Tôi thực sự chịu không nổi, nghe thấy tin ấy liền nằm vật xuống cửa phòng cấp cứu.
Mệt quá! Mệt như vậy nhưng vẫn không giữ được chị ấy lại.
Tôi như không còn tri giác, như rơi vào một vùng đất tối đen không có ánh sáng.
Không có âm thanh của ai, cũng không có tri giác gì.
Bản thân bị đấm một quyền vào đầu tôi mới biết mình đã vào đồn cảnh sát.
“Đồng chí, tôi đang hỏi cậu tại sao gậy chuyện rồi bỏ chạy? Cậu có biết ở đó có bao nhiêu người không, lái xe với tốc độ cao như vậy, còn cướp xe nơi công cộng, đe dọa tính mạng của người khác, uy hiếp cả nhân viên bệnh viện nữa.
Nhiều tội trạng như vậy cậu có nhận không?”
Người thẩm vấn nhìn thẳng vào tôi, trên tay là tờ báo bị vo thành một nắm.
Trong mắt tôi không có ánh sáng, chỉ gật đầu: “Đúng, nhận, tôi có tội.”
Tội lớn nhất của tôi là đánh mất chị ấy, là tôi nổ súng, tôi đích thân đưa chị ấy đến trước mặt sếp tổng Lâm.
Làm cho người năm đó gϊếŧ bố chị ấy lại tự tay gϊếŧ chị ấy.
Tôi có tội.
Tội của tôi chính là quá tự tin, nghĩ trong tay còn có con át chủ bài, tuyệt đối có thể khiến Đường Tiếu Tiếu khuất phục, cứu Bành Uy, cũng điều tra được kẻ thù của Lý Tuyền là ai.
Nhưng Bành Uy không thấy nữa, Ân Cầm bị bắt, Lý Tuyền đã chết.
Những kẻ phạm tội ban đầu vẫn sống khỏe mạnh, sống tốt hơn tất cả mọi người.
Ngô Địch, sao mày có thể vô tội chứ.
Tội lớn nhất của mày là không biết lượng sức mình.
“Được rồi, nhận tội rồi thì gác lại thôi.
Vụ án này trình lên trên, loại người cặn bã như vậy có thể phán vài năm thì phán vài năm, cho nhớ kĩ.”
Người đang gào thét với tôi là ai tôi không rõ.
Tôi chết lặng đi theo anh ta ra ngoài, kết thúc như vậy cũng tốt.
Ngô Địch, vô địch? Đúng là nực cười.
“Vào đi, tạm thời cậu ở đây.
Đợi hồ sơ vụ án trình lên trên, sẽ đưa cậu đến ngục giam khác.”
Người canh ngục đi rồi, tôi muốn trốn vào một góc nhưng nhận ra ở đâu cũng có người.
Tối đen như mực, chỉ có đôi mắt của họ sáng rực lên như những con sói đói.
“Mới đến à.
Người anh em, phạm tội gì?”
“Nghe canh ngục vừa nói, cậu còn phải chuyển đến nơi khác hả?”
Giọng nói ở khắp nơi truyền đến.
Tôi đau đầu, nghe không rõ cũng không muốn nghe.
Dứt khoát ngồi xuống đất.
“Hừ, còn khinh người thế.
Lăn lộn ở đâu mà hung hăng như vậy?”
Một giọng nói khinh thường vang lên, tôi cảm giác trên lưng bị đạp một cái.
Tôi ngã xuống mặt đất lạnh băng, trong lòng chết lặng không có một chút cảm giác.
Mọi chuyện đã xong rồi, không còn hi vọng gì nữa.
Cái mạng tồi tàn này của tôi muốn xử lí sao cũng được.
Thấy tôi nằm trên đất không phản kháng, có lẽ những người này cảm thấy tôi dễ bắt nạt, bọn họ tay đấm chân đá.
Rất đau, bọn họ đang trút giận, tôi cũng cảm thấy bản thân đang trút giận, trút giận lên chính mình.
Tôi thật sự có tội.
Không biết bị đánh bao lâu, cuối cùng bọn họ đánh mệt rồi, một bàn tay bắt đầu lục tìm đồ trên người tôi.
“Này, người mới.
Mày mặc đồ tốt như vậy thế nào cũng phải có bao thuốc chứ?”
Người đó nói xong lật tìm trong túi áo ngực tôi, đúng là thấy một bao thuốc lá.
“Hì, đồ tốt đó.
Đến đây, phân chia nào.”
Tôi nghe thấy âm thanh vụn vặt, có giọng nói và động tác của những người khác nữa.
Tôi lười nhúc nhích, không muốn suy nghĩ.
Đang muốn nhắm mắt ngủ lại nghe thấy một giọng nói kinh ngạc.
“Này, mẹ nó không phải thuốc lá à.
Cái đồ chơi gì đây?”
Không phải thuốc lá? Tôi sững sờ, mở to mắt.
Bao thuốc, ban đầu Lý Tuyền lấy bao thuốc lá trên người tôi đi, nhưng bây giờ nó lại ở trên người tôi.
Vậy bên trong có…” Tôi lật người đứng dậy, bước thẳng qua chỗ người đang cầm bao thuốc.
“Trả đây.”
Vừa nói chuyện tôi mới phát hiện giọng nói của bản thân khàn bao nhiêu.
Hơn nữa chỗ ngực vừa bị đánh cũng đau âm ỉ.
Có lẽ người đó cũng không ngờ đột nhiên tôi lại trở nên cứng rắn thế, nhưng quen coi tôi là kẻ dễ bắt nạt rồi.
Dù sao vừa nãy bọn họ đánh một trận mà tôi cũng không phản kháng.
Hắn cất hộp thuốc vào trong túi nói: “Xem ra cái thứ đồ chơi này cũng là bảo bối đấy, có thể khiến cái đồ hèn yếu như mày cứng rắn lên.”
Tôi không rảnh nghe hắn nói linh tinh, đấm thẳng một quyền vào đầu hắn.
Cũng không biết dùng bao nhiêu lực, dù sao một đấm này làm hắn ngã lăn xuống đất, một câu cũng không nói được.
Tiếng thì thầm to nhỏ xung quanh biến mất.
Tôi cúi người lấy hộp thuốc trong ngực hắn ra.
Quả nhiên máy nghe lén đặt ở trong hộp thuốc.
Máy nghe lén này có lẽ đã chuẩn bị trước lúc đến nhà họ Triệu rồi.
Nói như vậy, lần này trên cơ bản tôi đã nắm được lời tự thú của Triệu Phong, đây chính là chứng cứ có lợi nhất.
Có lẽ lúc ấy Triệu Phong cứ nghĩ bản thân đã nắm chắc thắng lợi nên không định kiểm tra người tôi.
Vì thế cái máy nghe lén này mới giữ lại được .
Đầu óc từ từ thanh tỉnh lại.
Lý Tuyền chết rồi, không về được nữa nhưng ít nhất tôi cũng có thể báo thù cho chị ấy.
Nghĩ như vậy, tôi cảm thấy bản thân như được sống lại.
“Người đâu, người đâu! Mau đến đây! Tôi có chuyện quan trọng cầm tìm Triệu Phong.”
Đương nhiên tôi không ngu ngốc mà ngả bài lần nữa với Triệu Phong.
Lần này tôi nhất định phải lợi dụng hết con át chủ bài này.
Tiếng la hét của tôi nhanh chóng dẫn người qua xem, nhưng tên cảnh sát ngay lập tức đánh tôi một gậy.
“La hét cái gì, muốn phát điên thì đợi trời sáng đi.
Ông đây vừa mới chợp mắt được một lát.”
Vẻ mặt tôi lạnh lùng, cũng không biết là cười hay là gì.
“Nếu anh không nhanh chóng giúp tôi liên hệ với bộ trưởng Triệu, tôi đảm bảo anh sẽ nhắm mắt vĩnh viễn không cần mở nữa đâu.”
Tên cảnh sát sững sờ, sau đó bật cười.
“Ai yo, đe dọa cảnh sát nhân dân hả? Gan lớn đấy nhỉ? Cậu nghĩ mình là người đầu tiên chơi ngang ngược ở đây à, lại còn bộ trưởng Triệu? Người không biết còn tưởng cậu có qua hệ gì với bộ trưởng Triệu đấy chứ.
Ông đây làm việc ở đây bao nhiêu năm, loại người lên cơn điên như cậu ông đây gặp nhiều rồi.”
Nói xong anh ta định bỏ đi, tôi vươn thẳng tay, cách song sắt bóp cổ anh ta.
Ở đây chỉ coi như là trại giam, không được lắp đặt chặt chẽ như nhà tù thật.
Khe hở giữa các song sắt rất rộng, tôi vừa buông lỏng tay thì có thể bóp chặt lấy anh ta.
“Tôi nói rồi, tìm bộ trưởng Triệu cho tôi, tôi có chuyện gấp.
Không tìm đúng không, vậy anh chết trong tay tôi đi.
Tôi nói cho anh biết, hôm nay suýt chút nữa là tôi gϊếŧ người rồi đấy.
Tính thêm anh nữa cũng không nhiều đâu.”
Giọng điệu tôi âm trầm, cảm giác như một người khác vậy.
Tên cảnh sát cuối cùng cũng sốt ruột, lấy bộ đàm bên hông nói.
“Alo? Alo? Gọi một đội, trại giam có phạm nhân tập kích cảnh sát.
Xin hãy nhanh chóng chi viện! Xin hãy nhanh chóng chi viện!”
Một đám cảnh sát được trang bị vũ trang đầy đủ nhanh chóng chạy qua.
“Đừng kích động, hãy thả con tin ra.”
Một người đàn ông cầm loa hét về phía tôi.
Tôi thản nhiên cười, đối diện với tình cảnh này không một chút sợ hãi.
“Gọi Triệu Phong đến đây, nếu không anh chàng cảnh sát này sẽ xong đời đấy.
Nếu anh ta chết ở đây sợ là mọi người cũng không dễ ăn nói đâu.”