Trình Hạo Lạc vì muốn lo cho cô một đám cưới hoàn chỉnh nên cả ngày đều chạy đôn, chạy đáo để có thể hoàn thiện một cách xuất sắc nhất có thể. Uyển Kỳ thấy anh mỗi ngày đều vất vả cho công việc lại phải lo toan cho cả đám cưới liền có chút xót chồng.
- Hạo Lạc, anh cho em chia sẻ một chút với anh được không?
Ánh mắt Hạo Lạc nhìn cô, không lấy một tia mệt mỏi mà chỉ ngập tràn hạnh phúc và yêu thương. Anh ôm cô vào lòng, bàn tay to lớn vuốt ve tấm lưng nhỏ an ủi.
- Không sao, anh lo được. Chỉ cần đó là thứ tốt nhất cho em thì bất luận như thế nào anh cũng sẽ lo hết cho em!
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng nó lại cho Uyển Kỳ biết rằng cô đã chọn yêu và lấy đúng người.
Thời gian trôi qua, đám cưới của Uyển Kỳ và Hạo Lạc được diễn ra. Anh thì đẹp trai trong bộ vest đen lịch lãm. Mái tóc vuốt ngược khiến anh khoe trọn được khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính. Cô lại xinh đẹp khi mái tóc được uốn nhẹ búi cao, trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt ngọt ngào lại vô cùng hạnh phúc.
Bộ váy cưới một lần nữa khiến mọi ánh nhìn đều phải tập trung vào cô, sự xinh đẹp của cô dâu như một bức họa hút khách. Tử Nhân trở thành MC cho đám cưới, đứng trước mặt hai đứa em của mình, anh cũng đủ trở nên hạnh phúc.
- Trình Hạo Lạc, em có đồng ý cùng Lục Uyển Kỳ kết duyên vợ chồng? Cùng em ấy đi đến cuối cuộc đời, một đời, một kiếp không thay lòng?
- Tôi đồng ý!
- Lục Uyển Kỳ, em có đồng ý cùng Trình Hạo Lạc kết duyên vợ chồng? Cùng em ấy đi đến cuối cuộc đời, một đời, một kiếp không thay lòng?
- Em đồng ý!
- Cả hai bây giờ hãy trao nhau lời tuyên thệ của mình dành cho đối phương!
Hạo Lạc xoay người cô đối diện với chính mình. Ánh mắt ấm áp chứa đầy yêu thương xoáy sâu vào người con gái trước mặt. Anh như muốn khắc cô mãi vào tâm trí vậy.
- Anh là Trình Hạo Lạc nhận em Lục Uyển Kỳ làm vợ và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với em, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng em mọi ngày suốt đời anh.
Uyển Kỳ nở nụ cười hạnh phúc nhìn anh, đôi mắt cô đã long lanh hệt như sắp khóc. Cô hít một hơi nhìn anh rồi bật cười.
- Em là Lục Uyển Kỳ nhận anh Trình Hạo Lạc làm chồng và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với anh, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng anh mọi ngày suốt đời em.
Cả hai trao nhau nụ hôn hạnh phúc trước sự hò reo và phấn khích của dàn khách mời. Từ hôm nay, Trình Hạo Lạc anh có thể khiến cả thế giới phải biết rằng anh yêu Lục Uyển Kỳ, đời đời trọn kiếp ở bên cạnh cô.
Bước xuống tiếp rượu cùng các quan khách. Uyển Kỳ không dám uống nhiều chỉ nhấp nhẹ môi lấy lệ. Hạo Lạc là con trai nên việc giao lưu cũng trở nên khác cô. Anh uống nhiều đến mức khiến cô lo lắng.
- Hạo Lạc anh uống ít thôi!
- Không sao, tửu lượng của anh tốt lắm.
Cô nhíu mày không quan tâm đến anh nữa mà bỏ đi tìm Bảo Bảo. Bà Trình bên trong vừa thấy cô đã vui vẻ.
- Hạo Lạc đâu? Sao con lại đi một mình?
- Anh ấy uống nhiều nên con ra đây tìm Bảo Bảo một chút.
Bảo Bảo ngồi bên cạnh bà nội ngoan ngoãn ăn hết hai cái đùi gà và một chén xôi. Thấy con ngoan ngoãn như vậy cô cũng vui hơn rất nhiều.
- Bảo Bảo, con không phá bà nội nha.
- Con rất ngoan mà, phải không bà nội?
Bà Trình bật cười gật gù lấy giấy lau đi khóe môi dính đầy dầu mỡ của nhóc.
- Phải rồi, cháu nội của tôi là giỏi nhất. Tối nay Bảo Bảo sẽ qua về nhà lớn. Hai vợ chồng con lát tự đi xe về nhà riêng nhé.
- Dạ mẹ… con chỉ sợ Bảo Bảo quấy khóc lại làm phiền giấc ngủ của ba mẹ.
- Không có, Bảo Bảo về nhà lớn, ba mẹ vui còn không hết sao có thể gọi là phiền?
Bà Trình cười hiền với cô. Rõ là không muốn con trai và con dâu bị quấy rối trong đêm tân hôn nên liền gắp luôn nhóc siêu quậy về nhà lớn.
Tối hôm ấy, Hạo Lạc nằm trên giường ngủ từ chiều tới bây giờ. Uyển Kỳ mặc chiếc đầm hai dây màu đỏ gợi cảm bước ra khỏi nhà vệ sinh, leo lên giường nằm ôm lấy anh. Bàn tay hư hỏng vuốt ve khuôn ngực đến cơ bụng săn chắc. Đối môi ngọt ngào cắn nhẹ xuống cổ rồi ghé qua vành tai mút máp.
- Ông xã à, ngủ nhiêu đó được rồi. Hôm nay là tân hôn đấy…
- Ưm… anh muốn ngủ…
- Hạo Lạc, anh mở mắt ra xem hôm nay em thế nào?
Anh nhíu mày lờ mờ mở mắt. Bàn tay đưa lên ra vẻ rất tỉnh táo, trên môi chính là nụ cười mang đầy tính đối phó.
- Vợ anh đẹp quá đi mất!
- Vậy còn không mau lại đây với em.
Hạo Lạc khẽ cười lật người nằm trên cô. Anh cúi xuống kéo cô vào nụ hôn sâu, cả hai cứ vậy dây dư trong sự ngọt ngào, môi lưỡi quấn lấy nhau không rời. Nụ hôn của Hạo Lạc dần di rời qua bên vành tai cô, mút nhẹ một chút khiến cô vui vẻ tận hưởng sự ướt át. Đôi môi dần di chuyển xuống bên cổ. Uyển Kỳ vòng tay qua ôm lấy đầu anh. Từng âm thanh hôn hít một cứ vậy vang lên rồi dần im ắng hẳn. Uyển Kỳ đang nhắm mắt tận hưởng cảm giác khác lạ liền mở mắt ra. Hạo Lạc gục bên cổ cô ngủ ngon lành khiến đầu cô bốc khói. Đẩy mạnh anh ra khỏi người mình, cô đứng dậy chỉnh lại áo bực tức ném chiếc gối lên mặt anh.
- Anh cứ ngủ đi, ngày mai dậy biết tay tôi!