Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1104-1: Hương vị kỳ diệu (1)



Trước kia Lưu Vân Hi vẫn luôn hi vọng có thể mượn chiêu bài Kim Đao Trù Vương này của Lý Kỳ để tuyên truyền cho món ăn của nàng, nhưng lại bị cự tuyệt một cách dứt khoát. Lúc đó việc Lý Kỳ không hiểu Lưu Vân Hi là một trong những nguyên nhân, nhưng chủ yếu là Lý kỳ hiểu rõ, chiêu bài Kim Đao Trù Vương không phải là vạn năng, cho dù hắn nói ngon thì rất nhiều người cũng sẽ không mua.

Vừa rồi sự thờ ơ của mọi người cũng đã chứng minh được điểm này rồi.

Những đại thần kia đều biết rõ đây là những món do Lý Kỳ làm, nhưng vẫn không có ai dám bước lên thử.

Nhưng mà có một người lại không giống như vậy, nếu ông ta nói ngon thì tuyệt đối có thể khiến cho người trong thiên hạ tin phục.Người này chính là Hoàng đế!

Ở thời kỳ này Hoàng đế chính là sự tồn tại của thần trong lòng dân chúng, cho dù ông ta nói một chén nước trắng là món ngon nhất thì cũng không ai dám hoài nghi gì cả.

Nói cách khác, người đại diện phát ngôn không phải Tống Huy Tông thì có thể là ai chứ.

Nhưng loại chuyện này không thể nói rõ được, phải có bố cục tuyệt vời. Lý Kỳ đương nhiên sẽ không ngu xuẩn giống Lưu Vân Hi, kiêu ngạo tự mình khoác lác, không có chút mánh khóe nào, thậm chí không thèm nhờ vả nữa, thật sự không chuyên nghiệp, vì thế mà khiến bản thân dở sống dở chết.Hiển nhiên, tất cả đều do Lý Kỳ sắp xếp cả.

Lý Kỳ cố ý sắp xếp tiệm này cuối cùng chính vì muốn Tống Huy Tông thưởng thức hết các loại mỹ vị trước, để trong lòng ông ta sinh ra cảm giác độc cô cầu bại, tựa như có mỹ thực nào trong thiên hạ mà ta chưa từng thưởng thức chứ. Nếu lúc này lại dâng lên loại mỹ thực mà trước nay ông ta chưa từng ăn, nhất định có thể khơi gợi hứng thú của ông ta gấp mấy lần. Nhưng vì để làm ít lời nhiều, thế nên trước hết Lý Kỳ dẫn Tống Huy Tông đi uống Thanh tửu. Thanh tửu rất dễ uống, nhưng tác dụng lại khá lâu, có rượu sẽ thêm can đảm, toàn bộ đều không còn vấn đề nữa, dù sao thì người uống say rồi còn có thể xuyên không thì có cái gì không làm được nữa chứ.

Bước tiếp theo cần có một mánh khóe. Mánh khóe này đương nhiên là huy chương dũng sĩ mỹ thực. Chẳng phải Tống Huy Tông thích nổi bật sao, Lý Kỳ nắm bắt được nhược điểm này của ông ta, nên tung mánh lới ở đây. Nếu ngươi muốn nổibật thì phải vác thân ra, nhưng phải có động lực. Động lực này chính là sự nhờ vả trong giới lăng xê, mà sự nhờ vả này đương nhiên là Y Hạ Bách Xuyên. Tác dụng của gã chính là kích động Tống Huy Tông bằng ngôn ngữ.

Nhìn từ cục diện bây giờ thì Tống Huy Tông đã từng bước đi vào bẫy của Lý Kỳ rồi.

Nếu ông ta còn tỉnh táo thì có lẽ sẽ còn có do dự và hoài nghi. Nhưng hiện tại rượu dồn lên đầu ông ta nên đầu óc trở nên chậm chạp, Y Hạ Bách Xuyên khiêu khích một chút thì ông ta liền đứng dậy.

Lương Sư Thành ngơ ngẩn trong giây lát rồi quay sang trừng Lý Kỳ, Lý Kỳ vô tội mở hai tay ra, tựa như nói không liên quan gì đến ta cả mà, cũng đâu phải ta giật dây ông ấy đi lên chứ.Lương Sư Thành lúc này cũng không có sức mà so đo với Lý Kỳ nhiều vật, vội tiến lên nói:

- Hoàng thượng, làm sao lại vậy được?



Nào ngờ Tống Huy Tông cười ha ha, khoác tay lên vai Lương Sư Thành, nói:

- Được! Ái khanh cùng trẫm thưởng thức những mỹ thực này đi.

Những đại thần kia vốn dĩ muốn tiến lên khuyên can, nhưng nghe Tống Huy Tông nói vậy thì đều cương quyết nuốt xuống những lời muốn nói. Bọn họ chẳng muốn bị tai bay vạ gió nha, không chỉ không khuyên can, mà ngược lại có rất nhiều người còn trốn ra xa hơn!

Hoàng đế khoác long trải lên vai mình ngay trước mặt văn võ cả triều, việcviệc này vinh dự cỡ nào nha! Lương Sư Thành nhìn long trảo trên vai mình, kích động đếnnước mắt tuôn trào, một “con gà nhỏ” tự nhiên xông lên, à không, là dũng khí dâng lên tự đáy lòng, vội nói:

- Có thể thưởng thức mỹ vị với Hoàng thượng là vinh dự của tiểu nhân. Tiểu nhân nguyện vì Hoàng thượng lên núi đao, xuống biển lửa cũng không hối tiếc.

Lý Kỳ nhìn Lương Sư Thành, cười thầm, ngươi không có “con gà nhỏ” đấy, bây giờ nói thì hay lắm, lát nữa ngươi cũng đừng có mà phun ra đó.

Tống Huy Tông vỗ vỗ bả vai ông ta, ha ha nói:

- Lòng trung thành của ái khanh thật đáng khen nha!

Lý Bang Ngạn cũng sốt ruột, dù sao thì ông ta cũng là Tể tướng lãng tử, lối suy nghĩ khác với người thường, liền bước lên, hưng phấn nói:

- Hoàng thượng, người sẽ không để ý việc vi thần thi đua với người chứ.Tống Huy Tông làm sao lại để ý, vung tay lên, nói:

- Càng đông càng thú vị, ái khanh mau mau tới đây.

Thái Kinh là một mỹ thực gia, trước đó nghe nói những món ăn này đều do chính hắn làm, trong lòng cũng nóng lòng muốn thử, hiện giờ thấy lý bang Ngạn đã đứng ra, trong lòng càng thêm ngức ngáy, nhỏ giọng nói với Lý Kỳ:

- Lý Kỳ, những món này có thể ăn được sao.



Lý Kỳ gật đầu nói:

- Xin Thái sư yên tâm, những món này đều là kết quả mà hạ quan ngày đêm miệt mài nghiên cứu ra, đặc biệt là những côn trùng này rất có lợi cho sức khỏe của Thái sư.

Thái Kinh nghe hắn nói như vậy, liền vẫy vẫy tay với Thái Thao, Thái Thao vộitiến lên đỡ Thái Kinh, hai cha con sóng vai đi lên.

Tống Huy Tông cười ha ha nói:

- Trẫm đã nói mà, loại chuyện này làm sao thiếu Thái Nguyên Trường khanh chứ!

Thái Kinh ha ha nói:

- Thần đã gặp không ít chuyện khó dễ trên đời này rồi, nhưng vẫn không quản lý được cái miệng này.

Lý Kỳ thấy Cao Cầu đứng yên một chỗ làm thinh, không di chuyển chút nào thì nhỏ giọng nói:

- Thái úy, ngài không muốn lên thử sao?Cao Cầu lập tức lắc đầu như trống bỏi, nói:

- Miễn đi, miễn đi, vừa rồi ta đã ăn no rồi, huống hồ, ta không quan tâm loại mỹ vị này cho lắm.

Xem ra Nha Nội được di truyền khẩu vị của Cầu ca, chỉ sợ duy nhất côn trùng. Lý Kỳ đang muốn trêu ghẹo Cầu ca hai câu, đột nhiên nghe thấy có hai người đồng thanh nói:

- Ta cũng muốn thử.

Người nói chính là Y Nhĩ Đặc và Mohamed. Đôi oan gia bọn họ không ai phục ai, hai người ăn ý liếc nhay, bước lên phía trước, dường như có hàm ý sâu xa trong này. 

Lúc này càng nhiều người, Tống Huy Tông vui mừng hơn, dưới tác động của cồnlại càng trở nên kích động.

Lại một lát sau, Lý Kỳ thấy không ai đứng ra nữa, cũng không đợi thêm, quyết định tuyển thủ dự thi, theo thứ tự là Tống Huy Tông, Lương Sư Thành, Thái Kinh, Lý Bang Ngạn, Y Hạ Bách Xuyên, Y Nhĩ Đặc, Mohamed.

Lý Kỳ đi đến vung tay với người hầu, người hầu lập tức lui sang một bên, đổi thành hắn đứng sau chiếc bàn, hiện giờ những người dự thi ai cũng là người đứng trên mũi nhọn của Kim tự tháp, nên người làm chứng cũng phải có phân lượng, bằng không căn bản không trấn áp được cục diện.

Lý Kỳ đứng sau bàn dài, hỏi đám người Tống Huy Tông:

- Hoàng thượng, các vị, mọi người đã chuẩn bị xong chưa?Mấy người đồng thời gật đầu.

- Được rồi! Tỷ thí chính thức bắt đầu.

Tiếng chiêng lập tức vang lên.

Lý kỳ hắng giọng, nói:

- Biện Lương ta dựa núi bên sông, đường sông trong ngoài thành nhiều vô kể, tôm cá đương nhiên không cần nói, tin rằng các vị đều biết rõ sự tươi ngon của thịt tôm. Món ăn thứ nhất của ta đương nhiênkhông phải là tôm sông, nhưng so với thịt tôm thì không thua kém bao nhiêu, thậm chí còn hơn một bậc, ở quê hương của ta còn có mỹ danh là “Phi hả”, đó là châu chấu, tên món ăn được gọi là “Túy phi hà“.

Cho dù cái tên ngươi nói có dễ nghe thế nào thì cũng là châu chấu, sẽ không biếnthành phượng hoàng được. Thái Du âm thầm khinh thường.

Lý Kỳ nói xong liền gắp bảy con châu chấu trong bình ra, đặt trong dĩa nhỏ trước mặt bảy người. Chỉ thấy châu chấu này đã mất đầu, hiện lên màu tương, nếu không biết là vật gì, thì cũng hấp dẫn lắm. Lý Kỳ lại giới thiệu nói:

- Món ăn này được chế biến từ các loại rượu Hoa điêu, Hoa tiêu, Thiên Hạ Vô Song kết hợp với châu chấu tạo thành. Mùi vị vô cùng tươi ngon, các vị phải thưởng thức từ từ, nếu nuốt thẳng xuống coi như phạm quy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv