Là một buổi chiều tối khó quên đối với tôi...
Cảnh Niên nằm trên chiếc giường rộng lớn, bên trong vòng tay rắn rỏi của anh là cô gái xinh đẹp, quyến rũ, vô cùng thu hút đang ôm lấy thân thể trần trụi của ai đó. Tôi thật sự không muốn nói ra sự thật trước mắt mình, rằng người con gái xinh đẹp anh đang ôm trong lòng là một người con gái xinh đẹp khác, không phải là tôi. Nhưng dù cho vậy thì tôi có thể nói gì lúc này bây giờ? Ngay cả một âm thanh nhẹ nhàng, tôi cũng chẳng có sức để thốt ra.
Đôi đồng tử mở to hết mức có thể, tôi bất động một chỗ, trừng mắt nhìn bọn họ.
Nếu tôi là đàn ông, chắc chắn tôi cũng sẽ bị nhan sắc này mê hoặc.
Tôi như chết lặng, chỉ biết hóa đá đứng im ngay cánh cửa, nhìn quần áo của đôi nam nữ trước mặt tùy tiện nằm trên mặt sàn. Tôi đoán rằng, anh đã biết từ nảy giờ trong căn phòng còn có một tảng đá chắn ngay cửa, đang nhìn chăm chăm về phía chiếc giường lớn. Nhưng có lẽ, anh và người con gái kia vừa trải qua một đêm thoát loạn, bên trong căn phòng của tôi và anh giờ đây vẫn còn nồng đậm mùi hương hoan ái, sắc dục thoang thoảng như khiến người ta đã ngửi qua, chẳng thể thoát ra khỏi. Anh nằm nghiên người, một tay vòng qua eo ôm lấy người con gái kia, một tay đang vân vê một vài sợi tóc đang che trước mặt cô gái. Còn người con gái kia, hừm... đang nhắm mắt vùi đầu vào ngực của anh, hưởng thụ mùi hương bạc hà nam tính trên cơ thể anh... như một con nghiện. Người đàn ông vẻ mặt vẫn lạnh lùng vô cảm, không để lại trên khuôn mặt tuấn mỹ của mình chút sắc khí ấm áp nào, đôi mắt màu đen sâu thẳm, không ngừng nhìn chằm chằm lấy cô gái đang đứng im phía cửa, đôi môi mỏng bất giác nhếch lên ý cười mang vài phần khinh bỉ.
"Nhìn đủ chưa?"
Âm thanh trầm khàn quen thuộc vang lên, phá vỡ đi bầu không khí yên tĩnh trong căn phòng ngủ rộng lớn. Người con gái trong lòng anh nghe thấy, bất chợt mở mắt, cô ta lại nhìn về phía tôi. Trên gương mặt xinh đẹp kia thoáng hiện ý cười, như là đắt ý, lại như là thương hại cho một kẻ thua cuộc, cũng như là muốn nói với tôi rằng: cô nhìn xem, người đàn ông của cô rốt cuộc lại đang ôm tôi vào lòng.
Đôi vai gầy gò của tôi bất giác run lên, tim đập liên hồi như muốn phá vỡ lồng ngực, hai chân của tôi vốn đã mất đi cảm giác, tay gắng gượng lấy tay nắm cửa làm điểm tựa. Nếu không có cánh cửa phòng chống đỡ cho thân thể tôi, tôi đã sớm ngã lăn ra sàn nhà chứa cái lạnh thấu xương của mùa đông Bắc Kinh.
Tôi muốn trả lời câu hỏi của anh. Chỉ có điều, sắp thốt ra thành lời, như có gì chặn lại ở cổ họng, cho dù tôi có dùng hết sức lực, cũng chẳng thể thốt ra nổi một lời nào.
Dùng sức mở cửa, thật kỳ lạ, bình thường tôi không hề thấy mở cánh cửa phòng ngủ quen thuộc của mình lại khó khăn, phải dùng nhiều sức lực như hiện giờ. Tôi chống tay dựa theo bức tường, bước từng bước chậm chạp ra khỏi căn nhà chứa bầu không khí có thể làm nghẹt thở người khác này.
- ---
Chạng vạng tối, đèn đường đã được thấp sáng. Lê từng bước chân nặng nề theo ánh đèn vàng thẳng tấp ngoài phố, tôi cứ thế đi mãi, đi mãi không biết mệt là gì. Có lẽ, bây giờ tim tôi đang đau nhói dữ dội, não tôi như muốn đình công không làm việc nữa. Lồng ngực đau nhói, đầu óc trống rỗng, cứ thế mà bước đi.
Cơn gió giữa mùa đông lạnh lẽo thổi bay mái tóc suôn dài của tôi. Lúc này, tôi mới cảm nhận được cái lạnh đang bắt đầu chiếm lấy cơ thể tôi. "Tuyết vẫn rơi, gió vẫn thổi, lòng người thay đổi, tôi... đến cuối cùng vẫn là chẳng có gì", tôi bật cười, thầm nói, giọt nước mắt cuối cùng cũng chẳng kiềm được, từng giọt từng giọt đua nhau rơi xuống. Giữa cái lạnh đầu đông ở Bắc Kinh, một người đau khổ, một người không rõ cảm xúc vui buồn.
- ---
Người con gái khi nãy còn cùng anh âu yếm, nay đã mang theo tâm trạng ấm ức rời khỏi căn hộ ở chung cư sang trọng. Cảnh Niên ngồi lên chiếc ghế sô pha ở phòng khách, châm lấy điếu thuốc, chẳng mấy chốc, cả căn phòng đã tràn ngập mùi thuốc lá. Trong làn khói mờ ảo trước mắt, lúc này, anh mới để ý đến vật nhỏ sáng lấp lánh trên bàn.
Cầm lấy chiếc nhẫn đã được đặt trên bàn từ lâu, lòng bàn tay anh bất giác cảm nhận được cái lạnh. Ngắm nhìn chiếc nhẫn thật lâu, anh chợt nhớ đến chiếc nhẫn còn lại của cập nhẫn trị giá vài triệu tệ này anh đã không đeo từ lâu. Hai năm trước, anh nắm lấy tay Kiều Nguyệt, trịnh trọng đeo chiếc nhẫn được chế tác tinh xảo vào ngón áp út của cô, minh chứng cho một tình yêu thiên trường địa cửu giữa hai người. Lúc đó, nụ cười hạnh phúc của cô dâu khiến các khách mời có mặt tại buổi lễ không khỏi ganh tỵ. Nụ cười của cô, đẹp hơn cả những đóa hồng tím được chọn kỹ lưỡng trong hôn lễ, sáng hơn cả ánh đèn đầy màu sắc hòa mình vào sắc trời hoàng hôn ở bờ biển hôm đó. Nụ cười đó, vô cùng thuần khiết, vô cùng trong sáng.
Giờ đây, chiếc nhẫn đã rời khỏi tay chủ nhân của nó, mà nụ cười ngày ấy, cũng đã không còn xuất hiện trên gương mặt cô lần nào nữa. Anh nắm chặt lấy chiếc nhẫn, không nói lời nào, dứt khoát ném chiếc nhẫn ra ngoài cửa sổ.
- ----
Dòng xe cộ lưu thông trên đường đã thưa dần. Chỉ trong chốc lát, thành phố tấp nập người qua lại giờ đã vắng vẻ đi phần nào. Tôi đưa tay phủi đi lớp tuyết đọng trên ghế rồi ngồi xuống. Hít một hơi thật sâu, nước mắt không biết từ bao giờ đã ngừng rơi, khóe mắt cũng không biết đã khô từ khi nào.
Yên lặng ngắm nhìn đường phố về đêm tỉnh lặng, dưới ánh đèn vàng soi sáng từng đoạn đường vắng vẻ. Tuyết vẫn còn rơi, nhưng giờ đây tôi đã không còn cảm thấy lạnh nữa. Có lẽ, nơi lạnh lẽo nhất hiện giờ, chính là nơi đáy lòng của tôi.
Yên lặng nhớ về hai năm đã qua. Có chút khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Hai năm trước, tôi yêu anh là thật, tôi tin tưởng anh là thật, tôi muốn cưới anh, muốn sinh con cho anh cũng là thật. Nhưng giờ đây, tôi tự hỏi, anh có yêu tôi? Có tin tưởng tôi? Có muốn lấy tôi và cùng tôi xây dựng một gia đình? Yêu anh hơn bốn năm, kết hôn chung sống cùng anh hơn hai năm, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy bản thân mình chưa một lần hiểu rõ về con người của anh.
- --
Một buổi chiều hoàng hôn thơ mộng, bầu trời màu hồng nhạt xen lẫn với sắc xanh của biển, trên bờ cát vàng là một hàng hoa hồng tím được trang trí cẩn thận, xung quanh lễ đường, khách mời đã ngồi vào chỗ của mình, cùng nhau hướng mắt về phía lễ đường, nơi người chứng hôn đang đứng. Một chàng trai mặc vest đen, tóc tai chỉnh chu, gương mặt góc cạnh hoàn mỹ, đôi mắt chứa đựng sự chờ đợi hướng mắt về phía cổng hoa hồng tím được thiết kế tỉ mỉ.
Khung cảnh hôn lễ được thiết kế theo phong cách nhẹ nhàng nhưng không kém phần tinh tế. Loài hoa chủ đạo được sử dụng để trang trí cho hôn lễ là hoa hồng tím và hoa cẩm tú cầu. Anh thích hoa hồng, hoa hồng tím chính là thông điệp mà anh muốn gửi đến cô. Anh muốn cho cô biết, mối quan hệ giữa anh và cô sẽ mãi gắn kết, bền vững theo thời gian. Còn cô, cô thích nhất là hoa cẩm tú cầu. Hôm nay là ngày trọng đại nhất cuộc đời của cô, cô muốn thông qua những đóa cẩm tú cầu mà nói với anh rằng: "Đó chính là sự biết ơn và tình yêu chân thành, thủy chung mà em dành cho anh".
Không lâu sau, cô gái với chiếc váy cưới màu tím nhạt nhẹ nhàng, môi nở nụ cười tỏa nắng, một tay cầm hoa cưới, tay còn lại vòng vào cánh tay người đàn ông đã đứng tuổi, hạnh phúc bước từng bước tiến vào lễ đường.
Cảnh Niên tiến lên vài bước đón lấy tay cô dâu từ tay người đàn ông trung niên, cử chỉ nhẹ nhàng như nâng món bảo vật.
"Ba giao công chúa nhỏ của ba lại cho anh. Hãy yêu thương nó thật nhiều, yêu cả phần của ba nữa".
Người đàn ông trung niên mỉm cười nhìn cậu con rể của mình, vui vẻ cất lời, ông đặt tay con gái mình vào lòng bàn tay của con rể, hai tay ông nắm chặt lấy bàn tay của hai đứa nhỏ mà nói.
"Ba yên tâm. Con sẽ trân trọng Tiểu Nguyệt".
Cảnh Niên mỉm cười, đáp lại ông với ánh mắt trìu mến.
...
Tôi chợt tỉnh giấc. Nhìn lên chiếc đồng hồ nhỏ đặt trên bàn cạnh giường, đồng hồ điểm một giờ sáng. Giấc mộng vừa rồi khiến tôi tỉnh táo hơn. Tôi rời khỏi giường, tiến về phía bếp, rót lấy một ly nước lọc, cổ họng tôi giờ đây đang khô nóng vô cùng khó chịu.
Ngồi xuống cái ghế sô pha, nhìn ngắm thành phố xa lạ này qua khung cửa sổ, tôi cảm nhận được sự yên bình, cảm nhận được tâm tình mình đã tốt hơn hai tháng trước.