Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 79: Hậu quả của việc đắc tội với phụ nữ



Bọn người Quản Tự ngồi ở một cái bàn phía sau Lâm Hoán Khê, chếch chừng bốn lăm độ. Hắn không nhìn thấy vẻ mặt Lâm Hoán Khê nhưng lại có thể chứng kiến động tác nàng ngửa cổ uống rượu liên tục.

Cách uống như vậy, vừa nhanh vừa vội, người biết suy nghĩ một chút là hiểu được tâm tình nàng có chút không thích hợp.

"Quản Tự, có muốn qua xem nàng ta một chút không?" Lý Lệnh Tây chỉnh chỉnh mắt kính, cười ha hả hỏi thăm.

Vừa dứt lời thì mặt hắn đột nhiên gắt gao nhíu lại.

Bàn tay nhỏ bé của Lăng Tiếu đang mạnh mẽ véo trên đùi hắn, mà vẻ mặt của nàng vẫn nhìn hắn cười ôn nhu ngọt ngào.

Thân thể Quản Tự hơi ngả về phía sau, bộ dáng nhàn nhã dễ chịu, khoan khoái tựa vào lưng ghế mềm mại. Hai mắt hắn lại thâm trầm nhìn chằm chằm về phía sau thân thể đẫy đà mê người của Lâm Hoán Khê, khóe miệng như cười như không.

Từ vẻ bên ngoài này, đây hoàn toàn là một nam nhân có thể khiến cho vô số phụ nữ đâm đầu vào xin chết. Mỗi cái giở tay nhấc chân đều biểu hiện một mị lực thành thục đầy nam tính, không phải phụ nữ bình thường có thể chống lại được.

"Không cần." Quản Tự nói. Hắn biết, lúc này tốt nhất không nên xuất hiện.

Phụ nữ có thể thua trận trong tình yêu, nhưng các nàng không thể mất đi sự tôn nghiêm của mình.

Nếu như ngươi may mắn được chứng kiến bộ dạng chật vật của nàng, ngươi cũng rất có thể bị liệt vào nhóm những người không được hoan nghênh nhất.

Các nàng chính là tinh linh, là thiên sứ, luôn luôn tôn thờ một chủ nghĩa duy mỹ.

Nam nhân kia là ai? Bọn họ có quan hệ gì?

Tại sao hắn lại đột nhiên rời đi? Chẳng lẽ chuyện này lại có liên quan tới mình?

Nếu như chỉ mới như vậy mà đã chật vật, nhớn nhác thế kia, hắc hắc, đối thủ này coi chừng không chịu nổi một kích!

"Nàng đang thương tâm, có lẽ cũng bởi vì mình?"

Quản Tự hai tay bắt chéo sau đầu, ngón tay đan vào làm gối, trong lòng không thể không dậy lên chút ý tứ kiêu ngạo.

Có thể làm cho một người phụ nữ nhớ mãi không quên, vô luận là yêu, vô luận là hận, cũng là một điều đánh tự hào.

"Quản Tự cùng nàng kia là bằng hữu sao?" Lăng Vẫn lạnh nhạt nhìn Lâm Hoán Khê lên tiếng hỏi.

Với tính cách của, mấy loại chuyện này không đáng để quan tâm, nhưng là, hắn biết, muội muội lại hắn vô cùng quan tâm! Từ nãy tới giờ liên tục đưa mắt thúc giục mình lên tiếng.

Là ca ca của một người như Lăng Tiếu, hắn cũng đành phải mặt dày hỏi ra một câu hết sức ngu xuẩn. Ít nhất thì hắn cũng nghĩ vậy!

Tại sao mỗi khi dính dáng đến mấy chuyện tình cảm này, tính cách mọi người đều trở nên không bình thường nhỉ?

Ngay cả một muội muội ngày bình thường không sợ trời, không sợ đất, nói chuyện thẳng băng như ruột ngựa, vậy mà hôm nay bộ dáng lại có thể thay đổi 180 độ, thật là khó tin.

"Là bằng hữu!" Quản Tự gật đầu, "Đã từng!"

Tiếp theo, hắn lại nhìn Lăng Tiếu nói: "Tiếu Tiếu, sau này có chuyện gì muốn biết thì cứ trực tiếp hỏi ta, ngươi không cảm thấy bức bách Lăng Vẫn như vậy có chút không phải sao?"

Lăng Tiếu mặt đỏ rần một cục, không nghĩ tới mấy động tác tiểu xảo của mình đều bị Quản Tự nhìn thấu, không ý tứ nói: "Hì hì, nhân gia ta cũng không có ý tứ hỏi mà."

"Cái gì là không có ý tứ? Tính cách của ngươi vẫn là trực tiếp sảng khoải, ấp a ấp úng như vậy sao còn là ngươi nữa?" Quản Tự vươn tay gõ gõ nhẹ lên đầu Lăng Tiếu, "Như vậy cũng không phải Lăng đại tiểu thư của chúng ta a!"

Lăng Tiếu ôm đầu cười khúc khích, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc.

Khi còn bé, hắn cũng thường gõ đầu mình như vậy. Mình không hề cảm thấy chán ghét mà ngược lại còn thấy thập phần thân thiết.

Mà cũng không biết từ lúc nào, có lẽ do mấy cái cốc này, mình lại thấy thích hắn nhỉ?

"Được rồi, các ngươi làm sao quen người kia?" Quản Tự lên tiếng hỏi.

"Người nào?" Lăng Tiếu hỏi.

"Người thanh niên mặc trường bào đó."

"Hắn hả?" Nhớ tới bộ dáng cuồng vọng của Tần Lạc, vẻ mặt Lăng Tiếu lộ rõ sự tức giận, nói: "Hồi nãy lúc ta và Trữ Toái Toái đi xe vào bãi đỗ, gặp hắn đứng hồ đồ trước xe không cho chúng ta đi. Ta bấm còi nhắc nhở hắn, hắn vẫn không đi, nói nhẹ nhàng với hắn, ai ngờ hắn nổi khùng lên, nói toàn lời khó nghe."

"Không phải vậy. Là ngươi lái xe quá nhanh, thiếu chút nữa đâm vào người ta. Sau đó lại còn bấm còi inh ỏi, hù dọa người ta chết khiếp mà?" Trữ Toái Toái ở bên cạnh vạch trần bạn mình.

Lăng Tiếu bấm bấm Trữ Toái Toái mắng: "Toái Toái, ngươi đang giúp ai vậy? Ồ, ta biết rồi, ngươi vẫn gọi người ta đại ca ca, tiểu ca ca mà, không phải là thích người ta rồi chứ?"

Nghe Lăng Tiếu nói, Lý Lệnh Tây vẻ mặt khẩn trương, nhìn Trữ Toái Toái có đôi chút chờ đợi.

"Đâu có? Mới gặp lần đầu tiên mà. Hơn nữa, bạn gái hắn lại vô cùng xinh đẹp." Trữ Toái Toái đỏ mặt nói.

Lăng Tiếu chăm chú nhìn hai tròng mắt Trữ Toái Toái: "Xong hết rồi, Toái Toái xong rồi. Thật đáng thương cho tiểu loly, ài, sao lại tiện nghi cho tên hỗn đản kia quá vậy?"

"Không được nói lung tung. Ta đâu có ý tứ gì với hắn chứ?" Trữ Toái Toái tức giận nói.

"Tiếu Tiếu, không đùa Toái Toái nữa." Lăng Vẫn quát bảo.

"Được rồi, được rồi, không nói, không nói nữa. Toái Toái, ngươi muốn ăn gì, ta gọi giúp ngươi nha?" Lăng Tiếu cười nói.

"Không cần ngươi, ta tự chọn được rồi." Trữ Toái Toái đoạt lấy thực đơn nói.

"Quản Tự, có muốn tìm hiểu thêm một chút về tên kia không?" Lý Lệnh Tây cười hỏi.

"Không cần. Không quan hệ." Quản Tự cười cự tuyệt.

Bởi vì phong thái của Tần Lạc lúc vừa rồi khiến hắn căn bản không coi Tần Lạc là một đối thủ có khả năng uy hiếp mình.

Đương nhiên, sau này hắn mới biết đây là một sai lầm rất lớn.

*******

Tần Lạc buồn vô cớ lang thang đi trên đường, xe cộ nhộn nhịp, đèn đuốc sáng trưng hai bên phố cứ chậm rãi trôi qua.

