghế tựa với Ngốc Kê Tán luôn luôn là sự lựa chọn tuyệt hảo nhất

Lý Kỳ và Hoàng Trạch liếc mắt nhìn nhau, nở một nụ cười khổ sở, thật đúng là kẻ ngốc có cái phúc của kẻ ngốc, hai người bọn họ mệt đến lả người, mà tên đần độn này lại nằm ngủ say sưa vẫn kiếm được bao nhiêu tiền.

Ông trời thật bất công quá rồi. Lý Kỳ bống hét lên:

- A? Tống tẩu, sao tẩu lại tới đây?

- Tống tẩu ---!

Cao Nha Nội đột ngột nhảy dựng lên, nhìn ngó tứ phía, còn bớt thời gian mà chỉnh sửa lại đầu tóc, lại chỉnh trang đóa hoa hồng, sợ nó nằm lệch, miệng nói:

- Tống tẩu---Tống tẩu----Tống tẩu ở đâu?

Hoàng Trạch xém chút nữa là cười không ra tiếng, đứng dậy nói:

- Nha Nội, chúng ta nên cáo từ rồi.

Cao Nha Nội lập tức hiểu ý, buồn bực nhìn Lý Kỳ, nói:

- Lý Kỳ, ngươi thật xấu xa.

Lý Kỳ hừm hừm y:

- Ta gọi Tống tẩu thì can hệ gì đến ngươi?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv