Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1218-1: Thổi kèn phát lệnh phản công (1)



Cách phủ Hà Gian ước chừng còn khoảng trăm dặm, lúc này tại đây ước chừng đóng quân hơn mười vạn người.

- BA~!

- A… Nhiếp Hạo, tên gian thần vô sỉ nhà ngươi, đi theo địch phản quốc, giết người Hán ta, còn không bằng cả súc sinh, ngươi nhất định không được chết tử tế!

Chỉ thấy một người trên thân trần truồng, bị trói ở trên cây cột, trên người toàn là những vết roi hằn, dưới ánh nến hơi yếu ớt, càng tăng thêm vẻ ghê rợn, nhưng, người này vẫn còn đang chửi ầm lên.

BA~ BA~!

Đứng trước mặt người này, hai tên binh lính cầm roi quật người này không thương tiếc.

Người nọ chịu đựng đau đớn, giận dữ trợn trừng mắt nhìn hai tên lính kia, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Mấy tên tạp chủng các ngươi, giúp kẻ xấu làm điều ác, ngay cả mình họ là gì cũng không biết, sớm hay muộn cũng có ngày, các ngươi đều sẽ chết không có chỗ chôn, ha ha…!

- Đánh! Đánh thật mạnh cho ta!

Trong lều lớn phía đối diện, đột nhiên lao ra một người trung niên mập mạp, chỉ vào người nọ gào thét, lại hướng tới những dân chúng đang sợ hãi xung quanh nói:

- Có trông thấy không, nếu các ngươi không nghe lời, gã ta chính là kết cục của các ngươi.

Người này chính là Thiếu Doãn Khai Phong trước đây, Nhiếp Hạo.

Hoàn Nhan Tông Vọng tuy rằng ban đầu đã bị thiệt lớn ở sự kiện Trương Giác, cũng biết bất kể là dân chúng ở đâu, cũng sẽ không đồng ý xa quê hương, nhưng gã cũng không có cách nào. Phủ Đại Danh này chính là đường lui của gã, nếu để cho hơn mười vạn dân chúng này tập trung ở đây, nếu chẳng may bất ngờ làm phản, thì gã thật sự không thể lui được nữa, vì thế sai tên Nhiếp Hạo này thống lĩnh thân binh của gã, trước đem một số thanh niên trai tráng áp hướng Phủ Yến Sơn.

Dù sao gã cũng đánh quá nhanh, có thể nói ngoại trừ bên ngoài Phủ Yến Sơn, còn lại đánh xuống thành trấn, gã đều không có năng lực khống chế, dân chúng ở đó cũng đều đã đi rồi, cũng không tạo thành khó khăn quá lớn cho gã.

Tên Nhiếp Hạo này cũng là một đại đại gian thần nha. Cực kỳ sợ chết, lại hám công hám lợi, thấy Hoàn Nhan Tông Vọng phong gã làm Tiết Độ Sứ Hà Sóc này, hận không thể móc tim móc phổi cho Hoàn Nhan Tông Vọng, gã nóng lòng lập công, áp giải những dân chúng này, ngày đêm đi về hướng Phủ Yến Sơn, tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ Hoàn Nhan Tông Vọng giao cho gã sớm một chút.

Cho tới bây giờ gã vốn chưa bao giờ "Tận trung tại cương vị công tác" như vậy. Nếu như đổi thành Tống Huy Tông, thì nhất định lúc này gã chỉ vừa mới ra khỏi cửa, vẫn chưa ra khỏi Hưng Hứa Đô, bởi vậy có thể thấy được, Tống Huy Tông làm hoàng đế thất bại cỡ nào.

Nhiếp Hạo và nhóm thân binh của gã có thể nói là e sợ hết thảy kẻ thù ngoại lai, nhưng dân chúng của triều Tống thì thật sự là không sợ hãi chút nào, hơn mười vạn dân chúng này, bị hắn giáo huấn là phải phục tùng, tất cả mọi người đều phẫn nộ mà không dám nói gì.

Đương nhiên, cũng có một vài nhân sĩ chính nghĩa, nhưng kết cục đều là bị Nhiếp Hạo đánh đập đến chết.

Đây kỳ thật không chỉ là Nhiếp Hạo, quan viên triều Tống đa số đều có bản tính xấu này, đối nội thì mạnh, đối ngoại thì mềm. Tống Thái Tổ, Tống Thái Tông đích thật là hấp thụ bài học của triều Đường, củng cố nội quyền, bọn họ cũng thành công trong việc tránh được kết cục của triều Đường. Ở triều Tống thì tạo phản, thật sự là một chuyện cực không thể có, thế cho nên Bắc Tống, Nam Tống đều là diệt vong trong tay ngoại tộc.

Đây chính là cái bi ai của triều Tống!

Cũng không biết ban đầu Triệu Khuông Dận nghĩ như thế nào, địa khu Hà Sáo còn nằm trong tay Tây Hạ, địa khu Yến Vân lại nằm trong tay Liêu Quốc, thật không biết ông ta có suy tính gì khi chơi chế độ này, đây không phải muốn ăn đòn sao.

Nhiếp Hạo mắt thấy phủ Yến Sơn ở ngay trước mặt, cuối cùng có thể thở phào một cái, vì thế tạm thời đóng doanh trại, nghỉ ngơi một ngày, an ủi tiểu thiếp của mình và vân vân.

Nửa đêm khuya khoắt.

Trong lúc Nhiếp Hạo còn đang ôm tiểu thiếp của mình ngủ say, bỗng nhiên, tiếng giết nổi lên khắp bốn phía, làm Nhiếp Hạo giật mình tỉnh dậy, thiếu chút nữa đã sợ tới mức ngã sấp xuống dưới gầm giường, trong lòng lại vạn phần ngạc nhiên. Ta cũng đã gia nhập vào Kim Quốc hùng mạnh như vậy rồi, ai còn dám đến đánh ta hả!

- Đại nhân, đại nhân!

Một người ở bên ngoài đập mạnh vào cánh cửa, giọng điệu vô cùng cấp bách.

Nhưng gõ hồi lâu, bên trong cũng không có một chút động tĩnh nào, người nọ ở bên ngoài trực tiếp phá cửa xông vào, nhưng thấy trên giường đến một bóng người cũng không có, đại nhân này đâu?

Chợt nghe dưới gầm giường truyền đến vài tiếng rên rỉ sợ hãi.

Người nọ đi tới, vừa nhấc tấm ván giường lên, chỉ thấy Nhiếp Hạo run rẩy ôm hai tiểu thiếp trốn dưới gầm giường, hai mắt nhắm chặt, miệng còn cầu xin tha mạng, nói:

- Hảo hán tha mạng, đừng giết ta, đừng giết ta.

Người nọ cũng bó tay rồi, vội vàng nói:

- Đại nhân, chúng ta gặp phải mai phục của kẻ địch, mau mau chạy đi.

Nhiếp Hạo đột nhiên mở mắt ra, thấy là người của phe mình, vội vàng lăn ra ngoài, sợ hãi nói:

- Là… là kẻ nào?

Người kia nói:

- Hiện tại vẫn chưa rõ lắm, nhưng bên ngoài cũng sắp không thủ được rồi, chúng ta vẫn nên chạy mau thôi.

- Được được được.

Nhiếp Hạo bị dọa đến y phục cũng không mặc, liền lao đầu chạy ra ngoài.

- Đại nhân, đại nhân.

Hai tiểu thiếp kia vội vàng kéo gã lại, nói:

- Đại nhân, ngài đừng có quên thiếp đó!

Tai vạ đến nơi rồi, Nhiếp Hạo đâu còn tâm trí lo mấy chuyện này, một cước đá văng ra, vội vã chạy ra ngoài. Vừa mới đi ra, đã nghe thấy bên ngoài không ngừng có người hô:

- Ta đầu hàng, ta đầu hàng.

Đến kẻ địch là ai cũng không biết rõ, có bao nhiêu người, chỉ cần một trận chiến, đã khiến cho đối phương phải đầu hàng, đây đúng bộ mặt đích thực quân Tống.

- Tặc nhân, chạy đi đâu!

Nhiếp Hạo vừa mới chuẩn bị lên ngựa chạy trốn, bên trái bỗng nhiên có một tiếng hét lớn, gã sợ tới mức ngã phịch xuống mặt đất.

Chỉ thấy mấy trăm người bao vây quanh bọn họ.

Người cầm đầu trong số đó là một lão già mặc khôi giáp.

Nhiếp Hạo vừa định kêu tha mạng, nhưng nhìn thấy người này đang mặc quân phục của quân Tống, đổi đề tài nói:

- Ngươi… ngươi là người phương nào?

Người nọ một thân hạo nhiên chính khí, cất cao giọng nói:

- Ta là Kinh Lược Sứ đông lộ Đông Kinh, Tông Trạch.

Nhiếp Hạo mặc dù chưa từng gặp Tông Trạch, nhưng chuyện Tông Trạch đi Đăng Châu nhậm chức cũng là đại sự, đương nhiên là gã biết, vội đứng lên, mừng rỡ nói:

- Hóa ra là Tông Tri phủ à, đúng là quá tốt rồi, ta là Thiếu Doãn Đại Danh phủ, Nhiếp Hạo.

Không thể không nói, tên Nhiếp Hạo này thật đúng là một diễn viên tài năng nha, gã hoàn toàn quên chuyện chính mình đã đầu hàng quân Kim rồi.

Tông Trạch vừa nghe người nọ là Thiếu Doãn phủ Đại Danh, trong lòng không dám chậm trễ, phủ Đại Danh cũng là kinh đô phụ nha, với địa vị của ông ta bây giờ, thì không thể chọc vào, sắc mặt có vẻ hơi do dự, hồ nghi nói:

- Ngươi thật sự là Thiếu Doãn phủ Đại Danh?

- Điều đó là cực kỳ chính xác, ta có quan ấn, ta có quan ấn trên người.

Lúc này Nhiếp Hạo thật sự thấy may mắn là mình đã không ném quan ấn của triều Tống đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv