Uyển Kỳ đứng dậy gạt nước mắt. Cô quyết định khóa điện thoại mình lại. Bởi cô chẳng muốn ai liên lạc với cô cả. Phóng xe quanh thành phố, cuối cùng Uyển Kỳ cũng mua được rất nhiều bia và đồ nhắm. Việc mang những thứ như này vào bệnh viện có chút không đúng nên cô đành bỏ vào bọc đen mang lên phòng anh. Hạo Lạc phì cười khi thấy tay xách nách mang những thứ này lên phòng mình. Uyển Kỳ bĩu môi đánh lên người anh.
- Còn không biết phụ tôi sao?
- Được rồi, đưa đây cho tôi.
Hạo Lạc phụ giúp cô đổ mồi nhậu ra ngoài. Người con gái này cũng quá đáo để đi, toàn mua những món phù hợp cho một bàn nhậu. Suy nghĩ một chút, anh đưa mắt nhìn lên cô.
- Sao hôm nay lại muốn nhậu vậy? Có chuyện buồn sao?
- Ừm, tôi không có bạn… phiền anh rồi…
Hạo Lạc nhìn vào mắt cô, bỗng dưng lại cảm nhận nơi ngực trái như bị siết chặt bởi ai đó. Anh khẽ thở dài ngồi xuống nở một nụ cười thật tươi nhìn cô.
- Vậy tôi làm bạn với cô, nhậu thôi!
Uyển Kỳ vui vẻ ngồi xuống. Tâm trạng không tốt khiến cô cứ uống liên tục hết lon này đến lon khác. Hạo Lạc biết cô buồn nên cũng không muốn ngăn căn mặc cho cô uống. Bỗng nhiên Uyển Kỳ khóc nấc lên, cô gục đầu xuống bàn khiến bờ vai nhỏ khẽ run lên theo từng đợt.
- Sao lại đối xử như vậy với tôi… rốt cuộc tôi đã làm gì sai chứ?
Hạo Lạc bỗng chốc trở nên bối rối không biết nên làm gì. Uyển Kỳ vừa khóc vừa nói hết những uất ức xảy ra với mình, những nỗi đau mà cô phải chịu đựng. Hạo Lạc cũng vì vậy mà trở nên trầm uất nhìn người con gái này. Hóa ra cô phải mạnh mẽ đối đầu với nhiều thứ như vậy. Uyển Kỳ ngước đôi mắt đẫm nước mắt lên nhìn anh. Đôi mắt đẹp này sao lại trở nên u uất đến thế. Xoáy sâu vào đôi mắt anh, Uyển Kỳ khẽ lên tiếng.
- Hạo Lạc… nghe nói làm tình sẽ rất vui?
- Cô nói gì vậy?
- Anh làm tình với tôi được không?
- Chuyện này…
Không để Hạo Lạc nói tiếp, Uyển Kỳ đã trực tiếp nhướn người qua hôn anh. Hạo Lạc đưa tay muốn đẩy cô ra nhưng nụ hôn lại quá mãnh liệt. Bàn tay xinh đẹp của cô dần cởi đi hết những cúc áo sơ mi trên người anh. Chẳng mấy chốc nửa thân trên của Trình Hạo Lạc đã phơi bày trước cô. Hạo Lạc nhìn ánh mắt mơ màng của người con gái trước mắt. Không hiểu sao lòng lại dâng lên một cảm xúc khó tả. Anh đứng bật dậy bế cô tiến thẳng vào phòng nghỉ ngơi. Đặt cô lên giường, Hạo Lạc khẽ nhếch môi.
- Là em quyến rũ tôi!
- Tôi muốn… tôi muốn quên cảm giác hiện tại… tôi muốn vui vẻ… anh làm tôi vui vẻ đi…
- Được, tôi sẽ khiến em quên tất cả. Chỉ được nghĩ đến một mình tôi!
Đôi môi mỏng của Hạo Lạc nhắm tới đôi môi đỏ hồng của cô mà cắn mút. Uyển Kỳ đưa tay ôm lấy cổ anh khiến nụ hôn càng trở nên sâu. Tay anh bắt đầu làm loạn cơ thể khiến cô cảm nhận những xúc cảm khác lạ.
- Ưm… đừng cắn…
Hạo Lạc yêu thương rời nụ hôn qua bên cổ cô. Từng nụ hôn một đều ướt át nhẹ nhàng. Bàn tay hư hỏng bắt đầu luồn vào áo cô làm loạn. Cặp hồng đào nằm gọn trong bàn tay anh khiến cô thở gấp.
- Ưm… xoa… nó… khó chịu…
Hạo Lạc nghe đến đây liền ngồi dậy gỡ áo cô ra. Cặp hồng đào sau lớp áo ngực ren thu vào tầm mắt anh. Chiếc áo ngực vì vậy mà nhanh chóng rơi xuống đất. Anh hôn lên ngực cô, dần những cái hôn trở nên mạnh bạo như một đứa trẻ khát sữa. Truyện Khoa Huyễn
- Lạc… ưm… cho tôi nhiều hơn…
Men bia khiến cô không thể kiểm soát lời nói hay hành động của mình. Tay đã tìm đến tay anh đưa xuống váy mình yêu cầu anh vuốt ve nơi nữ tính đã vì anh mà ẩm ướt.
- Em luôn trở nên như vậy khi lên giường sao?
- Ưm… không có… thật sự không có…
Hạo Lạc đưa tay cởi luôn váy và quần lót của cô xuống. Cả thân thể xinh đẹp nằm dưới tầm mắt anh. Đưa tay vuốt nhẹ nơi lối nhỏ đã cảm nhận sự run rẩy của người con gái phía trên. Anh nhếch môi cúi xuống nhìn vào nơi ẩm ướt. Là bác sĩ sao anh có thể không nhận ra cô đây là lần đầu tiên. Thoát y cho mình, anh đưa cậu nhỏ tới trước cửa động chà sát. Cảm giác này khiến cho Uyển Kỳ cảm giác rất khó chịu, bên trong truyền đến một cảm giác trống rỗng.
- Ưm… khó chịu… híc…
- Em đã bao giờ cảm nhận xúc cảm khác lạ này chưa?
Uyển Kỳ khóc nấc liên tục lắc đầu. Dục vọng bủa vây đầu óc khiến cô mất kiểm soát. Hạo Lạc phì cười đan những ngón tay mình vào tay cô.
- Đêm nay, tôi sẽ khiến em trở thành phụ nữ!… của tôi…
- Ưm… aaa… đau… đau quá…
Hạo Lạc chỉ mới vào một chút mà cô đã hét toáng lên. Anh cúi xuống hôn lên môi cô ra sức dỗ ngọt. Bên dưới kẹp chặt anh như vậy cũng thật muốn tước đi mạng sống của anh rồi.
- Uyển Kỳ… em mau thả lỏng… sẽ không đau…
- Híc… anh ra ngoài đi… đau quá… không vui gì cả…
Hạo Lạc bật cười vuốt nhẹ mái tóc cô. Nụ hôn ngọt ngào lại rơi xuống trán cô dỗ dành.
- Sẽ thích… tôi lấy danh phận bác sĩ ra đảm bảo với em… mau thả lỏng…
- Không thích… đau…
- Uyển Kỳ à… em đang khiến tôi rất bức… mau thả lỏng…
Cô đưa mắt nhìn anh. Cảm nhận lớp mồ hôi mỏng trên khuôn mặt nam tính kia liền có chút tội lỗi dâng lên. Bên dưới vì thế mà dần thả lỏng để anh tiến sâu hơn vào bên tronh. Hạo Lạc ban đầu nhẹ nhàng ra vào trong cô vì sợ cô sẽ đau. Uyển Kỳ dưới thân anh dần cảm nhận những xúc cảm kỳ lạ dâng lên.
- Ưm… nhanh một chút…
- Thích rồi chứ?
- Ưm… thích… thật sự rất tuyệt… ân…
Hạo Lạc bật cười, cô gái bình thường đặt sỉ diện làm nguồn sống. Nay vì tình dục mà cũng buông thả bản thân. Cứ như vậy cả hai thân thể quấn chặt lấy nhau, dây dư trong đêm tối. Mọi nỗi buồn đều vứt hết chỉ còn lại cảm giác bình yên.