Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 548: Tôi không muốn chết: cho ngươi tử vong”!!



Người Trung Quốc có tính tò mò vây quanh xem náo nhiệt. Người Trung Quốc cũng có một đức tính rất tốt đẹp là đồng cảm với kẻ yếu.

Vì thế có người đã lợi dụng hai điều này để đạt được mục đích của mình mà không ai biết.

Khi làm việc thiện ở Trung Quốc, không phải chỉ có làm tốt mà còn cần phải có một cái đầu tương xứng để hỗ trợ. Nếu không thì chẳng qua cũng chỉ là để người khác lợi dụng mà thôi.

Gã đàn ông vừa quỳ vừa kêu khóc ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của người khác. Bọn họ vội vàng dừng bước. Sau khi nghe gã đàn ông kể lể nỗi oan ức của mình. Tinh thần trượng nghĩa trong lòng lập tức bị thổi bùng lên, bắt đầu chỉ trỏ vào Tần Lạc trong bộ quần áo trắng.

"Anh dựa vào cái gì mà không cho người khác ăn xin? Anh là người quản lý thành phố này hả? Cho dù anh có người quản lý thành phố này thì cũng không thể không cho người khác một con đường sống vậy chứ?"

"Người thành phố thì sao nào? Người thành phố giỏi hơn người khác sao? Người ta chỉ xin chén cơm ăn, có gì không vừa mắt anh?"

"Anh xem anh ta mặc quần áo…bây giờ là thời đại nào rồi mà còn mặc bộ quần áo rực rỡ đó đi ra ngoài".

"Trời không nắng mà anh ta vẫn đeo kính râm. Nhìn cũng biết không phải người tốt".

Nghe thấy những người đứng xung quanh mình nói như vậy, tiếng khóc của gã đàn ông càng bi thương.

"Các vị hương thân phụ lão, các vị đại ca đại tẩu. Xin các vị hãy đứng ra làm chủ cho hai anh em chúng tôi. Em trai tôi bị tai nạn giao thông nên mới bị tàn tật như này. Bây giờ ăn xin cũng không được thì biết sống sao đây?"

Thừa dịp người khác không chú ý, hắn lại lén véo vào tay gã ăn mày, ý bảo gã phải giả vờ khóc lóc thảm thiết mấy tiếng để gia tăng sự thuyết phục và tranh thủ sự đồng tình.

Gã ăn mày rất từng trải và kinh nghiệm, cái trò đó gã chỉ cần há mồm là khóc được. Khuôn mặt đen đúa bẩn thỉu của gã lập tức vặn vẹo, gã dập đầu thình thịch xuống mặt đất, tới khi đầu gã đỏ ửng lên gã định há mồm chỉ trích hành vi thú tính của Tần Lạc nhưng không biết sao lại không nói được.

Bởi vì Tần Lạc đứng đối diện với gã đáng mỉm cười.

Nụ cười cực nhã nhặn, ấm áp. Nụ cười tươi đó gã chưa từng nhìn thấy trên gương mặt người khác.

Mặc dù những người có lòng tốt, bọn họ có lòng cho mấy đồng tiền nhưng gương mặt bọn họ hoặc nghiêm túc, hoặc lạnh lùng sau đó lại vội vã bỏ đi. Khi gã ngẩng đầu lên cũng không sao nhìn rõ gương mặt của bọn họ.

"Cậu hãy nói với mọi người tôi có ức hiếp cậu hay không?' Tần Lạc cười nói.

Hắn muốn có một câu trả lời. Một đáp án có hay không có.

Gã ăn mày liếc nhìn "Đại ca" ở bên cạnh không dám nói câu nào.

Người thanh niên mặc bộ đồ trắng này quả thực không ức hiếp gã mà chỉ hỏi gã lựa chọn tiền hay lựa chọn chữa bệnh.

Có người nào nguyện ý để đôi chân tàn tật bò lăn lộn trên mặt đất không? Có người nào nguyện ý cả đời đi ăn xin không?

Nhưng nếu một khi gã thành thật nói ra tất cả. Tất nhiên gã sẽ bị đại ca cùng bang chủ trả thù. Có lẽ ngày mai cảnh sát sẽ mò thấy thi thể của gã thối rữa trong một con sông nào đó.

Cái chết của một gã ăn mày nhỏ nhoi chắc chắn không làm kinh động bất kỳ ai. Thậm chí cảnh sát cũng không buồn liếc mắt nhìn nhiều. Nguyên nhân tử vong của gã có thể được viết là: Trượt chân ngã xuống nước, không thể tự cứu mình.

Trước kia gã có một người bạn tên gọi là Siêu Tử. Siêu Tử muốn thay đổi vận mệnh của mình. Một lần khi ăn xin, Siêu Tử đã kể chuyện của mình với phóng viên. Kết quả sau này gã không còn gặp Siêu Tử nữa.

