Cả đêm dài, Uyển Kỳ không sao ngủ được. Cô lăn qua lăn lại trên giường rồi nằm nghiêng người ngắm nhìn anh và con đang say giấc. Thở dài, cô khẽ nở một nụ cười rồi lại trầm ngâm suy nghĩ. Từ ngày gặp lại bọn người ở Hạ gia, chưa một giây phút nào cô có thể yên tâm. Cô không sợ bọn họ hại đến cô, chỉ sợ rằng bọn họ lại một lần nữa làm hại đến Bảo Bảo.
Sáng hôm sau, Uyển Kỳ đem hết tâm tư để nói cùng Phi Nhã. Quả thật, Phi Nhã đã cho người điều tra và giám sát toàn bộ người trong Hạ gia. Chỉ trong vòng hơn 2 tiếng đồng hồ, Phi Nhã đã đưa cho Uyển Kỳ một phong bì. Phong bì này do thám tử tư của Phi Nhã gửi đến, cả cô và Uyển Kỳ đều không biết bên trong có gì. Phi Nhã mở ra, khẽ nhíu mày đưa qua Uyển Kỳ.
- Sao lại là hình ảnh Uyên Ngọc ở cùng Hạo Lạc? Hạo Lạc đang làm gì vậy?
Phi Nhã lấy thêm một dữ liệu khác, trong đó là hình ảnh ả tới tiệm thuốc. Thám tử tư của Phi Nhã cũng đã tìm ra hoá đơn thuốc đó. Nhìn hoá đơn là thuốc kích dục khiến Uyển Kỳ như đoán ra được gì đó.
- Không lẽ mẹ con Uyên Ngọc dở thủ đoạn với Hạo Lạc sao chị?
- Còn một thông tin nữa mà thám tử đã nói với chị. Tối nay, Hạ Uyên Ngọc sẽ tới quán bar If You cùng một vài người bạn. Đây là được nghe lén lại nên không có dữ liệu.
Cô nắm chặt những tấm hình trong tay. Sức chịu đựng của con người luôn có giới hạn, huống hồ gì Uyển Kỳ là một người có sức chịu đựng vô cùng thấp. Phi Nhã không biết nên nói gì ngay lúc này, chỉ đưa tay ôm lấy Uyển Kỳ vuốt ve tấm lưng đang rung lên vì tức giận của cô.
Tối hôm ấy, Hạo Lạc nhận được tin nhắn của cô đến quán bar If You. Anh bật cười gọi điện chọc ghẹo cô khiến cô bĩu môi.
- Chẳng phải anh cũng muốn thay đổi chút không khí sao?
- Được, vậy tối nay chúng ta đi.
- Nhưng anh tới quán trước đi, em sẽ tới sau.
- Sao vậy?
- Em có bất ngờ cho anh.
Hạo Lạc vô cùng thích thú liền đồng ý ngay. Uyển Kỳ tắt máy nhìn ra xa, đáy mắt chính là vô vàn những uất hận. Tối hôm ấy, Hạo Lạc sau khi làm việc xong nhanh chóng tới quán bar trước. 7 giờ tối nhưng không khí lại vô cùng náo nhiệt. Uyên Ngọc hôm nay cũng tới đây chơi cùng bạn bè. Vừa thấy anh đã nhớ lại kế hoạch của mẹ, ả nhếch môi lắc lư ly rượu trong tay.
- Chẳng phải là cơ hội tốt sao?
Nói rồi ả tiến lại phía quầy bar thì thầm vào tai của một nhân viên gần đó. Hai ly rượu nhanh chóng được đưa ra khiến ả nhếch mép. Cầm hai ly rượu sóng sánh trên tay, ả bước lại phía một nhân viên phục vụ.
- Mang ly rượu này lại cho hắn ta, anh lập tức có số tiền này. Nhớ tìm lý do cho thỏa đáng!
Cậu nhân viên nhìn những đồng tiền lớn liền vội vàng làm theo. Hạo Lạc vẫn chuyên tâm lướt điện thoại chờ cô thì cậu ta bước lại.
- Chào anh, đây là loại rượu mới của quán. Chúng tôi cần các khách tới đây trải nghiệm để có được đánh giá và đưa vào phục vụ ạ.
- À được, anh để đó đi.
Hạo Lạc dự không uống nhưng cậu nhân viên cứ đứng đó khiến anh đành phải đưa lên nhấp một ngụm.
- Rượu ngon lắm.
Đánh giá qua loa lấy lệ anh mau chóng quay lại chiếc điện thoại. Cậu nhân viên kia cũng nhanh chóng rời đi. Tại một góc tối, Uyên Ngọc lắc lắc ly rượu trong tay rồi nâng lên uống cạn. Ả nhếch mép khi kế hoạch đã thành công phân nửa.
- Hạo Lạc, anh sẽ phải là của tôi.
Thế nhưng chỉ vài phút sau, ả bắt đầu cảm thấy cơ thể như hàng ngàn con kiến chạy qua. Cảm giác lạ này khiến ả hoảng hốt nhìn ly rượu. Cơ thể ả dần nóng lên, bên dưới lại bắt đầu co bóp, ngứa ngáy. Ả vội vã chạy ra ngoài.
Vừa ra đến cổng đã bị một vài tên đàn ông áo đen bịt miệng cho vào xe. Chiếc xe đen phóng tới một khách sạn gần đó. Ả sợ hãi nhưng lại không thể hét lên vì miệng đã bị bịt lại hoàn toàn. Đến khách sạn, ả bị ép vào một căn phòng mà bên trong đang có một người phụ nữ ngồi đó chờ ả sẵn. Bị thảy mạnh xuống giường, ả liên tục gào thét vì cảm giác bên trong cơ thể. Uyển Kỳ lắc nhẹ ly rượu nhấp môi một ngụm đặt lại bàn. Cô thong thả bước lại phía ả, khẽ cúi người nhếch mép.
- Sao vậy? Không nghĩ rằng kế hoạch của cô lại bị tôi nắm thóp trước sao?
- Chị… là chị?
Uyển Kỳ bật cười, bàn tay xinh đẹp bóp chặt cằm ả đối diện với mình.
- Lý ra các người phải nên cảm ơn tôi vì đã giúp các người vực lại Hạ thị. Vậy mà các người lại lấy ơn báo oán? Uyển Kỳ này trước giờ đã không phải dạng người để các người dễ ăn hiếp. Vậy mà các người, hết lần này đến lần khác ghẹo gan tôi?
- Ưm… làm ơn đi… tôi khó chịu quá…
- Khó chịu lắm sao? Vậy để chị giúp em nhé, em gái yêu.
Cô hất ả ra, đứng dậy búng tay một cái liền có năm người đàn ông bước vào. Năm người đàn ông trước mặt đều đẹp trai, dáng vóc cũng rất tốt. Uyên Ngọc vừa nhìn đã như bắt được vàng mà chộp lấy tay cô.
- Uyển Kỳ… cảm ơn chị…
Uyển Kỳ nhìn bộ dáng của ả mà bật cười. Ả ta đang cầu xin cô cho ả ta những người đàn ông trước mặt sao?
- Hạ Uyên Ngọc… cô thèm đàn ông đến mức trai bao cũng phải cầu xin tôi?
- Uyển Kỳ… em khó chịu lắm… chị kêu bọn họ giúp em đi…
Uyển Kỳ đứng dậy đưa dây thừng cho năm người đàn ông kia chối Uyên Ngọc vào cạnh giường. Ả điên cuồng dãy dụa vì bên dưới đã ngứa ngáy đến phát điên. Uyển Kỳ khoan thai khoanh tay trước mặt ả.
- Năm tên này đến đây chỉ để canh chừng cô thôi. Hết thuốc sẽ tẩm thuốc thêm cho cô. Hạ Uyên Ngọc cô dám cho chồng tôi dùng loại thuốc này thì chính tay cô sẽ bắt cô phải nếm trải cảm giác đó!
- Uyển Kỳ… đừng mà… em cầu xin chị… em khó chịu lắm… chị mau kêu bọn họ…
- Xin tôi? Cô nghĩ tôi rộng lượng đến vậy?
- Uyển Kỳ à… như này thật sự không được đâu.
- Canh chừng em gái cưng của tôi cho tốt!
Mặc kệ ả như thế nào, sau câu nói cô lập tức bỏ đi. Uyển Kỳ mở điện thoại liền nhận được hơn 20 cuộc gọi nhỡ từ anh. Cô khẽ cười chỉnh lại trang phục của mình mau chóng phóng xe quay trở lại quán bar.