Có lẽ theo Lý Kỳ, Nhạc Phi và các tướng lĩnh, lần đầu giao chiến này thật sự làm người ta dở khóc dở cười, không thể không xấu hổ, thật con mẹ nó xấu hổ chết người ta. Nhưng nếu là những thống soái kinh nghiệm phong phú Chủng Sư Đạo, Đồng Quán, bọn họ sẽ cảm thấy không có bất kỳ kinh ngạc nào, trò cười quân Tống náo loạn chẳng lẽ còn ít sao, đây tuyệt đối là bình thường, lúc trước khi xuất binh phạt Liêu, bị mấy ngàn quân Liêu còn sót lại đánh cho toàn quân bị diệt, lại chuyện này Tống triều đều có thản nhiên nhận, đủ thấy năng lực chống đỡ đả kích của Vương Triều Tống cực kỳ mạnh, cũng đã tập mãi thành thói quen rồi. Lý Kỳ chằng qua là đồ chơi cho con nít thôi.
Nhưng đại bản doanh của Hoàn Nhan Tông Vọng lại ở phía sau, vừa mới bắt đầu nghe bên mình không ngờ công hãm được trận địa đối phương, không khỏi kinh hãi, nghĩ thầm rằng, đây nhất định chết không ít người, lập tức phái người đi hỏi Lưu Ngạn Tông, ta bảo ngươi đi quấy rối, ngươi lại làm thật, ba ngàn binh mã này của ngươi, nếu chẳng may bị kẻ địch đánh tan, vậy cũng quá nguy hiểm.
Nhưng sau khi y nghe được do thám báo cáo, trong lúc nhất thời cũng si ngốc, sau đó, trong trướng là tiếng cười rung trời!
Thấy quân Tống không chịu nổi, Hoàn Nhan Tông Vọng cũng không định chơi giả nữa, lập tức hành quân với tốc độ nhanh nhất, chuẩn bị xây dựng cơ sở tạm thời phía Tây Khai Phong, nhưng gã cũng không tiếp tục phái người quấy rối nữa, vì gã cũng biết rất rõ, nhất định quân Tống đã giấu quân tinh nhuệ đi, đánh những trận nhỏ không có ý nghĩa lớn gì, còn lãng phí thời gian.
Lần đầu tiên quân Kim đánh dưới tình huống không bị thương tới năm mươi người, mà quân Tống cũng chết trăm người, hơn nữa điều kiện tiên quyết là quân Tống lấy quấy rối làm chính, thiệt hại ít nhất cũng được lật ngược.
Bên trong doanh trại quân Kim là một trận cười, nhưng kỳ quái là, bên trong thành Khai Phong cũng tràn ngập vui mừng, hiển nhiên, Lý Kỳ bất đắc dĩ phải nói dối mấy lời thiện ý với dân chúng.
Đối với chuyện này, Lý Kỳ làm một loạt tuyên truyền, đây là điểm mạnh của hắn, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua. Đầu tiên là Tam nha công bố ra bên ngoài, quân Kim đêm qua đê tiện vô sỉ đánh lén quân ta, nhưng sau đó quân ta rất nhanh đã đánh lui quân Kim, đánh quân Kim đại bại mà chạy. Tuần san Thời đại Đại Tống cũng đăng tin tức này lên đầu tiên, dù sao cũng khoác lác không giới hạn rồi.
Bởi vì đêm đó, xác thực có rất nhiều người thấy Nhạc Phi dẫn người đuổi theo quân Kim chạy, thậm chí còn còn khiến cả bầu trời sáng rực. Chắc chắn một phen ác chiến, mọi người không hề nghi ngờ điều này.
Sĩ khí đại chấn!
Dân chúng hoan hô nhảy nhót, nâng chén chúc mừng, tràn đầy tin tưởng!
Lý Kỳ cũng không còn cách nào khác, nếu để cho dân chúng biết đức hạnh quân mình lần đầu tiên đánh thành, chắc chắn lòng người sẽ tan ra, đối với mình bất lợi.
Nhưng trận chiến "mang tính chất thử" lần đầu tiên với Lý Kỳ mà nói, là thu hoạch nhiều hơn tổn thất, không những làm sĩ khí quân dân Khai Phong đại chấn, hơn nữa còn để hắn nhìn rõ chênh lệch giữa ta và địch, còn lớn hơn so với hắn tưởng tượng.
Tuy nhiên, hắn cũng không lựa chọn nhượng bộ, lập tức điều binh khiển tướng lại, một lần nữa bố trí phòng thủ lại Lưu Điếm và đồi Cao Sơn, dù sao quân Kim đánh xong rồi đi, cũng không chiếm lĩnh hai nơi kia, thậm chí không tiêu hủy trang bị phòng ngự hai nơi đó, cũng là bởi vì quân Kim bị đánh trở tay không kịp.
Đối với bên tấn công mà nói, bọn họ lại càng thiên về thời điểm có lợi cho bên mình như hoàng hôn, nửa đêm hoặc thời tiết để tấn công, ban ngày bình thường sẽ không tấn công. Cho nên, ban ngày với Lý Kỳ là cực kỳ quý giá, một đêm không ngủ, tảng sáng, hắn liền tự mình chạy tới tiền tuyến. Tuần tra tam quân.
Chiến tranh một khi đã khai hỏa, dù là thắng hay bại, nhưng đều là tiếng kêu than dậy khắp trời đất.
Khắp nơi đều là người bệnh, một vài y sĩ đang băng bó cho bọn họ, trên mặt mỗi người đều không có chút e ngại nào, dù sao hôm qua chúng ta cũng đánh lui được quân Kim.
Lý Kỳ hỏi: - Hướng đi của quân Kim như thế nào?
Nhạc Phi nói: - Theo thám tử báo lại, đêm qua quả nhiên là quân tiên phong của quân Kim, hơn nữa chỉ là tấn công thử, sáng nay toàn bộ chủ lực đã đi về phía Tây, xem ra bọn chúng định đến đồi Mưu Đà. Một khi bọn chúng đã phá phòng tuyến thứ nhất, vậy sẽ trực tiếp đối mặt với đồi Mưu Đà.
Lý Kỳ khẽ nhíu mày, nói: - Ngươi có đối sách gì?
Nhạc Phi trong lòng rất tán thành tấn công, nhưng một trận đánh thành ra như vậy, y không dám mang theo quá nhiều suy nghĩ chủ quan, cẩn thận nói: - Theo cách nhìn của mạt tướng, chúng ta thu hẹp lại phòng tuyến, nếu như lại thất bại, lòng quân có thể sẽ dao động.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Không thể lui lại được, ta thật vất vả mới làm sĩ khí tăng, nếu lui, tối hôm qua ta liền toi công, ta tình nguyện để họ đạp trên thi thể chúng ta đi tới, cũng tuyệt đối không để bọn họ ngênh ngang đi tới. Chỉ có thù hận mới che kín lòng sợ hãi, ta muốn cho binh lính biết rằng cuộc chiến này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, muốn không để cho mình đổ máu, chỉ có thể xông lên và giết kẻ thù, đó mới là phương pháp tốt nhất giữ được tính mạng. Hơn nữa, cái ta muốn không phải là phòng thủ, mà là tấn công, chúng ta phải nghĩ biện pháp chủ động xuất kích, chỉ có một hồi đại thắng, mới có thể khiến binh lính quân ta ra khỏi bóng ma quân Kim.
Sau khi tuần tra toàn bộ quân doanh, Lý Kỳ liền trở về trong thành, người nói dối, đều cảm thấy chột dạ, dù là Lý Kỳ cũng không ngoại lệ, hắn phải tận mắt nhìn thấy phản ứng của dân chúng thì mới yên lòng. Thấy dân chúng trên đường ai cũng hưng phấn, đàm luận cuộc chiến tối qua, nước miếng tung bay, giống như được tận mắt chứng kiến trận " đại chiến" này.
Thấy Lý Kỳ đến đây, lại lao đến, giơ ngón tay cái lên khen Lý Kỳ, khiến hắn rất xấu hổ!
Lúc trước sáu "như" của Cấp Sự đều miêu tả quân Kim giống như ma quỷ, thêm vào quân Kim tháng này vừa đánh qua Hoàng Hà, quân dân kinh thành đều hoảng sợ như cọp, hiện tại lần đầu giao chiến, chúng ta lại đuổi được ma quỷ chạy, quân Kim cũng chỉ thế thôi, chẳng có gì quá đáng sợ, quả thật chính là rắm chó không kêu, khẳng định là sáu "như" của Cấp Sự lừa người.
Lý Kỳ lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng hắn cũng biết, lời nói dối này cũng không được bao nhiêu lâu, đến lúc đó quân Kim đánh tiếp, nhưng không cho hắn cơ hội này, thì phải dùng thực lực để nói chuyện.
- Hạ quan tham kiến Bộ Soái.
Tần Cối sau khi nhận được thông báo của Lý Kỳ, nhanh chóng chạy tới.
- Miễn lễ.
Lý Kỳ gật gật đầu, khen: - Ngươi làm tốt lắm.
Tần Cối không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Đại nhân quá khen, đây đều là bổn phận của hạ quan. Y là một trong số ít người biết tình hình thật tối qua, những công việc tuyên truyền này, y đều tự mình sắp xếp.
Hiện giờ Tần Cối cuối cùng cũng lấy được thứ mình hằng ước mơ, chính là quyền lực. Phải biết rằng Thương vụ cục chỉ nhằm vào thương nhân, mậu dịch, nhưng ở phủ Khai Phong chính là chưởng quản tất cả những việc trong Khai Phong, y đương nhiên sẽ thêm quý trọng tất cả những thứ trước mắt, cũng biết phải lợi dụng tất cả.
Lý Kỳ nói: - Ngươi có thể nghĩ như vậy thì rất tốt, ngươi còn có rất nhiều công việc phải làm. Ngươi nhớ lấy, người mệt mỏi hết sức, dễ dàng sơ suất, ngươi nhất định phải từng giây từng phút thúc giục quân dân, không được chút nào buông thả.
- Hạ quan hiểu ạ.
Lý Kỳ lại hỏi: - Đúng rồi, phương diện lương thực sắp xếp như thế nào rồi?
Tần Cối nói: - Điểm này xin đại nhân cứ yên tâm. Vì trước đây đại nhân và thương nhân bán lương thực đã ký kết hiệp ước, hiện giờ giá lương thực vẫn rất ổn định, không tăng thêm. Hiện giờ nhân dân Khai Phong ta có thể mua lương thực dồi dào, mà phần lớn dân chạy nạn từ bên ngoài dựa vào đại nhân cũng có thể mua được lương thực, hơn nữa những đại thần kia lấy lương thực ra. Miễn cưỡng một chút, chống đỡ cả tháng cũng không thành vấn đề. Chỉ có điều ---.
Lý Kỳ nói:
- Chỉ có điều gì?
Tần Cối nói: - Chỉ có điều một vài ngày tiếp theo, thịt, rau xanh chỉ sợ sẽ xuất hiện hiện tượng thiếu thốn, thế cho nên hiện tại cũng có ít người bắt đầu bán thịt chuột, so với giá cả trước đây của thịt heo còn đắt hơn.
Vườn rau xanh đa số đều ở vùng ngoại ô, nhưng hiện giờ mọi người đều chạy vào trong thành, đương nhiên không có người trồng rau rồi, mà thịt đa số là từ Tây Hạ, địa khu phương bắc chuyển tới, lập tức tất cả con đường đều bị chặt đứt, nhiều người như vậy, nhất định sẽ xuất hiện hiện tượng thiếu thốn.
- Thịt chuột? Đồ khốn kiếp, lão tử phòng ngừa ôn dịch, các ngươi lại tạo ôn dịch cho ta.
Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Ngươi nhất định phải ngăn chặn hiện tượng này. Phàm là mua bán thịt chuột, nhất định phải bắt vào phủ Khai Phong thẩm vấn, xử phạt nghiêm khắc, nếu tái phạm, lập tức chém.
- Vâng.
Lý Kỳ lại nói: - Nhưng về phương diện này, ngươi cũng không cần phải lo lắng. Ngươi đừng quên mì tôm, đồ hộp của Túy Tiên Cư chúng ta. Trước tiên lấy những thứ mới ra, đợi cho ăn xong những thứ này, mới lấy đồ hộp ra, nhưng vẫn lấy binh lính làm chính, vài ngày không ăn thịt, không chết được.
Tần Cối gật đầu nói:
- Vâng. Hạ quan biết nên làm như thế nào.
Tần Cối và Lý Kỳ cùng vào trong thành dò xét một lần, rồi về phủ Khai Phong.
Nhưng sau khi bọn họ vào phủ nha, nhận ra có một vị khách quý ngồi trong nội đường, chính là Nhiếp chính vương Triệu Giai.
Lý Kỳ hiếu kỳ nói: - Điện hạ, người tới khi nào vậy?
Triệu Giai thản nhiên nói: - Mới đến không lâu, trước ta có phái người đến quân doanh tìm ngươi, biết ngươi tới đây, ta liền trực tiếp tới đây.
Tần Cối hành lễ nói: - Hạ quan tham kiến Nhiếp chính vương.
Triệu Giai hơi gượng cười, gật đầu nói: - Tần Học Chính miễn lễ, mấy ngày nay, thật sự vất vả cho ngươi rồi. Cũng may có ngươi, mới xử lý trong thành gọn gàng ngăn nắp. Tốt lắm, tốt lắm.
Tần Cối vội nói: - Đây đều là cách hướng dẫn của đại nhân, hạ quan chỉ là nghe theo lời chỉ bảo của đại nhân làm việc.
Triệu Giai nói: - Có thể làm được yêu cầu của tri phủ đại nhân ngươi, quả thật không dễ dàng.
Tần Cối lại tạ ơn, sau đó mượn cớ cáo lui, y biết rằng mình còn chưa đủ tư cách tham gia vào quyết sách tối cao.
Sau khi Tần Cối rời khỏi, Triệu Giai liếc mắt nhìn Lý Kỳ, nói: - Người này xác thực là một nhân tài!
Lý Kỳ cười nói: - Xem ra vàng trong mắt ai cũng đều tỏa sáng.
Triệu Giai cười, lập tức thu hồi ý cười, nghiêm mặt nói: - Tình hình chiến đấu hôm qua rốt cuộc như thế nào?
Lý Kỳ thở dài: - Nếu như binh lực quân địch tấn công thật, chỉ có thể nói thảm bại, nhưng từ thành quả cuộc chiến, chúng ta có thể nói là đại thắng. Sau đó hắn nói cụ thể lại quá trình một lần.
Triệu Giai nghe xong mặt ủ mày chau, nói: - Ta đã sớm biết chúng ta không bằng đối phương, nhưng thật không ngờ lại kém xa như vậy.
Lý Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi: - Đại thần trong triều có phản ứng gì?
Triệu Giai nói: - Xem như giấu diếm qua được, những người bọn họ đến cả thành cũng không dám ra ngoài, ta tùy tiện nói mấy câu, bọn họ đều tin. Đáng buồn là, không ít người đề nghị ta, thừa dịp đại thắng khẩn trương phái người đi cầu hòa.
Đại thắng? Xem ra ta khoác lác hơi quá. Lý Kỳ bất đắc dĩ nói: - Vậy người nói sao?
- Ta còn có thể nói gì, chỉ tùy tiện qua loa lấy lệ vài câu.
Bên ngoài đánh thành như vậy, bên trong lại có đức hạnh này, tâm tình Triệu Giai khó tránh khỏi không có ảnh hưởng, thở dài: - Lúc trước ngươi đề nghị bố trí phòng tuyến ở ngoại ô, các đại thần gần như đều nhất trí phản đối, nếu binh quyền không ở trong tay chúng ta, chỉ sợ đến cả cửa thành cũng không ra được. Đây vẫn chỉ là quân địch thử tấn công, nếu địch thật sự đánh tới, thắng thì tốt, nếu như bại, người nhất định sẽ trở thành đối tượng cho các đại thần công kích.
Lý Kỳ nói:
- Không phải điện hạ đang nghĩ lùi bước đó chứ?
Triệu Giai nói: - Đương nhiên không phải, Triệu Giai ta đâu phải loại người này, ta hận không thể tự mình lên tiền tuyến, ta chỉ hy vọng vào một mình ngươi, đừng để lúc đó bị ảnh hưởng bởi họ.
Lý Kỳ cười nói: - Điều này xin điện hạ yên tâm, bọn họ sẽ không chạy tới đây tìm ta, chỉ biết tố cáo ta trước mặt người, hẳn là người nên chuẩn bị sẵn sàng mới đúng.
Triệu Giai ngẫm lại, đúng là có chuyện như vậy, dở khóc dở cười nói: - Thôi, thôi, không thèm nghĩ nữa, nghĩ đến lại cảm thấy đau đầu, nếu như làm ta tức giận, ta liền giam cầm tất cả bọn họ trong cung.
Đại quân kẻ địch tiếp cận, khiến y cảm thấy có phần áp lực, y vừa mới nhậm chức, rất cần một thắng lợi chân chính, mà không cần lừa gạt
Lý Kỳ trong lòng hiểu rõ, cười: - Thế thì không cần, điện hạ, giữ lại những người phái cầu hòa, có lẽ sẽ trở thành một lá bài thắng trong tay chúng ta.
Triệu Giai mở to hai mắt, nói: - Ý ngươi là?
Lý Kỳ nói: - Thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, chẳng sợ trước đây thua chín hồi, chỉ có một trận chiến quyết định, chúng ta mới có thể thắng, thế là đủ rồi.
Triệu Giai nói: - Cái này ta đương nhiên biết, nhưng tất cả cho tới hiện nay đều không bảo vệ phủ Khai Phong.
Sắc mặt Lý Kỳ kiên quyết nói: - Người yên tâm, thủ đoạn của quân địch, chúng ta đều rõ ràng, nhưng thủ đoạn của chúng ta, kẻ thù không biết rõ, phòng tuyến thứ nhất coi như luyện tay một chút, phòng tuyến thứ hai mới đặc biệt quan trọng. Trận chiến này vừa mới bắt đầu thôi.
Triệu Giai gật đầu nói: - Vậy được rồi, toàn bộ tiền tuyến phải nhờ đến ngươi, phương diện sau ta sẽ nghĩ cách giải quyết, ngươi dám vung tay ra làm là được, không cần băn khoăn quá nhiều, chuyện không quan trọng không cần báo cho ta, để tránh trễ thời cơ chiến đấu.