Lát sau, lại thấy đám quân Kim hướng sang bờ đối diện hô:
- Nhị Thái tử muốn ta nói cho các ngươi biết, cảm ơn sự khoản đãi của đầu bếp thối ngươi. Chúng ta sẽ ghi nhớ trong lòng. Một ngày nào đó nhất định sẽ báo đáp gấp trăm lần. Hơn nữa ta cũng rất thích chơi trò này, chỉ có điều ai là mèo, ai là chuột còn chưa biết được. Chúng ta đi trước, các ngươi cũng đừng để chúng ta chờ quá lâu.
Hô xong, Hoàn Nhan Tông Vọng liền giơ cây roi ngựa lên vẫy vẫy với Lý Kỳ, sau đó kéo dây cương, dẫn mấy nghìn tàn binh biến mất ở bờ bắc sông.
- Không hổ là Hoàn Nhan Tông Vọng. Trò chơi này thật sự càng ngày càng thú vị, nhân sinh có đối thủ như vậy, cũng có thể gọi là điều thú vị rồi!
Lý Kỳ khẽ mỉm cười, lại quay sang nói với Chủng Sư Đạo:
- Chủng công, xin người hạ lệnh đi.
Chủng Sư Đạo trừng mắt nhìn hắn nói:
- Tiểu tử người là cố ý làm khó lão phu. Cuộc chiến này là ngươi đánh ra, sao lại muốn lão phu hạ lệnh, thật đúng là không có chút đạo lý nào.
Chủng Sư Trung bật cười ha hả nói:
- Đại ca, Minh Quốc Công là sợ hai người chúng ta cậy già lên mặt, khoa chân múa tay, cho nên lấy lui làm tiến, để chúng ta ngoan ngoãn nghe lời.
Trong mắt Chủng Sư Đạo lộ rõ ý cười nhìn Lý Kỳ, nói:
- Thật sao?
Đồ mồ hôi! Có những chuyện kỳ thật ngươi có thể không cần phải nói ra. Hai lão già ngươi cộng lại với nhau, thật đúng là khiến người ta đau đầu. Lý Kỳ bị hai lão già này làm cho lúng túng vô cùng. Đây chính là ưu thế của đông người đó, liền nói:
- Sao có thể chứ? Mặc dù Lý Kỳ ta tuổi còn nhỏ, nhưng trong lòng cũng có hoài bão không nhỏ. Hơn nữa ta còn rất tự tin, làm buôn bán, ta tuyệt đối không thể nói ra lời này, nhưng đánh trận thì quả thật là phải dựa vào hai vị tướng quân đấy.
Chủng Sư Đạo nghiêm mặt nói:
- Nếu ngươi là Thống soái, đương nhiên do ngươi phát hiệu lệnh. Lão phu cũng hiểu quân kỷ nghiêm minh của ngươi. Ngươi ra tay chỉ cần làm được ba chuyện, phục tùng, phục tùng, vẫn là phục tùng. Ngươi yên tâm, ngươi chỉ đông, lão phu tuyệt đối không đi tây.
Lão càng nói như vậy, Lý Kỳ lại càng có chút ngượng ngùng. Dù sao hai người này cũng đều là đức cao vọng trọng. Tiểu bối hắn nào dám khoa chân múa tay trước mặt họ.
Chủng Sư Trung dường như đã thấy được sự do dự trong lòng Lý Kỳ, liền nói:
- Minh Quốc Công, ngươi đừng quên, chuyện này không chỉ là tác chiến với quân Kim. Chuyện này chúng ta không dám làm Thống soái.
Lý do này thật sự rất hay. Xem ra Chủng nhị gia này càng khéo léo đưa đẩy hơn là đồng chí lão Chủng này. Lý Kỳ gật đầu nói:
- Vậy tiểu tử sẽ không nhường nữa.
- Chức vụ thống soái, vốn là thuộc về ngươi.
Chủng Sư Đạo nói.
Lý Kỳ liền hạ lệnh, nhanh chóng thu thập chiến trường. Đồng thời lại lệnh cho Hàn Thế Trung lập tức cập bờ, đưa tướng sỹ binh lính qua. Mà Trương Thúc Dạ lại trấn thủ ở bờ bắc, đề phòng kẻ địch đánh úp.
Chiến tranh kỳ thực sớm đã kết thúc rồi. Những người ngoan cường chống cự đó cũng đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Trận chiến này đã tiêu diệt và bắt giữ tù binh quân Kim tổng cộng hơn ba vạn người. Xét về cuộc chiến bảo vệ Khai Phong trước đây, quân Kim cũng đã bị tổn thất hai vạn người. Con số này cũng không quá khiến cho người ta ngạc nhiên. Tuy nhiên, nên nhớ quân Tống bị thương vong trong trận này tổng cộng mới ba bốn nghìn người. Tỷ lệ này quả thực đã khiến cho người ta không biết nên làm thế nào. Nếu hai bên đổi vị trí cho nhau một chút, đó có lẽ càng khiến cho người ta dễ tiếp nhận.
Không chỉ như vậy, chỉ dùng mắt thường cũng có thể đoán ra được. Họ còn có thể thu lại được hàng vạn chiến mã. Điều này đối với quân Tống hiện giờ mà nói, thật đúng là một thu hoạch hoàn mỹ nhất!
Sau khi xử lý xong chiến trường, Hàn Thế Trung cũng lên thuyền cập bờ. Y dìu thê tử Lương Hồng Ngọc xuống thuyền, nhanh chóng đi về phía Lý Kỳ.
- Hàn Thế Trung (Lương Thị) bái kiến Bộ soái.
Hai người lần lượt dùng hai loại lễ.
Lý Kỳ gật đầu mỉm cười:
- Hai vị vất vả rồi.
Chủng Sư Đạo bật cười ha hả nói:
- Hàn tướng quân thật đúng là trò giỏi hơn thầy rồi. Còn có Hàn phu nhân nữa. Quả nhiên là nữ anh hùng không thua đấng mày râu, khiến cho người ta kính nể.
- Chủng công quá khen rồi.
Vợ chồng Hàn Thế Trung khẩn trương chắp tay ra hiệu. Bọn họ bây giờ còn không có danh khí gì, nhưng ngay cả Nhạc Phi cũng không bằng. Đối diện với sự tán thưởng của Chủng Sư Đạo, đương nhiên là có cảm giác được sủng ái. Hàn Thế Trung lại quay sang Lý Kỳ nói:
- Nói ra thật đúng là hổ thẹn, tôi còn tưởng rằng bắt được Hoàn Nhan Tông Vọng rồi, nhưng khi hỏi ra mới phát hiện người này lại không phải là Hoàn Nhan Tông Vọng. Người đó là Đô thống quân Kim, thúc phụ của Hoàn Nhan Tông Vọng Đồ Mẫu.
Chủng Sư Đạo cười nói:
- Thế nào? Hàn tướng quân lẽ nào còn không biết sao? Người này ta cũng đã nghe nói, nhưng cũng là người bách chiến bách thắng một đời. Ban đầu cùng Kim Thái tổ lập được vô số công lao. Đó có lẽ là tù binh lớn nhất mà chúng ta bắt được đấy!
Hàn Thế Trung khiêm tốn mỉm cười, nhưng không bắt được Hoàn Nhan Tông Vọng, vẫn khiến cho y cảm thấy có chút nuối tiếc, lại quay sang Lý Kỳ nói:
- Tên Đồ Mẫu này nên xử lý thế nào?
Lý Kỳ không chút do dự nói:
- Không cần phải đưa gã ta tới gặp ta, ngôn ngữ không thông. Ta và gã ta cũng không có gì để nói. Ta còn sợ gã ta thổi nước bọt vào mặt ta, dẫn gã ta đi cùng. Ta dẫn gã ta đi cũng còn hữu dụng.
- Vâng.
Lý Kỳ lại nói:
- Hàn tướng quân, nhiệm vụ của ngươi có lẽ vẫn chưa hoàn thành. Sau khi đưa binh lính qua sông xong, ngươi còn phải vòng tới kênh đào, hợp tác cùng chúng ta cướp lại phủ Yến Sơn. Ngoài ra, ngươi còn phải phụ trách vận chuyển lương thực. Thuyền hàng ta cũng đã bố trí xong rồi.
Chủng Sư Đạo gật đầu nói:
- Trên thảo nguyên rộng rãi phương bắc, việc cấp phát lương thảo này quả thực là một vấn đề. Kỵ binh của quân Kim có thể không ngừng đi sâu vào Vu Hồi, không cẩn thận e là còn bị quân Kim cướp mất. Nếu đi trên sông, chỉ bằng một đội thuyền này của chúng ta, quân Kim cũng chỉ có thể nhìn mà không biết làm gì.
Hàn Thế Trung chắp tay nói:
- Bộ soái yên tâm, Hàn mỗ nhất định không nhục với sứ mệnh.
Lý Kỳ cười nói:
- Ta đương nhiên là tin vào Hàn tướng quân rồi.
Lúc này Nhạc Phi bước tới nói:
- Bộ soái, những tù binh này xử lý thế nào?
Lý Kỳ nói:
- Có bao nhiêu?
- Cụ thể vẫn chưa rõ ràng, nhưng khoảng chừng chưa tới một vạn.
Lý Kỳ thở dài nói:
- Phần lớn trong đó là người Khiết Đan và người Hán chúng ta. Mà trong cuộc chiến tranh lần này, chúng ta cũng đã bị chết rất nhiều đồng bào, phải bổ sung thêm huyết dịch mới, giết đi thì quá tiếc. vẫn nên giữ họ lại.
Chủng Sư Trung nói:
- Nhiều người như vậy, khó mà trông giữ được. Ta nghĩ nên phân tán chúng ta, đưa họ tới các nơi, trực tiếp sắp xếp vào cấm quân địa phương.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Lão tướng quân nói rất có lý. Nhưng với tình hình hiện nay mà nói, quyết không thể giữ họ ở Đông Kinh được, tránh gây họa về sau. Như thế này đi, để Hàn tướng quân trước tiên đưa tù binh tới khu vực Đăng Lai Thanh, sau đó sẽ từ từ xử lý, nhưng phải tận lực thiện đãi bọn họ. Về phần những tướng lĩnh đó, tất cả đều cùng ta đi về phía bắc. Họ đối với ta mà nói có lẽ là còn có chút hữu dụng.