Quý Diệc An vô cùng mệt mỏi hoàn thành xong các khâu chuẩn bị đám cưới, anh cảm thấy sau này sẽ không bao giờ làm lại điều này một lần nữa.
Sau khi Tiêu Nham ở trên đài nói xong câu “Tiếp theo mời mọi người dùng bữa.”, cảm thấy cuối cùng cũng được giải thoát, đôi chân run rẩy bước xuống dưới đài.
Quý Diệc An lấy khăn giấy vừa lau miệng, vừa hỏi Tống Sơ đứng bên cạnh: “Già Tô có đến đây không?”
Tống Sơ thấy hành động của anh thì liếc một cái: “Ái chà, quý giá quá.”
Thật sự là Quý Diệc An không biết mình đã làm gì mà tiểu tổ tông này lại mất hứng nhưng khi nhìn thấy vết màu hồng trên khăn giấy thì cũng hiểu ra.
Anh thở dài: “Tôi không mắc bệnh sạch sẽ nhưng mà cái thứ trên miệng của cô có vị ngọt.”
Nghe thấy thế tâm trạng của Tống Sơ tốt hơn hẳn, trả lời câu hỏi của anh: “Người ở đây đông quá nên tôi cũng không thấy nhưng có thể là chưa đến.”
“Cô đoán khi nào hắn ta tới?”
Tống Sơ nhìn danh sách quà tặng nói: “Trên đây không thấy tên của anh ta, bọn họ là người coi trọng mặt mũi nên nhất định sẽ tặng quà đến đây nhưng khi nào tặng thì không biết.”
“Tự mình đến?”
“Đúng vậy.” Tống Sơ cười, “Anh ta nể mặt tôi.”
Quý Diệc An nhanh chóng liên hệ với đồng đội: “Một người đến chỗ đăng kí quà, xác suất Già Tô tới rấtcao.”
“Kế hoạch lần này của các anh là gì?”
“Yên tâm, sẽ không gây rối ở địa bàn của cô, nếu Già Tô xuất hiện thì chúng tôi sẽ theo dõi anh ta, khi ra bên ngoài thì sẽ tấn công, lần trước bọn họ ở huyện Mãng Lạp gây ra chuyện rất lớn, ở trên ra lệnh phải bắt sống anh ta.”
“Bên trên yêu cầu các anh?”
“Thì sao?”
“Không có gì.”
Quý Diệc An nhìn cô một cái, trực giác cảm thấy lúc nãy cô có lời muốn nói.
Anh mở miệng nhưng chưa kịp hỏi thì điện thoại reo lên: “Đội trưởng Quý, đồng đội gác ở nơi cách đây một cây số nói nhìn thấy một chiếc xe khả nghi đang chạy đến, rất có thể đây là xe của Già Tô.”
Tống Sơ thấy vẻ mặt của anh thì hiểu được nội dung của cuộc điện thoại, lắc lắc ly champane: “Nếu vội thì cứ đi đi, tôi kính rượu cho.”
•••
Những người ngồi ở đây cho dù già trẻ lớn bé gì thì cũng kêu Tống Sơ là “chị Sơ Sơ”, nhưng thuộc hạ dưới tau của bọn buôn ma túy thì gọi “Tống nhị tiểu thư”.
“Tống nhị tiểu thư thật sự hành động rất nhanh gọn, còn chưa đến một tháng mà đã bắt được người rồi.”
Người bên cạnh hung hăng đánh vào ót của anh ta một cái: “Sao lại nói như vậy? Tống nhị tiểu thư của chúng ta xinh đẹp như vậy, dáng người chuẩn như vậy! Tên chú rể kia chắc chắn là rất may mắn mới có thể cưới được nhị tiểu thư đó.”
“Đúng đúng đúng! Là tôi chưa từng đọc sách nên mới nói bậy như vậy!” Anh ta tự vả miệng mình hai cái.
......
Tống Sơ cầm ly rượu, cười dịu dàng nhưng cũng có một áp lực vô hình, cô chạm vào ly rượu của từng người ngồi ở đây.
“Cảm ơn anh em hôm nay đã đến chúc mừng.”
Tống Sơ kính vài vòng, cũng phải uống hơn mười ly champane.
•••
Sau khi xong việc, cô tới cạnh kim tự tháp champane, Sầm Hàm đứng ở bên kia, trên mặt cô ta không biểu hiện gì nhưng Tống Sơ biết cô ta đã trải qua đả kích không nhỏ.
“Đến rồi sao?” Tống Sơ cầm một ly nữa, thản nhiên hỏi.
Sầm Hàm liếc cô một cái nhưng không muốn nói chuyện.
“Giận tôi hả?” Tống Sơ không những không quan tâm mà ngược lại cô còn nở nụ cười.
“Tôi không biết cô kích động vì cái gì nhưng mà hôn lễ này được tổ chức là để làm nhiệm vụ nên cô hãy thực hiện theo trình tự, cô mẹ nó đừng có để tình cảm cá nhân vào.” Giọng nói Sầm Hàm đột nhiên lạnh lẽo, “Cô chưa từng nghe câu này hả? Càng thiếu cái gì thì càng muốn khoe cái đó.”
“Tôi đem tình cảm cá nhân vào?” Tống Sơ hỏi lại, sau đó nhanh chóng nở nụ cười: “Được, vậy thì đem vào.”
Nụ hôn vừa rồi là không cần thiết.
Chỉ cần Tống Sơ không muốn, cô có thể dùng số nhớ để lừa gạt tất cả những người ngồi dưới.
Nhưng cô vẫn hôn Quý Diệc An.
Cô thiếu cái gì.
Thiếu tình yêu.
Cho nên cố ý để chọc tức Sầm Hàm.
•••
“Sầm Hàm.” Sau một lúc im lặng Tống Sơ mở miệng, mở miệng nhanh chóng lại xa cách, “Tôi sẽ không cướp Quý Diệc An của cô nên cô yên tâm.”
Sầm Hàm cảm thấy bối rối vì tâm tư trong lòng lại bị nói ra như vậy, vừa định mở miệng phản bác thì bị Tống Sơ đè ép trở về.
“Đừng nói với tôi cô không thích anh ấy.” Tống Sơ lạnh nhạt liếc cô ta một cái, “Tôi có thể nhìn ra, thành thật đi, thích một người thôi mà, có sao đâu, đây là chuyện rất bình thường của con người.”
Sầm Hàm nhìn cô.
Từ đầu đến cuối Tống Sơ vẫn cầm chặt ly rượu nhìn vê phía xa xa: “Tôi không thuộc về nơi này, nơi này cũng không thuộc về tôi. Tôi không thuộc về bất cứ ai và cũng không muốn ai thuộc về mình.”
Cô là một con quái vật, nghiệp chướng nặng nề, lòng tràn đầy thù hận.
“Giải quyết xong chuyện này thì tôi sẽ đi nhưng nếu không giải quyết được thì tôi sẽ chết ở đây.”
Trực giác nói cho Sầm Hàm biết có chuyện gì đó không bình thường, liền đi tới cầm tay cô nhưng Tống Sơ lại né tránh nên rượu bị đổ ra ngoài, làm ướt tay của hai người.
Tống Sơ giống như là vừa được kéo ra từ trong giấc mơ.
Ánh mắt của cô có chút mờ mịt, Sầm Hàm nhớ đến bộ dạng đột nhiên phát bệnh của Tống Sơ lúc ở cục cảnh sát.
“Cô...Cô không sao chứ?”
Tống Sơ khôi phục lại bộ dạng bình thường, cười hỏi lại: “Tôi có thể có chuyện hả?”
“Cô uống nhiều rồi, nên dừng lại đi.” Sầm Hàm lấy ly rượu trong tay cô bỏ xuống.
Tống Sơ không quan tâm, nhún vai, điện thoại run lên, cô mở ra xem — Trầm Hoán.
Tống Sơ tốn hai phút để nhớ ra “Trầm Hoán” là ai, à, là nhiếp ảnh gia ở trên máy bay lần trước.
Cô đọc tin nhắn.
—Tôi đến Tam Giác Vàng để chụp ảnh một lần nữa, gặp nhau đi.
Tống Sơ nhướng mày, đánh chữ: Không rảnh.
Trầm Hoán: [Đang làm việc hả?]
Tống Sơ: [Kết hôn.]
Tống Sơ cười cười đọc tin nhắn, đánh chữ: [Đến uống rượu mừng không?]
Trầm Hoán: [Đến chứ.]
•••
Bên kia.
“Người ngồi trong xe chính là Già Tô! Người ngồi trong xe chính là Già Tô! Chú ý đến vị trí A ở chỗ đăng kí quà tặng.”
“Rõ!”
Thứ xuất hiện đầu tiên chính là đôi giày da của Già Tô đang bước ra xe.
Thành viên đội phòng chống ma túy nín thở âm thầm quan sát, sẵn sàng để chào đón quân địch.
Đại Minh đeo một cặp kính mắt được chế tạo riêng, ốc vít trong đó là camera ẩn, trực tiếp chuyển hình ảnh đến máy tính của Tiêu Nham.
Đã vài năm rồi Già Tô không xuất hiện trước mặt cảnh sát nên hình ảnh nắm giữ cũng là của vài năm trước, lần này có thể cập nhật được hình ảnh mới.
Tim của Đại Minh đập thình thịch, tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
“Mời tiên sinh đăng kí.”
“Xuy, còn làm ba cái trò này.”
Già Tô ngậm xì gà vào miệng, khom lưng đặt khuỷu tay lên bàn, ở trên sổ đăng kí viết tên mình lên bằng chữ Myanmar.
Sau khi viết xong, anh ta đưa tay ra sau, người đứng sau đưa tới một túi đồ.
Quà được đựng trong vải đỏ, cũng không tinh xảo, giống như gạch, anh ta đem túi đồ để lên bàn, liếc mát nhìn Đại Minh: “Chưa gặp cậu bao giờ, người Trung Quốc hả?”
Đại Minh mở vải đỏ ra nhìn, ở trên sổ đăng kí ghi quà là — năm khối vàng thỏi.
Tiêu Nham nhìn trên màn hình máy tính mà cũng líu lưỡi: “Ra tay đúng là vô cùng hào phóng, tưởng món quà bình thường nhưng thật ra là mấy chục vạn.”
“Ừ, tôi là bạn của chú rể.” Đại Minh cười gượng.
“À, người Trung Quốc.” Già Tô nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng vàng do hít ma túy, “Có xem tin tức không, mười hai người ở trong nước mấy hôm trước là do ông đây giết.”
Đại Minh giận đến nghiến răng.
Bên tai liên truyền đến giọng nói của Quý Diệc An: “Đại Minh, bình tĩnh một chút, bây giờ tôi và Tống Sơ sẽ đi ra.”
Già Tô thấy Đại Minh tức giận mà không thể nói gì nên ngẩng đầu, cười lớn đi vào.
Tống Sơ nghe thấy giọng nói của Già Tô trước khi nhìn thấy người: “Anh Già Tô, tôi còn tưởng rằng hôm nay anh bận nên không tới đây chứ.”
“Em gái Tống Sơ kết hôn sao có thể không tới chứ?” Già Tô cười lớn vỗ bả vai của Tống Sơ, hít một ngụm xì gà, giương mắt nhìn Quý Diệc An, “Đây là chú rể đúng không?”
“Đúng vậy, Quý Diệc An.” Anh vươn tay về phía Già Tô, cười vô cùng khéo léo, “Tên của anh Già Tô đã nghe thấy từ lâu.”
“Hả? Tôi nghe thuộc hạ nói cậu muốn lấy hàng của thuộc hạ anh Thủy Lang để mang đến phía Đông Trung Quốc bán đúng không?”
“Đúng vậy nhưng lúc đó có mắt như mù nên không biết người đại lý ở Trung Quốc đó là anh Già Tô, sau này Sơ Sơ nói nên tôi mới biết được.”
Tống Sơ bên cạnh nhướng mày.
Sơ Sơ.
Gọi vô cùng tự nhiên, không chút đỏ mặt.
Tống Sơ ôm eo, tiếp đón mọi người: “Đứng chỗ này mà trò chuyện gì chứ, anh Già Tô, bên trong có bàn riêng cho anh, vào ăn chứ?”
“Được.”
•••
“Tuy thị trường Trung Quốc lớn nhưng mà gần đây quản rất nghiêm.” Già Tô lấy một ly rượu đế uống, “Nếu cậu cưới Tống nhị tiểu thư của chúng tôi thì tôi đây cũng phải cũng phải cho cậu chút mặt mũi.”
Quý Diệc An rót rượu cho anh ta, phụ họa: “Trước hết em muốn cảm ơn anh Già Tô.”
“Ái chà, đừng có cảm ơn trước, mấy ngày này thằng chó kia đừng nghĩ đến việc vận chuyển hàng hóa đi vào, làm tôi lỗ không biết bao nhiêu người, chiếc thuyền hàng kia cũng phải hơn một ngàn vạn đó, chờ ổn định một chút thì tôi sẽ chia cho cậu một canh.”
“Dạ, anh Già Tô, mời anh.”
Quý Diệc An kéo dài thời gian, cho đến khi thi được tin tức: Đội trưởng Quý, đã gắn thiết bị định vị và máy nghe lén vào xe của Già Tô.
Không bao lâu sau Già Tô chuẩn bị rời đi, đúng như lời Tống Sơ nói, lần này anh ta đến không phải là uống rượu mừng mà chỉ là đi ngang qua để cho Tống Sơ chút mặt mũi.
“Mọi người chuẩn bị, Già Tô chuẩn bị rời đi.”
“Rõ.”
“Rõ.”
Quý Diệc An mượn động tác uống rượu để ra lệnh: “Đừng theo quá sát, chú ý, ra khỏi nơi này mới có thể động thủ.”
•••
“Chiếc xe đi vào làn bên phải và rẽ vào ngã ba, phía trước là đèn đỏ.”
“Đã cách địa điểm tổ chức đám cưới gần mười cây số, chiếc xe ABCD sẵn sàng tăng tốc để chặn Già Tô ở ngã tư tiếp theo.”
“Trong xe của đối phương có thể có súng ống và vũ khí. Thành viên trong đội xác định rằng chứa đầy vũ khí hạt nhân ở bên trong.”
Quý Diệc An nhìn chằm chàm vào màn hình, đó là bản đồ địa phương và một chấm đỏ không ngừng di chuyển.
“Chuẩn bị — tăng tốc chặn lại!”
Bốn chiếc xe việt dã đồng thời tăng tốc, bánh xe cọ xát trên mặt đất tạo ra âm thanh và phóng nhanh trên đường vắng.
“Nổ súng!”
Xe Già Tô bị bốn chiếc xe bao quanh, viên đạn bay ra ở tứ phía, trực tiếp xuyên qua bốn lốp xe, “rầm” nó nổ một tiếng, thân xe lắc lư.
Đồng thời, viên đạn bay ra từ nòng súng ở cửa kính bay ra chỗ cảnh sát.
Quý Diệc An nghe thấy âm thanh bắn nhau qua điện thoại, mím chặt môi, vẻ mặt lạnh lùng, sắc bén.
Cho đến khi nghe được câu nói—
“Nhân viên trong xe đã bị đánh gục toàn bộ nhưng không phát hiện Già Tô!”
Quý Diệc An kinh ngạc, hàm dưới căng chặt, đường nét trên gương mặt như thắt lại.
Anh đột nhiên quay đầu lại: “Tống Sơ đâu?”