Nhưng là, sự náo nhiệt này lại thuộc về những người khác, căn bản không có quan hệ tới hắn.

Người ta đi lại tấp nập, vẻ mặt ai cũng có chút tươi tắn, hớn hở, dù chỉ là những khuôn mặt thoáng qua. Hắn đột nhiên phát hiện chính mình lúc này là một kẻ vô cùng đáng thương, không có nhà để về!

Gió đêm thanh lương, Tần Lạc lại không hề cảm thấy rét.

Hắn trời sinh dương mạch, thể chất có thuộc tính "cường hỏa", trời càng lạnh càng khiến hắn thấy thoải mái.

"Tại sao lại tức giận nhỉ? Nàng cùng với mình đâu có quan hệ gì?"

Lầm lũi bước đi không xác định mục đích, trong đầu Tần Lạc liên tục lật đi lật lại vấn đề này.

Cho dù nàng muốn quay lại, cũng là lựa chọn của nàng, tại sao mình lại phải tức giận?

Chẳng lẽ lại bởi vì, mình vốn tưởng rằng đã chữa trị tốt chứng bệnh ghét đàn ông của nàng rồi, nhưng lại rốt cục phát hiện nàng trầm sâu vào vũng bùn, khiến mình hoài nghi y thuật của bản thân?

Tần Lạc lắc lắc đầu. Nếu là như vậy, thì mình đúng là kẻ háo thắng, nhất định phải nghĩ biện pháp lần nữa chữa trị thật tốt cho nàng.

Hơn nữa, hắn rõ ràng nhớ rất kỹ, khi nhắc đến Quản Tự, nàng đã nói "ta nhớ kỹ, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt chính là tại nhà hàng này. Bàn ăn số một trăm mười sáu", những lời này khiến hắn vô cùng phẫn nộ, và cũng vô cùng chán nản.

Nó giống như, một cảm giác chính mình bị người thân nhất phản bội.

Phản bội?

Sao lại có cảm giác phản bội được?

Cố gắng bóc tách sự việc, Tần Lạc đang tìm mọi cách để giải thích nguyên nhân mình không thể khống chế tâm tình.

Nguyên vốn tưởng rằng, đây là một buổi ước hẹn đẹp đẽ của hai người.

Thậm chí, hắn đã chuẩn bị tâm lý rất tốt để thịt Lâm Hoán Khê.

Nhưng là, đã có một nam nhân chạy tới, nói họ đã từng gặp nhau ở đây, cũng cái bàn này…

"Nói dối. Ngươi là đồ nói dối. Nếu không, tại sao ngươi lại gọi hồng tửu?" Tần Lạc trong lòng ủy khuất vô cùng.

Tần Lạc là một xử nam, thậm chí, về phương diện tinh thần, hắn cũng là một xử nam chân chính! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sau khi tới Yến kinh, gặp Lâm Hoán Khê, hắn cảm thấy đây là một người phụ nữ rất thú vị. Hắn đối với nàng có chút hảo cảm, điểm này có lẽ ngay bản thân hắn cũng không phát hiện được.

Đang trong lúc suy nghĩ miên man, điện thoại di động trong túi chợt rung lên.

Lôi máy ra, Tần Lạc nhìn thấy trên màn hình hiện lên tên Lệ Khuynh Thành.

Những người trong lúc bi thương hoặc túng quẫn đều không muốn gặp, không muốn nói chuyện với ai. Một con sói bị thương chỉ muốn tìm một sơn động hẻo lánh, một mình gặm nhấm vết thương. Con người cũng không khác mấy.

Nhưng hết một đợt chuông, lại đến đợt khác, cảm giác nếu hắn không nghe thì điện thoại sẽ kêu đến hết pin thì thôi. Đúng là tính cách của Lệ Khuynh Thành.

"Có việc gì vậy?" Tần Lạc rốt cục lựa chọn nghe máy. Có trời mà biết được một phụ nữ có thể làm ra những chuyện điên cuồng gì.

Phụ nữ sợ nam nhân lưu manh, nhưng nam nhân cũng sợ phụ nữ lưu manh không kém.

"Không có việc gì cả. Chỉ là muốn nghe giọng của ngươi thôi. Ta nhớ ngươi mà." Từ đầu bên kia, âm thanh Lệ Khuynh Thành truyền tới ríu ra ríu rít, nhưng cũng lảnh lót giống như tiếng còi giữa đêm khuya.

"Nếu không có chuyện gì, ta cúp máy đây!" Tần Lạc nói.

"Chán ghét. Đương nhiên là có chuyện. Ta có chuyện rất quan trọng cần gặp ngươi. Ngươi đang ở đâu vậy?"

"Ta… đang ở nhà." Tần Lạc trả lời.

"Ở nhà?" thanh âm Lệ Khuynh Thành đột nhiên dừng lại, sau đó lại khúc khích, "Nhà các ngươi lớn thật đó."

"Lớn? Sao lại lớn?"

"Lớn đến nỗi trong nhà có xe hơi chạy như đèn cù."

"…" Tần Lạc trợn tròn mắt. Đại não hắn vẫn mơ mơ màng màng, quên luôn chính mình đang đứng trên vỉa hè, bên cạnh thỉnh thoảng có xe đi qua, âm thanh cùng tiếng còi xé gió không dứt.

Tiếng Lệ Khuynh Thành lại tiếp tục vang lên, càng ngày càng trở nên mị hoặc.

"Tiểu đệ đệ, ngươi biết tỷ tỷ hận nhất chuyện gì không?"

"Không biết." Tần Lạc dứt khoát nói.

"Lừa dối." Lệ Khuynh Thành nói luôn đáp án.

"…"

"Đối với người lừa dối ta, ta luôn có mười mấy phương án trả thù. Còn với tiểu đệ ngươi, ta quyết định lựa chọn phương pháp tốt nhất. Phương pháp này ta còn chưa từng dùng qua. Trước tiên ta sẽ nói ra, ngươi nghe một chút xem có được không nhé?"

"…"

"Ừm, ta nghĩ thế này. Mấy chuyện xấu xa của ngươi và Lâm mỹ nhân ở trường học ta vô cùng hâm mộ. Ta quyết định ngày mai sẽ không tới trường, mà gửi giấy phép nói thân thể không thoải mái. Sau đó, ta tìm cách gián tiếp ám chỉ cho mấy đồng nghiệp lắm mồm, rằng mình bị nôn mửa, thích ăn đồ chua, có thể là mang thai."

"…"

"Đợi tới khi chuyện này được truyền tới tai mọi người, ta sẽ đi làm trở lại. Chiều nào ta cũng đợi ở chỗ ngươi. Ngươi đói ta mang canh gà cho ngươi, ngươi lạnh ta mang cho ngươi áo khoác. Mà lúc ngươi không nóng, không lạnh, không đói thì ta sẽ kéo ngươi đi tản bộ. Hài tử à, ngươi cảm thấy cách trả thù này thế nào? Bất quá, một tiểu nam nhân nhỏ tuổi như ngươi, chỉ sợ chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng!"

Miệng của thanh trúc xà, nọc của ong vàng, ai nói hai cái này độc? Sai toét, độc nhất là lòng dạ nữ nhân.

Tần Lạc biết, hậu quả của việc chọc giận một nữ nhân là rất nghiêm trọng.

Một người phụ nữ mà ngay cả danh dự của chính mình cũng từ bỏ, vậy còn cái gì nàng không dám làm đây?

Vì vậy, dưới tình huống vô cùng khẩn trương, Tần Lạc lại chuẩn bị mắc sai lầm thứ hai.

"Kỳ thật là,… ta đang trên đường trở về nhà. Sắp tới nhà rồi." Tần Lạc cười khổ chữa cháy.

"Có đúng không?"

"Thiên chân vạn xác!" Hắn dứt khoát gật đầu.

"Đứng im ở đó, nghiêng cái đầu ngu xuẩn của ngươi sang bên trái mười bảy độ." Lệ Khuynh Thành nói dõng rạc.

Mặc dù không cảm thấy cái đầu của mình là ngu xuẩn, nhưng không hiểu sao hắn vẫn làm theo.

Vì vậy, hắn đã được nhìn thấy một màn kinh khủng nhất trên thế giới này.

Tại một cửa hàng Chanel, đằng sau cái cửa kính trong suốt, có một cái ghế salon đỏ rực. Mà trên cái ghế đỏ rực đó, chính là Lệ Khuynh Thành!

Nàng đang tươi cười một cách quỷ dị!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv