Nói xong ông ta lại quét mắt khắp các tướng sĩ, nói:
- Các ngươi đừng cho rằng trẫm ở trong cung thì không biết gì cả. Mấy năm trước trẫm không chỉ nghe một người nói là Cấm quân Kinh sư vô dụng cỡ nào.
Sặc! Hóa ra là ông tới thu hoạch quân tâm nha! Lý Kỳ nghe Tống Huy Tông mở màn như vậy thì lập tức hiểu rõ dụng ý chuyến đi này của ông ta. Tuy nói Tống triều trọng văn khinh võ, nhưng Hoàng đế Đại Tống nắm giữ quân đội vô cùng chặt chẽ, bất cứ ai cũng đừng mong đoạt được chút quyền lực nào từ tay bọn họ.
- Vi thần có tội.
Đám tướng lĩnh Tam nha, bao gồm cả Cao Cầu đều lập tức cúi đầu nói.Tống Huy Tông khoát tay nói:
- Ôi, các vị ái khanh nào có tội gì. Tin rằng qua ngày hôm nay thì không còn ai nói như vậy nữa.
Ngừng lại một lát, ông ta lại nói với Chủng Sư Đạo:
- Lão tướng quân, ông mau nói cho trẫm nghe rốt cuộc là vừa nãy có chuyện gì vậy, sao các ngươi lại có thể nhẹ nhàng đột kích phòng tuyến đội trắng như vậy.
Tướng sĩ đội trắng nghe thấy mà ai ai cũng lộ vẻ xấu hổ. Nếu bọn họ biết Hoàng thượng đang quan chiến, chỉ sợ lại có thái độ khác.
Chủng Sư Đạo tuân lệnh, rồi kể lại rành mạch rõ ràng toàn bộ sự việc với Tống Huy Tông. Đương nhiên, ông ta hoàn toàn không tranh công mà chỉ nói là giở kỹ xảo để giành được thắng lợi này, ngược lại còn khen ngợi đội trắng.Tống Huy Tông nghe được liên tục gật đầu, lại ca ngợi Chủng Sư Đạo một phen, chợt lộ vẻ sầu lo nói:
- Nói vậy, phòng thủ của Kinh sư chúng ta cũng không phải không thể phá.
Phá được hay không thì liên quan gì đến ông, dù sao thì ông cũng chọn bỏ trốn. Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ một phen, cười ha ha nói:
- Hoàng thượng, dù sao đây cũng là diễn tập, có rất nhiều quy tắc, cũng có chút khác biệt với chiến tranh thật sự. Bằng không Đội đen sao có thể nhẹ nhàng công hãm phòng tuyến bên ngoài như vậy chứ. Cho dù là vậy thì đó cũng chỉ là phòng tuyến ngoài cùng thôi, bên trong còn có hai ba phòng tuyến nữa. Hơn nữa lần diễn tập này không quan trọng thắng thua, chủ yếu là huấn luyện xem khi đối diện với kẻ địch, Cấm quân có thể đưa ra cách ứng phó kịp thời và chính xác nhất hay không. Về điểm này thì đội trắng làm vô cùng tốt.Đồng Quán gật đầu nói:
- Kinh tế sứ nói không sai, đây chẳng qua chỉ là diễn tập, không thể xem là thật.
Trong giọng nói còn thầm chứa chút xem thường.
Ông ta vừa dứt lời chợt có người nhỏ giọng nói:
- Thật rathật ra phòng thủ trong ngoài Kinh sư vẫn còn rất nhiều lỗ hổng.
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, trầm giọng quát:
- Nhạc Phi, ở đây đến phiên ngươi nói chuyện sao?
Tống Huy Tông hơi ngẩn ta, chỉ Lý Kỳ ra hiệu cho hắn đừng lên tiếng, rồi lại nói:
- Ngươi là Nhạc Phi?
Tuy rằng Nhạc Phi lập được không ít công lao, nhưng vẫn chưa lớn đến mức cóthể khiến cho Hoàng thượng đích thân tiếp kiến. Hơn nữa, công lao của y đều bị Lý Kỳ và Thái Du “đoạt” đi.
Nhạc Phi lần đầu gặp Hoàng thượng, không khỏi có chút thấp thỏm, hành lễ nói:
- Nhạc Phi lỡ lời, xin Hoàng thượng thứ tội.
Tống Huy Tông cẩn thận đánh giá Nhạc Phi, cười gật đầu nói:
- Quả nhiên là một viên Hổ tướng. Vừa rồi ngươi nói phòng thủ Kinh sư có rất nhiều lỗ hổng, sao không nói tiếp?
- Thần
Nhạc Phi liếc nhìn Lý Kỳ, có vẻ vô cùng khó xử.
Tống Huy Tông nói:- Ngươi cứ việc nói, có trẫm ở đây, không ai dám làm khó ngươi.
Nói xong ông ta lại liếc sang Lý Kỳ.
Ông nhìn ta làm gì, ta sợ y mà nói ra thì ông sẽ làm khó y thôi. Lý Kỳ thành thành thật thật cúi đầu.
Nhạc Phi thấy thế đành phải kiên trì đến cùng nói:
- Nhạc Phi tuân mệnh.
Ngừng một lát, lại tiếp tục nói:
- Nói về sông Kim Thủy, sông Kim Thủy có thể dẫn thẳng đến Hoàng cung, nên là trọng điểm bố trí phòng ngự. Nhưng phòng ngự trên sông Kim Thủy lại vô cùng yếu mỏng, cầu quân dụng trong ngoài thành đã ít càng thêm ít, hơn nữa những cầu còn tồn tại đều vô cùng cao, bất cứ thuyền nào cũng đều có thể đi qua, thậm chí có thể trực tiếp đi vào Hoàng cung. Ở giữa dường như không có bất kỳ công trình ngăntrở nào, đây chính là một tai họa ngầm đối với việc phòng thủ ở cửa Kim Thủy. Không chỉ như vậy, cầu quân dụng trong thành ít, đây cũng là một khảo nghiệm đối với việc thay quân tốc độ cao. Nếu không phải như vậy, thì kế sách của Chủng tướng quân cũng sẽ không thực hiện được. Hơn nữa, công trình phòng ngự ngoại thành đa số đã lâu năm mà không tu sửa, bị hư hại rất nhiều, cực kỳ bất lợi với việc bố trí phòng ngự của quân ta.
Vừa nói ra lời này thì sắc mặt của mọi người đều khác nhau.
Xong rồi, xong rồi, câu nói này đã đắc tội người rồi. Lý Kỳ che mặt, âm thầm lắc đầu.
Lúc trước Tống Huy Tông vận chuyển đá hoa cương gần như đều vận chuyển bằng thuyền. Bởi vì sông Kim Thủy có thể dẫn thẳng đến Đại nội nên đã trở thànhcon đường chủ yếu. Số thuyền vận chuyển đá hoa cương kia nhiều như thế nào hoàn toàn có thể tưởng tượng được, do đó, những công trình phòng ngự kia không thể không phá bỏ toàn bộ. Nếu luận tội, thì chỉ có thể trách đám người Tống Huy Tông, Thái Kinh. Còn việc bố phòng ngoài thành là chuyện của Tam nha do Cao Cầu đứng đầu, vậy chẳng phải ngươi đang nói Cao Cầu lơ là nhiệm vụ ư.
Thật ra Chủng Sư Đạo đã biết chuyện này từ lâu, cho nên ông ta mới muốn mượn lần diễn tập này nói với triều đình sông Kim Thủy chính là lỗ hổng cực lớn, nếu không kịp thời tu sửa thì chắc chắn trở thành đại họa trong tương lai. Nhưng những lời này ngươi không thể nói với Hoàng thượng nha, đó là tát lên mặt của Hoàng thượng đó. Thật ra vừa rồi Lý Kỳ cũng đã nghĩ kỹ, âm thầm nghĩ cách tu sửa lại công trình phòng ngự, dù sao thì gần đây đá hoa cương vận chuyển từ Giang Nam đến cũng đã ít đi nhiều rồi.Tống Huy Tông nghe được thì cúi mày không nói, đột nhiên quay sang nói với Chủng Sư Đạo:
- Lão tướng quân, thật sự là vậy sao?
Chủng Sư Đạo gật đầu nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, Nhạc Phi nói không sai.
Đồng Quán đột nhiên nói:
- Hoàng thượng, Đại Tống ta binh hùng tướng mạnh, trong thiên hạ ai có thể dòm ngó Kinh thành chứ. Vị tiểu tướng quân này chẳng qua là chuyện bé xé ra to mà thôi.
Còn binh hùng tướng mạnh nữa, đến lúc đó không biết ông chết thế nào đâu. Lý Kỳ nói dối trắng trợn:- Quảng Dương Quận vương nói rất đúng. Đừng nói là Kinh thành, có thể dòm đến Hoàng Hà thì chúng ta đã thua rồi.
Tống Huy Tông sao không biết là bọn họ đang giúp mình giải vây, hắng giọng nói:
- Nếu là như vậy, thì mục đích lần diễn tập này của các khanh ở đâu?
Lý Kỳ liếc nhìn Đồng Quán, đối phương cũng đúng lúc nhìn sang hắn, thầm mắng, con mẹ nó ngươi nhìn ta làm gì, ta chỉ tiếp tục vuốt mông ngựa theo ngươi thôi, kết quả ngược lại bị giáo huấn, thật sự là tự gây nghiệt mà.
Kim không đâm trúng thịt đương nhiên không biết đau. Lúc trước Tống Huy Tông làm sao lại nghĩ đến điểm này, đám người Thái Kinh càng không nói với ông ta. Đêm nay ông ta thấy đội thuyền của Chủng Sư Đạo không tốn chút sức, chỉ cầnnương theo gió bắc thì đã tới cửa Kim Thủy rồi. Bây giờ nghĩ lại, thì mồ hôi lạnh tuôn ra sau lưng. Nếu thực sự là kẻ địch đánh tới, vậy làm sao mới được đây, một khi đột phá cửa Kim Thủy thì có thể trực tiếp đánh thẳng vào Hoàng cung. Phải biết lúc trước ông ta vì muốn vận chuyển đá hoa cương vào trong Đại nội một cách thuận lợi liền phá bỏ những bức tường cao trong cung, bây giờ ông ta sợ muốn chết nha, trầm giọng nói:
- Nếu đã tìm được lỗ hổng thì phải nhanh chóng tu sửa. Thái úy.
Cao Cầu đổ mồ hôi đầy mặt, khom người nói:
- Có vi thần.
Tống Huy Tông nói:
- Bố phòng ngoài thành, tam nha các khanh bụng làm dạ chịu đi.Ông có thể trách ta sao? Là ông muốn làm vậy nha. Cao Cầu trong lòng lẩm bẩm một câu, ngoài miệng lại nói:
- Vi thần có tội, xin Hoàng thượng trách tội.
Tống Huy Tông sao lại không biết xấu hổ mà trách phạt ông ta, ngọn nguồn sai lầm là ở chính bản thân mình, gương mặt già nua đỏ lên, nói:
- Bây giờ không phải là lúc luận tội, nhiệm vụ sang năm của Tam nha các khanh chính là mau chóng hoàn thiện phòng ngự trong ngoài kinh sư, trẫm không hi vọng sẽ xuất hiện tình huống giống như đêm nay nữa.
Hủy hủy sửa sửa mấy bận nha! Cao Cầu thầm than một tiếng, nói:
- Vi thần tuân mệnh.
Ánh mắt lại liếc sang Lý Kỳ, tựa như nói đều là do ngươi gây ra, bây giờ lại muốn ta gánh, thật không có thiên lý mà.Sặc! Ông là lão đại, xảy ra chuyện thì ông đương nhiên phải gánh nha. Huống hồ, ông cũng không thể trách ta, muốn trách thì trách Nhạc Phi đi. Nhưng mà nếu Nhạc Phi không nói ra, thử hỏi ai dám xây dựng cầu trên sông Kim Thủy chứ. Lý Kỳ xem như không thấy, cúi đầu tỏ vẻ ăn năn.