Dương Tái Hưng và Mã Kiều so đấu thật lâu mới giết được một sát thủ, nhưng một đám dở hơi Cao Nha Nội người ta vừa đến thì giết liền hai người, không thể không nói, hai người Dương, Mã quả thực là yếu đuối nha!
Mất mặt nha!
Sặc! Còn một tên nha! Cả đám ngu ngốc các ngươi, nhiều người như vậy lại tóm lấy một tên đánh. Lý Kỳ nhìn thấy tên còn lại xông đến, vội bỏ chạy. Mắt thấy mục tiêu đã ở trước mắt, nhưng Tửu quỷ còn chưa xuất hiện, gấp đến hắn sắp thổ huyết rồi, thầm mắng, mẹ kiếp! Không thể nào để bản thân ta tự nhảy xuống đi.
- Ngươi mau đi bảo vệ Bộ soái, ở đây để ta chống đỡ.
Dương Tái Hưng lúc này cũng không quan tâm nhiều như vậy, y không dám ký thác hy vọng lên người đám Cao Nha Nội, vội vàng hét to.
- Cẩn thận chút.
Mã Kiều quăng lại câu này, quay người đuổi theo sát thủ kia, trường thương của Dương Tái Hưng quét ngang, yểm hộ Mã Kiều rất tốt.
Tay trái Mã Kiều đem đoản đao xoạt ra, tên sát thủ kia nghiêng người né, Mã Kiều thừa cơ đuổi theo, đâm một kiếm, sát thủ kia vung đại đao lên, gian nan ngăn kiếm lại, đột nhiên phía trước lại có một vật thể không rõ bay đến.
Nhưng mục tiêu dường như không phải sát thủ, mà là Mã Kiều.
Đồng thời, sát thủ đánh xuống một đao.
Mã Kiều nghiêng người tránh, tay trái ngăn cản, cánh tay đau nhức một trận, lại là băng ghế.
- Ôi! Đánh trật, Mã Kiều, ta không cố ý.
Lại nghe thấy Hồng Thiên Cửu hô lên.
Mã Kiều đến cái chết cũng nghĩ tới rồi, nhưng đối phương lại hung hăng hùng hổ, vốn dĩ y đang chiếm ưu thế, chính vì một băng ghế đập tới của Hồng Thiên Cửu mà lúc này đã rơi vào thế hạ phong.
Thực không nên tin tưởng Tửu quỷ mà! Lý Kỳ đã hoàn toàn ở trong khu vực an toàn, nhưng trong lòng hắn làm sao cũng không vui mừng nổi, chỉ có thể vùi đầu tiếp tục chạy trốn.
Chợt nghe Hồng Thiên Cửu hét lớn: - Đại ca, cẩn thận.
Chỉ thấy một hắc y nhân đột nhiên lao ra từ bên cạnh, đi thẳng đến chỗ Lý Kỳ.
- Bộ soái!
Mã Kiều, Dương Tái Hưng đồng thanh kinh hô.
Bọn họ đã giết đến đỏ mắt rồi, hồn nhiên quên mất kế hoạch trước đó, theo bản năng kinh hô lên.
Người áo đen kia trừng to mắt nhìn Lý Kỳ, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: - Đứng vững, đừng nhúc nhích! Lập tức xông lên đâm một đao.
Rốt cuộc đã tới! Lý Kỳ bị "dọa ngốc" rồi, kích động đến nước mắt lóe lên sự sung sướng, đứng bên bờ sông "không biết làm sao".
- Lý Kỳ!
Cao Nha Nội gào một tiếng, trong tình thế cấp bách, cầm lấy nửa băng ghế trên tay quăng đi.
Phịch!
Trúng ngay giữa ót người áo đen kia, dù sao thì Nha Nội người ta đá cầu giỏi, khả năng nhắm chuẩn cũng phải có. Hắc y nhân kia đều đặt hết sự chú ý lên người Lý Kỳ, hơn nữa tập trung cao độ nha, căn bản không ngờ được Cao Nha Nội lại đánh như vậy, bị đánh đến chúi ra phía trước mấy bước, đại đao trong tay trực tiếp đâm vào Lý Kỳ.
- A.!
Lý Kỳ kêu thảm một tiếng, hai mắt trợn mắt, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Cao Nha Nội, ngươi con mẹ nó quả nhiên là khắc tinh nha!
Đây! Cao Nha Nội trừng to mắt, há to miệng, tạo thành hình chữ O. Y vạn vạn lần không ngờ là băng ghế kia lại đẩy nhanh cái chết của Lý Kỳ.
- Bộ soái!
- Lý Kỳ!
- Lý đại ca!
Đám người Hồng Thiên Cửu đồng thời kinh hô ra tiếng, sắc mặt hoảng sợ.
Hóa ra dưới tác dụng của quán tính, ngay khi hắc y nhân đâm một đao qua, cánh tay cũng đập vào Lý Kỳ, chỉ thấy Lý Kỳ bị đụng từ trên bờ sông rơi xuống.
Người áo đen kia hai mắt trợn mắt, trong mắt lộ ra vẻ không biết làm sao.
- Phu quân! Ata liều với ngươi.
Chợt nghe một tiếng kêu thê lương vang lên, chỉ thấy một nữ nhân vọt ra.
- Đừng! Mã Kiều vừa nghe thanh âm này, bị dọa đến tái xanh mặt, nhanh chóng la lớn.
Nhưng nữ tử kia không chút do dự trực tiếp xông đến hắc y nhân bên bờ sông, hai người đồng thời rơi xuống.
Quá nhanh!
Tất cả xảy ra quá nhanh!
Gần như chỉ trong vòng hai ba giây.
Không ai có thể phản ứng kịp, chỉ nghe thấy ba tiếng rơi vào trong nước "bõm bõm bõm"!
Bọn Cao Nha Nội lúc này mới giật mình tỉnh lại.
- Phong nương tử (Lý đại ca)!
Một đám người gào to chạy sang bên đó.
Hóa ra nữ nhân vừa mới lao tới chính là Phong Nghi Nô.
Cao Nha Nội vọt tới bên bờ, cúi đầu hét to, nhưng bên dưới tối đen, chỉ nghe thấy tiếng tiếng chảy xiết, thanh âm này trong màn đêm càng tăng thêm sự đáng sợ.
- Lý Kỳ.
- Phong nương tử.
Sát thủ kia thấy kế hoạch thực hiện được rồi, vội vàng lùi lại, Dương Tái Hưng kéo Mã Kiều đã giết đỏ cả mắt, cao giọng nói: - Mau cứu Bộ soái.
Hai người vội vàng quay đầu lao về phía địa điểm xảy ra chuyện.
Kế hoạch này thật sự vĩnh viễn không theo kịp thay đổi nha.
Mã Kiều nhìn con sông mà trong mắt lóe lên sự sợ hãi, bởi vì vốn dĩ kế hoạch là bọn họ yểm hộ Lý kỳ chạy đến địa điểm được sắp đặt, sau đó Tửu quỷ lao đến, một đao đâm vào sườn Lý Kỳ, bởi vì dù sao cũng là đêm tối, tuy trong những ngôi lầu gần đó có ánh đèn chiếu rọi, nhưng nếu không ở cự ly gần thì căn bản không nhìn rõ được, cho nên, việc này chỉ cần đao pháp chuẩn xác của Tửu quỷ. Lão ta cũng rất có lòng tin, nhưng cũng phải tập trung chú ý cao độ, sau đó trong lúc Lý Kỳ và lão ta giằng co, ôm Tửu quỷ cùng nhau rơi xuống sông. Nhưng làm sao ngờ được, Cao Nha Nội ngay lúc mấu chốt lại ném băng ghế tới, vậy là Tửu quỷ trực tiếp đẩy Lý Kỳ rơi xuống, bản thân lão ta lại không rơi, lúc đó lão ta rất hoang mang, không thể tự mình nhảy xuống chứ.
Càng làm người ta không ngờ tới là Phong Nghi Nô lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn đụng Tửu quỷ rơi xuống!
Cao Nha Nội bỗng tóm lấy cổ áo của Mã Kiều, hét lớn: - Ngươi bảo vệ Lý Kỳ thế nào vậy, ngươi bảo vệ hắn thế nào vậy!
Mã Kiều trở tay đẩy tay Cao Nha Nội, rít gào nói: - Đây đều là con mẹ nó việc tốt của ngươi, ai bảo ngươi ném băng ghế kia, ngươi có biết
- Mã Kiều.
Dương Tái Hưng tóm lấy vai y, nói: - Bây giờ cũng không phải lúc hỏi tội, ngươi đợi ở đây, ta đến quân doanh gọi người. Y nói rồi lại nói với bọn Cao Nha Nội: - Nha Nội, các vị cũng nhanh chóng tìm người tới giúp đi.
- Lý đại ca, Lý đại ca, huynh không thể chết nha!
Hồng Thiên Cửu quỳ xuống đất, cúi đầu lớn tiếng khóc hô.
Đám người Chu Hoa cũng đều òa khóc.
Sài Thông luôn bình tĩnh lúc này cũng sốt ruột, nước mắt đầy trong mắt, quát: - Các ngươi bây giờ khóc có ích gì, còn không mau tìm người đến. Nói xong liền kéo Hồng Thiên Cửu đi gọi cứu viện.
Cao Nha Nội ngẩn ra, không nói nhiều liền xoay người đi về phía trước.
Đám người Chu Hoa cũng vừa khóc to, vừa vùi đầu chạy về gọi người.
Bạch phủ.
- Hồng nương tử, Hồng nương tử.
Chỉ thấy một hạ nhân lảo đảo nghiêng ngả lao vào trong hậu viện.
Két một tiếng!
Quý Hồng Nô mở cửa ra, hỏi: - Chuyện gì?
Hạ nhân kia chảy nước mắt nói: - Hồng nương tử, đại sự không hay rồi, cô gia ngàingài
Sắc mặt Quý Hồng Nô căng thẳng, vội hỏi: - Đại ca làm sao?
- Cô giacô giangài ngài bị đâm, hiện giờ không rõ tung tích.
- Cái gì?
Quý Hồng Nô tựa như bị ngũ lôi oanh đỉnh, trước mắt tối sầm, lập tức bất tỉnh.
Đột nhiên một bàn tay từ đằng sau đỡ lấy Quý Hồng Nô, lại một bàn tay vươn ra nhanh như chớp bóp chặt cổ của hạ nhân kia, chỉ thấy hai mắt Da Luật Cốt Dục đằng đằng sát khí, lạnh giọng nói: - Ngươi vừa mới nói gì?
Hạ nhân kia run rẩy nói: - Làlà thật. Cô giangài ấy trên đường về thì gặp phải sát thủ, bị trúng một đao, rơi xuống sông, sống chết không rõ, hơn nữahơn nữa Phong nương tử cũngcũng nhảy xuống theo cô gia rồi.
Da Luật Cốt Dục trợn hai mắt, nhẹ buông tay, cả người run rẩy, nước mắt vô thanh vô tức chảy xuống.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Chỉ thấy Tần phu nhân khoác một chiếc áo, mang theo một chiếc đèn lồng ra.
Hạ nhân kia gào khóc nói: - Cô giangài bị người ta ám sát.
Lạch cạch!
Đèn lồng rơi xuống đất.
Đầu óc Tần phu nhân trống rỗng, lát sau, nàng lắc đầu nói: - Việcviệc này sao có thể chứ?
- Phu nhân, phu nhân giúp ta chăm sóc Hồng Nô.
Da Luật Cốt Dục bỗng nhiên đặt Quý Hồng Nô vào ngực Tần phu nhân, bắt lấy hạ nhân kia lao ra ngoài, nước mắt tung bay trong không.
Tần phu nhân ôm Quý Hồng Nô, lẩm bẩm nói: - Tại sao lại thế, tại sao lại thế.
Trên sông Biện, chỉ thấy trên trăm chiếc thuyền qua lại trên sông không ngớt, nhìn ra xa xa, hình như vô số ánh lửa phiêu đãng trong bóng đêm
- Bộ SoáiBộ Soái!
- Lý Kỳ!
- Lý đại ca!
Rất nhanh, tin Lý Kỳ gặp chuyện liền truyền khắp toàn bộ Kinh thành, sau khi Nhạc Phi biết được, bi phẫn vô cùng, vội vàng điều động Cấm quân đi tìm, bên trong có không ít người chèo thuyền cũng tự động gia nhập đội cứu hộ.
Trên bờ sông bên đường lớn sông Biện, có đầy người đứng đông nghìn nghịt, dân chúng hướng về sông Biện gào khóc hét to tên của Lý Kỳ.
- Lý Kỳ, sao ngài có thể đi trước lão hủ một bước chứ! Nha!
Ngô Phúc Vinh đứng bên bờ sông cúi đầu dậm chân, lớn tiếng khóc to, cuối cùng trực tiếp khóc đến ngất đi.
- Ngô chưởng quỹ, Ngô chưởng quỹ.
Tiểu Ngọc và một nữ hầu bên cạnh vội vàng đỡ lấy Ngô Phúc Vinh.
Một đám người làm ăn Hồng Tề, Hồng Bát Kim, Chu Thanh, Phàn Thiếu Bạch cũng chạy đến đây trong thời gian sớm nhất. Bọn họ ngây ngốc nhìn mặt sông, tràn ngập đau buồn. Tuy bọn họ không muốn tin, nhưng trong lòng bọn họ hiểu rõ, từ đây rớt xuống, lại là ban đêm, hơn nữa Lý Kỳ còn trúng một đao, cơ hội sống sót thật sự quá nhỏ.
Sau khi Da Luật Cốt Dục đuổi tới, thấy nhiều người đứng đây như vậy, không khỏi lùi lại mấy bước, lắc đầu nói: - Không thể nào, không thể nào, chuyện này quyết không thể nào, ta không tin, a.!
Tiếng hét xé ruột xé gan này kinh động đến tất cả mọi người.
Mọi người lần lượt quay đầu lại, nhìn Da Luật Cốt Dục, đều che mặt khóc ồ lên.
Dưới gốc liễu bờ đối diện sông Biện, có hai thân ảnh đứng đó.
Hai người này chính là Triệu Giai và quản gia của y.
Triệu Giai nghe từng tiếng kêu khóc kia, đột nhiên nói: - Ông nói nếu có một ngày ta chết đi, bọn họ có khóc vì ta không?
Quản gia kia chần chừ một lát, lắc đầu nói: - Những giọt nước mắt này đối với những người không quý trọng nó mà nói, có thể nói là không đáng một văn. Nhưng đối với người quý trọng nó mà nói là bảo vật vô giá, nhưng chỉ có những người quý trọng nó mới có được, không phải tiền có thể mua được, cũng không phải quyền lực có thể đổi được. Trước mắt, điện hạ không thể có được, còn sau này, tiểu nhân cũng không biết.
Triệu Giai bất đắc dĩ cười, nói: - Thật ra có khi ông không cần thành thật như vậy.
Quản gia kia nói: - Điện hạ thông minh tuyệt đỉnh, lại là Trạng nguyên, nói dối thì sao có thể qua mặt điện hạ được.
- Ông đó! Đều là chuyện cũ cả rồi, nhắc lại làm gì. Triệu Giai cười lắc đầu nói: - Có điều, ông nói rất đúng, chỉ có người quý trọng nó mới có thể có được nó. Chúng ta về đi.