Tưởng Đạo Ngôn hừ nói:
- Lời này thái sư đúng là mới lạ. Tưởng mỗ đây xin nghe thái sư dạy bảo, xem thử chữ 'Tham' này là xem ngược lại hay không.
- Không dám không dám, Thái Nguyên Trường ta sao dám dạy Tưởng ngự sử, chỉ cần Tưởng ngự sử đừng thường xuyên đến cửa chỉ giáo. Thì Nguyên Trường đã đủ hài lòng rồi.
Thái Kinh cười nói.
Lời này của Thái Kinh có vẻ như khiêm tốn, kỳ thật không phải vậy. Ở trên triều đình, ông ta chưa từng nói những lời dư thừa, hết sức nắm chắc từng câu từng chữ.
Mọi người đều biết, Thái Kinh ở trước mặt quan ngôn của Ngự Sử Đài, cũng đã chịu nỗi khổ không nhỏ, lời này của lão chính là có ý châm biếm Tưởng Đạo Ngôn thường xuyên bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác.
Các quan viên còn lại thấy vậy, đều mang vẻ mặt vui vẻ, tuồng vui này đúng là càng ngày càng hay rồi đó.
Làm sao mà Tưởng Đạo Ngôn lại không hiểu kia chứ. Nhưng mục tiêu hiện tại của ông ta là Lý Kỳ, ông ta biết rõ nếu đồng thời đối phó với cả Thái Kinh và Lý Kỳ, sẽ chỉ khiến mình lâm vào chỗ khốn cùng, vì thế chỉ cười một cái, chứ không đáp lời.
Lúc này Tống Huy Tông ngồi trên ghế rồng vô cùng vui vẻ khi thấy cục diện này, bọn họ tự tranh đấu, vậy thì sẽ không toàn tâm toàn ý “chăm sóc” mình rồi.
Thái Kinh là đối thủ cũ của Tưởng Đạo Ngôn, cũng biết lúc này ông ta không dám tranh luận với mình, vì vậy cũng không giằng co quá lâu, lại tiếp tục nói:
- Tiền của thần dân Đại Tống chúng ta, thì đều thuộc về Đại Tống chúng ta, ngươi tham ô tiền của bọn họ, đó chính là tham ô tiền của Đại Tống ta. Nhưng tiền của đặc phái viên ngoại quốc, thì không phải của Đại Tống chúng ta, là tiền thuộc về quốc gia bọn họ, mà mục đích của đàm phán mậu dịch lần này, vốn là phải kiếm tiền của bọn họ. Nếu đã đã như vậy, Lý Kỳ nhận lễ của bọn họ, từ một phương diện khác mà nói, không phải là đang giúp Đại Tống ta kiếm tiền sao, chỉ là thủ đoạn có chút trơ trẽn, muốn nói sai, chỉ có thể nói hắn làm quan viên Đại Tống ta phải hổ thẹn. Nhưng, phải biết rằng, hắn vốn xuất thân là thương nhân, hơn nữa tuổi tác còn trẻ, kinh nghiệm còn thiếu, không thể nghĩ chu đáo mọi mặt. Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, sở dĩ hoàng thượng chọn Lý Kỳ làm Kinh tế sử, không cũng là thấy được năng lực hành thương của hắn hay sao? Nếu hoàng thượng đã hy vọng lợi dụng ưu điểm của hắn kiếm lời cho Đại Tống ta, vậy thì, lão thần cho rằng, cũng nhất định phải chấp nhận khuyết điểm của hắn, trên đời này đâu có chuyện gì mười phân vẹn mười, lão thần cho rằng thái tử chính là có ý này.
Không hổ là lão già Thái, lời nói ra vẫn đúng là giọt nước không lọt ha! Nghe những lời này, Lý Kỳ cũng không nhịn được quay sang Thái Kinh giơ ngón tay cái lên. Những lời này của Thái Kinh không chỉ giúp hắn phản bác mạnh mẽ lời của Tưởng Đạo Ngôn và Thái Du, hơn nữa, còn cho Thái Tử một lối thoát, nhất cử lưỡng tiện.
Triệu Hoàn vội vàng phụ lời, nói:
- Thái sư nói rất đúng, đúng là ta có ý này, đàm phán mậu dịch lần này, cũng không thể bỏ qua công lao của Lý Kỳ, nếu cách chức của Lý Kỳ, thì nhìn khắp thiên hạ, ai có thể đảm đương chức vụ này chứ?
Tống Huy Tông mặt biến sắc, cười ha hả nói:
- Hoá ra chữ “tham” này đúng là vẫn có thể xem ngược lại nha, thú vị, thú vị. Nghe các khanh nói như vậy, cũng đúng là có chút đạo lý.
Nói xong, sự kiên quyết lộ ra trong đôi mắt đầy sát khí của ông ta, dần dần trở nên có chút do dự.
Thái Du lại vô cùng giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, vừa thấy có chút không ổn, lập tức đứng ra nói:
- Hoàng thượng, hiện giờ việc này đã truyền đến khắp mọi ngõ ngách, nếu triều đình ngoảnh mặt làm ngơ đối với việc này, thì làm sao kêu bách tính thiên hạ tin phục.
Tưởng Đạo Ngôn nói:
- Không sai, nếu là như vậy, thì mấy chữ “đề cao liêm khiết, chống lại hủ bại” này trong mắt bách tính, e rằng chỉ là một trò cười mà thôi.
Tống Huy Tông lại gật đầu, nói:
- Nhị vị ái khanh nói cũng rất có đạo lý. Nhưng, dù sao Lý Kỳ hiện giờ thân mang trọng trách, hơn nữa trong con mắt thương nhân, cũng vô cùng có uy vọng, vẫn là một cây cầu nối giữa triều đình và thương nhân, nếu miễn chức hắn, e rằng cũng sẽ dẫn đến sự bất mãn của một bộ phận người tương đối! Ay, việc này cũng thật là khó xử lý a!
Dừng một chút, ông ta đột nhiên nói:
- Lý Kỳ, bản thân khanh còn có gì muốn nói?
Một lát sau, bên dưới đài không có bất kỳ phản ứng gì, Tống Huy Tông cau mày nói:
- Lý Kỳ!
- À? Ồ… Có vi thần.
Lý Kỳ hơi ngẩn ra, vội vàng đáp. Mới vừa rồi, hắn vẫn cứ đứng xem cuộc vui, hoàn toàn quên mất mình mới là nhân vật chính, còn cái bộ dạng không hề sợ hãi nữa chứ, suýt nữa thì bại lộ, thầm kêu một tiếng đáng chết. Lập tức tiến vào trạng thái, cúi đầu nói:
- Hồi bẩm hoàng thượng, lúc ấy vi thần vẫn cho là nhận những lễ vật đó, không có bất kỳ điều không thỏa đáng nào, cũng không phải như lời thái sư nói, nhận lễ còn xem người, vi thần vẫn cho rằng, đây chỉ là tình người, vi thần đến nhà người ta làm khách, cũng đều mang theo lễ vật, chưa từng nghĩ rằng trong chuyện này lại có nhiều cong cong thẳng thẳng như vậy, thiếu chút nữa làm hổ thẹn Đại Tống ta, thật sự là vô cùng xấu hổ, may là vi thần vẫn luôn lấy thanh chính liêm khiết làm nguyên tắc, hoá ra… ôi, xem ra vi thần vẫn còn quá trẻ tuổi, tuy nhiên, trẻ tuổi thì cũng là lỗi của vi thần, không liên can đến người bên cạnh. Vi thần không có lời nào để nói, chịu đánh chịu phạt, tuyệt không một câu oán hận, chỉ xin hoàng thượng nể tình chút công lao nhỏ mọn của vi thần, tha cho vi thần một mạng.
Vô sỉ!
Cực kỳ vô sỉ a!
Thanh chính liêm khiết? Cái này có quan hệ gì với Lý Kỳ ngươi, còn cái gì mà trẻ tuổi, là lỗi của mình, đây rõ ràng chính là giải thoát cho mình mà!
Lý Kỳ một chiêu này lấy lui làm tiến. Khiến Thái Kinh bọn họ hận không thể vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nhưng lại khiến đám người Tưởng Đạo Ngôn chửi cho là vô sỉ.
Tiểu tử này đúng là nói dối không chớp mắt, may là trẫm đã được biết trước, nếu không thì, với gia tài của hắn, chỉ sợ là trẫm cũng sẽ tin hắn thật, thật không biết, trước đây hắn đã nói bao nhiêu lời nói dối trước mặt trẫm. Nghĩ đến đây, Tống Huy Tông không khỏi hận đến mức nghiến răng, nghĩ lại thì, trước kia luôn để tiểu tử này lấn lướt, đây cũng là một cơ hội, sao ta không mượn cơ hội này, thuận tiện giáo huấn tiểu tử này luôn, trong lòng tuôn ra một luồng ác khí. Mặt không đổi sắc nói:
- Uhm. Xem ra đây chỉ là khanh không cố ý, nếu cách chức điều tra, quả thật là không công bằng, nhưng, nếu không cho sự trừng phạt, trẫm sẽ thất tín với người trong thiên hạ, đây tội chết có thể miễn, tội sống khó tha a! Nhưng, nên phạt khanh cái gì thì được đây?
Nói đến đây, ông ta có vẻ vô cùng do dự.
Khốn kiếp! Kịch vốn không phải như vậy nha! Chúng ta đã sớm thương lượng xong chuyện trừng phạt, tham gì phạt gì, lão tử bỏ ra một ít bạc, thế là xong việc, sao ngươi không biết thế nào thì được chứ? Lý Kỳ nhướn hai hàng lông mày, trong lòng vừa bất ngờ, vừa hồi hộp, hiện giờ hắn cũng không rõ rốt cuộc là Tống Huy Tông dự tính như thế nào.
Mấy phái phản lý kia, thấy Tống Huy Tông cuối cùng vẫn là mở một mặt lưới cho Lý Kỳ, trong lòng rất thất vọng. Trong đó người thất vọng nhất không ai qua được Thái Du rồi, kỳ thật trong lòng gã cũng hiểu muốn mượn việc này để đánh ngã Lý Kỳ, là một chuyện khó có thể thực hiện, nhưng gã vẫn muốn mượn oán khí tích tụ đã lâu trong lòng Tống Huy Tông, hy vọng có thể tạo ra kỳ tích, nhưng đáng tiếc, cuối cùng gã vẫn thất bại trong gang tấc.
Tuy nhiên, cho dù như vậy, gã cũng không định để Lý Kỳ vượt qua nhẹ nhàng, liếc mắt nói:
- Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần có nhất kế có thể vừa cho Kinh tế sử sự trừng phạt thích đáng, vừa có thể cho thần dân thiên hạ một lời giải thích.
Tống Huy Tông hôm nay là có tâm muốn chỉnh Lý Kỳ, thấy Thái Du hiến kế, trong lòng rất cao hứng, bởi vì ông ta biết, Thái Du tuyệt sẽ không phạt nhẹ Lý Kỳ đâu, vội hỏi:
- Ái khanh có kế hay gì, mau mau nói đi.