Có người nói Siêu Tử đã được cứu, được người phóng viên mang đến giao cho cảnh sát.

Có người nói Siêu Tử đã chết. Bang chủ đã chém hai mươi mấy đao trên người hắn.

Gã tin tưởng người sau.

Gã đàn ông nhìn thấy biểu hiện của gã ăn mày tức thì tức giận. Hắn định bụng sau khi chuyện này qua đi, đến tối quay về hắn sẽ dạy dỗ gã này một trận.

"A Minh, em hãy nói cho các vị đại ca đại tỷ xem có phải anh ta nói với em anh ta muốn chúng ta cút đi không? Có phải vừa rồi anh ta đá em một cái không?" Gã đàn ông nhìn chằm chằm vào "em trai" của mình nói.

"Đúng vậy" Gã ăn mày cúi đầu nói, không dám nhìn vào hai mắt Tần Lạc.

Gã cảm thấy một vài điều đã trôi qua nhưng rốt cuộc đó là gì thì gã cũng không biết.

Nghe thấy gã ăn mày nói vậy, gã đàn ông đắc ý nói: "Mọi người có nghe thấy không? Anh ta ức hiếp chúng tôi như vậy. Hai anh em chúng tôi chỉ là ăn mày, không có tiền, không có quyền, chỉ bị người khác ăn hiếp. Thế nhưng chúng tôi cũng là những con người. Xin mọi người hãy giúp chúng tôi đòi lại sự công bằng. Chúng tôi chỉ muốn đi xin kiếm cơm ăn. Hãy làm cho vị đại ca này trả lại công bằng cho chúng tôi".

"Đồ cặn bã. Cầu cho mày sinh con không có lỗ đít".

"Đồ khốn. Hãy mau cút đi. Đừng ở đây làm mất mặt như vậy. Mày tưởng mày mặc trường bào là giống với Tần Lạc sao?"

"Hãy chụp ảnh anh ta, phát tán trên mạng để cho tất cả dân cư trên mạng cùng làm thịt anh ta".

Tần Lạc không tức giận. Hắn biết những phần tử kiếm cơm ở tận đáy xã hội này cũng phải có chút mánh khoé. Hắn chỉ cười hỏi: "Vừa rồi anh nói em trai anh bị thương tật là do cái gì vậy?"

"Tai nạn giao thông" Gã đàn ông chột dạ trả lời.

"Là xe đâm từ phía trước hay là đâm từ phía sau? Hay là đâm từ hai bên hông?" Tần Lạc hỏi tới tấp.

"Chuyện này mắc mớ gì tới anh?" Gã đàn ông tức giận quát.

"Tôi nghi ngờ các anh là lũ buôn người, lừa gạt trẻ nhỏ sau đó dùng biện pháp tàn ác làm nó tàn tật. Đùng điều này để tranh thủ sự thương cảm của mọi người, đạt được mục đích kiếm tiền của mình" Tần Lạc nói thẳng thừng.

"Anh…anh mới là bọn buôn người. Chúng tôi là anh em ruột thịt" Gã đàn ông đỏ bừng mặt cố cãi.

"Nếu là em trai ruột thịt của anh vậy tại sao anh không dám trả lời câu hỏi của tôi?" Tần Lạc nói.

"Ai bảo tôi không dám trả lời? Là tôi không muốn trả lời" Gã đàn ông nói. "Đương nhiên là từ phía trước đâm tới".

"Đúng không?"

"Đúng".

Tần Lạc ngồi xổm, hắn chỉ vào mặt gã ăn mày nói: "Nếu như là đâm từ phía trước nhưng gương mặt của cậu ta không có bất kỳ vết thương tổn nào, thậm chí ngay cả dấu vết cũng không có".

"Đó là…trước kia có nhưng sau đó thì lành rồi. Vết thương đã lành da".

"Lành da? Lành da rồi cũng phải có dấu vết. Mọi người có nhìn thấy dấu vết của thương tích trên mặt cậu ấy không?"

Mọi người chăm chú quan sát. Quả nhiên trên gương mặt của gã ăn mày không có bất kỳ vết thương nào. Đương nhiên cũng có thể là bị bôi đen che mất.

"Nếu đâm từ phía trước, hai chân bị gãy. Tại sao ngực cậu ấy không có vấn đề gì? Vừa rồi tôi mới kiểm tra qua. Xương sườn của cậu ấy đều bình thường. Rõ ràng điều này không phù hợp với quy luật".

"…" Gã đàn ông thấy miệng khô bỏng. Hoá ra hôm nay rất khó đối phó.

