Mặc dù Đồ Mẫu đã ngoài 60 tuổi rồi, nhưng dù sao cũng một đời đánh trận, lực lớn vô cùng. Mặc dù bị bắn, nhưng vẫn không chịu thua, dưới nước không ngừng giãy dụa. Hai lính thủy bơi giỏi dưới nước nhất thời cũng không có cách nào bắt lấy ông ta.
Hai chân Đồ Mẫu đá một trận, giãy dụa mở ra, liền nhanh chóng bơi lên trên, thấy mặt nước đã gần trong gang tấc, bỗng hai chân lại bị giữ chặt lại. Y cúi đầu xuống nhìn, hóa ra là còn hai thủy thủ nữa bơi tới, ông ta thầm than khổ một tiếng. Nhưng dù có càu nhàu cũng khiến cho lão hớp một ngụm nước vào trong.
Bốn tên thủy thủ đó thấy thế, liền chớp ngay cơ hội này, lại một lần nữa kéo Đồ Mẫu xuống dưới. Lúc này, Đồ Mẫu đã dùng hết đà, giãy dụa vài lần nữa, nhưng hết cách rồi.
Bốn tên lính thủy này không dám coi thường, lại cho Đồ Mẫu uống thêm mấy ngụm nước mới để cho ông ta nhô lên khỏi mặt nước.
Lúc này, khi Đồ Mẫu vừa nhô lên khỏi mặt nước, liền thở dốc. Mái tóc hoa râm của ông ta tung lên mặt nước, bị mấy tên hậu sinh túm lại, cả người không có chút sức lực.
Ông ta nhung mã cả đời, dù có thắng có bại, nhưng chưa từng bị rơi vào cảnh chật vật thế này. Hơn nữa, người đưa ông ta vào cảnh khốn đốn này chính là quân Tống mà ông ta vẫn luôn xem thường. Mặc dù ông ta đã không còn khả năng phản kháng nữa, nhưng thần trí vẫn rất minh mẫn. Hai mắt nhìn lên bầu trời trong xanh, nước mắt từ khóe mắt lặng lẽ rơi xuống, tan biến trên mặt nước.
Hàn Thế Trung thấy đã bắt được “Hoàn Nhan Tông Vọng”, không khỏi mừng rỡ, liền lệnh cho người đưa những người bắt được lên. Đồng thời y còn lệnh cho người thả dây móc, không cho bất kỳ chiếc thuyền nào chạy thoát.
Do vì quân Kim trong nước căn bản chính là không chịu nổi một trận, cho nên Hàn Thế Trung đã nhanh chóng giành được chiến thắng. Tổn thất có thể không đáng kể, chỉ thấy toàn bộ xung quanh thuyền đều là thi thể trôi nổi. Liếc mắt nhìn qua, điều này quả đúng là khiến người ta khiếp sợ.
Tuy nhiên, trên bờ còn đầy mùi máu tanh hơn là dưới nước. Đứng trên tàu nhìn lại, dường như chỉ thấy toàn thi thể, liên tiếp trong vòng hơn 10 dặm. Những thi thể này giống như một chỉnh thể thủy lục liên thành, khiến người ta sởn tóc gáy.
…..
Cuối cùng Lý Kỳ cũng đã buông kính viễn vọng xuống rồi, khóe miệng lộ rõ nụ cười chiến thắng. Lúc này có thể nói là đại thế đã định rồi, không thể còn xuất hiện bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào nữa. Chiến dịch này, hắn có thể nói là đã chuẩn bị rất lâu rất lâu rồi. Nhưng, không ngờ quá trình lại nhanh như vậy. Nên nhớ đây có lẽ là một cuộc chiến tranh của mười mấy vạn người, nhưng chỉ đánh trong khoảng thời gian gần hai canh giờ.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, chính vì hắn đã chuẩn bị lâu như vậy mới có thể dùng khí thế dũng mãnh này tiêu diệt cánh quân Kim hùng mạnh này.
- Ha ha, sảng khoái, trận chiến này đánh quả là rất sảng khoái.
Cùng với tiếng cười sảng khoái, chỉ nhìn thấy ở phía đông có một đội nhân mã đi tới.
Đó chính là hai huynh đệ Chủng Sư Đạo. Chủng Sư Trung còn cầm kính viễn vọng vừa tiến về phía trước vừa quan sát tình hình trận chiến bên kia, trên mặt lộ rõ nụ cười vui sướng.
Lý Kỳ liền thúc ngựa tới nghênh đón, chắp tay nói:
- Tiểu tử Lý Kỳ bái kiến Chủng công.
Chủng Sư Đạo thấy Lý Kỳ tới, sắc mặt bỗng tái đi, nụ cười hoàn toàn biến mất, tay giơ lên, vẻ mặt đầy khó chịu nói:
- Miễn đi, lão chuyết không nhận được đại lễ của Minh Quốc Công ngươi. Có khi lão chuyết còn phải hành lễ với ngươi mới đúng.
Già già trẻ trẻ, lời này quả đúng là không sai. Lý Kỳ thầm nhủ một câu, ngoài miệng vẫn nói:
- Không dám, không dám, Lý Kỳ không hiểu chuyện, có chỗ đắc tội, xin Chủng công thứ tội, thứ tội!
Chủng Sư Đạo khẽ hừ một tiếng, nói:
- Đâu có, đâu có, ngươi có tội gì chứ? Đánh thắng một trận như vậy, ngươi lập công đầu mới đúng.
Đối mặt với sự khiêu khích, châm chọc của Chủng Sư Đạo, Lý Kỳ không chút phật lòng. Chuyện này nếu đổi lại là hắn, e là hắn cũng sẽ còn chanh chua hơn nữa ấy chứ. Hắn liền nói:
- Chủng công sao nói thế được, nếu không có Chủng công ở đây, đám quân Kim này sao có thể nghe tin mà sợ hãi, bỏ cả vũ khí đầu hàng? Trận chiến này thắng bại còn chưa biết thế nào.
Nói xong hắn liền nói với Chủng Sư Trung:
- Vị này chắc chắn là lão tướng quân danh tiếng lẫy lừng Chủng Sư Trung rồi.
Chủng Sư Trung liền chắp tay nói:
- Nghe đại danh Kim Đao Trù Vương đã lâu, như sấm đánh bên tai, hôm nay vừa gặp quả thật là danh bất hư truyền.
- Đâu có, đâu có.
Lý Kỳ liền nói:
- So với danh tiếng của Chủng lão tướng quân mà nói, tiểu tử quả thật không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.
Chủng Sư Trung cười ha hả nói:
- Minh Quốc Công quả là lợi hại, nghe nói trận đại chiến này là Minh Quốc Công bày ra. Quả đúng là khiến cho ta phải xấu hổ rồi! Chỉ tiếc là nhiều trâu như vậy!
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Không tiếc, không tiếc! Mặc dù chúng ta bị tổn thất không ít trâu, nhưng lại thu về không ít ngựa chiến. Dù sao ta trưng dụng một con trâu, mà trâu chính mất đi lại được hai ngựa chiến. Như vậy là chúng ta buôn bán có lời rồi.
Chủng Sư Đạo tức giận nói:
- Sư Trung, ngươi còn không hiểu tên tiểu tử này sao? Hắn là xuất thân thương nhân. Hơn nữa, trên thế giới này e là không ai có thể chiếm được thứ gì trong tay hắn một cách dễ dàng đâu.
- Quá khen, quá khen.
Lý Kỳ bật cười nói.
Da mặt tên tiểu tử này rốt cuộc được làm từ thứ gì thế? Chủng Sư Đạo trừng mắt nhìn Lý Kỳ nói:
- Được rồi, tiểu tử ngươi cuối cùng cũng đã kéo được lão phu xuống nước rồi, ngươi đã hài lòng rồi.
Lý Kỳ như đã hiểu nhưng vẫn giả hồ đồ:
- Chủng công cớ sao lại nói lời như vậy? Ta đây chỉ là kéo chó Kim xuống nước thôi mà.
- Tiểu tử ngươi còn giả hồ đồ với lão phu nữa.
Chủng Sư Đạo hừ một tiếng nói.
Lý Kỳ cười ha hả, nói:
- Chủng công đừng buồn nữa, ta làm tất cả những chuyện này chủ yếu chẳng phải vì muốn tiêu diệt cánh quân Kim này sao?
Chủng Sư Đạo nói lời đầy hàm ý:
- Ta không thấy như vậy.
- Những việc còn lại đều là thuận tiện, thuận tiện mà thôi.
Thuận tiện? Chủng Sư Trung nghe mà vã mồ hôi hột. Chuyện này cũng có thể thuận tiện.
Chủng Sư Đạo cũng đã quen với thuyết pháp nói tránh nói giảm này của Lý Kỳ rồi. Lão liền nghiêm mặt nói:
- Chuyện này ngươi không phải sớm đã có mưu tính trước rồi chứ?
Lý Kỳ thấy Chủng Sư Đạo nghiêm túc như vậy cũng không dễ đánh thái ực, liền kiên trì nói:
- Không dám giấu Chủng công, chuyện này quả thật không phải là ta sớm đã có kế hoạch trước. Ta chỉ là thuận theo thời thế, chọn một con đường có lợi cho hàng triệu bách tính Đại Tống ta mà thôi. Ngài cũng thấy rồi đấy, hiện giờ trong triều đều là những thần tử thế nào? Họ luôn đặt lợi ích của mình lên trước tiên, không quan tâm gì tới lê dân thiên hạ. Đương nhiên, bản thân ta cũng là đặt lợi ích lên hàng đầu. Nhưng tốt xấu gì họ cũng nên phóng tầm mắt ra xa một chút. Nếu ta không làm như vậy, căn bản không có ngày hôm nay. Đất đai phương bắc đã mất hết, người dân Đại Tống ta sẽ sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Không chỉ như vậy, tin chắc Chủng công cũng hiểu ý đồ của quân Kim. Một ngày nào đó sẽ di chuyển xuống phía nam, tới khi đó có lẽ là không còn cơ hội tốt như lần này nữa.