"Thứ ba kỹ thuật lái xe của tài xế phải rất điêu luyện mới có thể đụng cánh tay của em trai anh cong ra sau lưng nhưng lại không gẫy".

"… làm sao tao biết được? Nó đã bị đụng như vậy. Tôi có thể làm gì bây giờ?" Gã đàn ông bắt đầu nguỵ biện. Hắn cảm giác được sự nguy hiểm, chỉ muốn bỏ trốn.

"Được rồi. Cứ cho là anh giải thích rất thông suốt" Tần Lạc cười nói. Anh nói cậu ấy là em trai của mình vậy hai người hãy đồng thời nói cho tôi biết gia đình của hai người có bao nhiêu người?"

"Ba người…" Gã đàn ông nói: "Em trai, em hãy nói xem có phải nhà chúng ta có ba ngwoif không?'

"Là ba người" Gã ăn mày bị uy hiếp đành phải một lần nữa bán đứng lương tâm của mình.

Tần Lạc cười nói: "Rõ ràng đây chính là hành vi dối trá. Chỉ cần tinh mắt một chút là biết anh đã chột dạ. Hay là hai người các anh hãy đồng thời cho tôi biết ba người trong nhà lần lượt là ai. Tên bọn họ là gì? Trên thân thể bọn họ có đặc điểm gì đặc biệt?"

"…"

Gã đàn ông tức giận thầm nghĩ: Ai, con mẹ nó. Có ai đi nhớ nốt rồi của ngươì khác không?

Một lần nữa Tần Lạc nhìn gã ăn mày nói: "Mới rồi cậu không nói thật tôi cũng có thể hiểu. Tôi biết cuộc sống của cậu không dễ dàng gì. Cậu sợ bản thân mình sẽ bị trả thù. Nếu tôi thật sự ở vào vị trí của cậu, tôi cũng sẽ che giấu lương tâm, nói láo như vậy".

"Nếu như tới tận lúc này cậu vẫn tiếp tục nói dối, tôi thực sự không hiểu. Bây giờ có một cơ hội cứu cậu ngay trước mắt. Cậu có thể nắm lấy nó, cũng có thể buông tha nó nếu như cậu không muốn thay đổi vận mệnh của mình".

"Có một người trẻ tuổi nâng một lão thái thái bị ngã trên mặt đất dậy nhưng lại bị lão thái thái vu là thủ phạm. Từ nay về sau sẽ không còn ai dám đỡ người già, con trẻ bị té ngã nữa. Nếu như hôm nay tôi thất bại, không cứu được cậu sau này sẽ không còn ai tới cứu các cậu nữa. Cậu sẽ không còn cơ hội nữa".

Gương mặt gã ăn mày co dúm, vặn vẹo. Trán của gã nổi gân xanh. Bàn tay gã nắm chặt, dáng vẻ vô cùng đau khổ.

Có còn chuyện gì lựa chọn khó khăn hơn chuyện này không?

"Không được nghe nó nói" Gã đàn ông đứng dậy, kéo dây thừng của chiếc xe ba gác ở đằng sau nói: "Em trai, chúng ta về nhà. Người thành phố ức hiếp chúng ta".

"Đứng lại" Tần Lạc đứng chắn trước mặt. "Hãy cho cậu ấy chút thời gian".

"Con mẹ nó, mày nghĩ mày là ai hả? Mau cút đi cho tao" Gã đàn ông đùng đùng nổi giận. Hắn biết hôm nay "công trạng" của tổ hắn thấp nhất. Hơn nữa rất có khả năng còn bị "Bang chủ" trừng phạt.

Tất cả chuyện này đều do gã thanh niên mặc đồ trắng này mà ra. Trong lòng hắn cực kỳ căm hận Tần Lạc.

"Tôi không đi" Gã ăn mày đột nhiên gào lên.

Gã ăn mày gào lên như vậy làm gã đàn ông càng hoảng sợ, giật nẩy người. Một số người vây quanh xem cũng không nhịn được lùi lại sau mấy bước.

"Tôi không quay về" Gã ăn mày khóc gào lên. "Tôi không muốn quay về. Tôi muốn về nhà. Tôi muốn về nhà của chính mình". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Tôi không bị tai nạn giao thông. Tay và chân của tôi đã bị bọn chúng đánh gãy. Anh ta không phải anh trai của tôi. Anh ta là đàn em, đàn em của bang chủ. Anh ta đã đánh chết rất nhiều người, cha của tôi cũng bị anh ta đánh chết ngay tại chỗ. Tôi không muốn về. Tôi không muốn về. Mọi người hãy cứu tôi. Cầu xin mọi người, hãy cứu tôi. Tôi không muốn chết".

Gã ăn mày ôm chân Tần Lạc khóc không thành tiếng.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv