Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 525: Tôi nguyện ý, hắn dám sao?



"Phụ nữ đều là thích hư vinh." Ánh mắt Lệ Khuynh Thành mê say nhìn tân Lạc được vô số người ủng hộ, dung tiếng Pháp nói với Hoàng tử Philip nói."Chỉ cần là phụ nữ, đều nguyện ý đứng ở bên cạnh hắn. Cùng hắn sóng vai đứng chung một chỗ."

"Chỉ là, em cự tuyệt cơ hội trở thành vương phi." Philip khó có thể hiểu được nói: "Nếu em nguyện ý lựa chọn như vậy, em cũng có thể có được quang vinh cùng tiếng hô như thế. Hơn nữa, đó là độc nhất vô nhị. Không có bất cứ kẻ nào cùng em chia sẻ ----- tôi sẽ nắm tay em, bất cứ tại dưới cái trường hợp gì cũng đều sẽ không buông rời."

Lệ Khuynh Thành lắc lắc đầu, nói: "Phụ nữ cũng là chân thật. Có người đem chân thật biểu hiện ở trên tiền tài cùng châu báu, nhẫn kim cương, có người đem chân thật biểu hiện ở trên mặt tình cảm chân thành tha thiết ----- tôi thích hắn, đây là sự thật. Tôi không có biện pháp lừa gạt chính mình. Cũng không có biện pháp lừa gạt ngài."

Philip híp mắt nở nụ cười, nói: "Tôi thích sự thẳng thắn của em, thưởng thức sự chân thành của em ----- nhưng giờ tôi lại chán ghét tất cả điều này."

"Hy vọng ngài có thể hiểu được." Lệ Khuynh Thành xin lỗi nói."Đàn ông như ngài, không cần phải tìm đến một người bà ích kỷ vì lợi ích mà không để ý tới tình yêu như vậy."

"Cho dù tôi muốn có được, cũng là không có cơ hội ." Philip nói."Như vậy, chúng ta là bạn được chứ ? Tôi nói rất đúng hữu nghị."

Carlise nghe vậy nhíu mày. Hoàng tử điện hạ bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, hắn đem vị trí của mình đặt xuống thấp như vậy, còn nghĩ tới tôn nghiêm của vương thất hay không? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

"Đương nhiên." Lệ Khuynh Thành gật đầu."Chúng tôi cảm kích tất cả những gì ngài làm cho chúng tôi. Tôi cũng rất nguyện ý cùng ngài trở thành bằng hữu ----- hắn cũng là một người thú vị. Tôi có dự cảm, các anh cũng sẽ trở thành bạn tốt."

"Chỉ hy vọng như thế." Ánh mắt hoàng tử Philip lại chuyển tới trên người Tần Lạc, nói."Tôi muốn đại biểu cho hoàng thất Thuỵ Điển mời hắn đến Viện Y Học Hoàng Gia giảng dạy, em cảm thấy hắn sẽ đáp ứng hay không ?"

"Hoàng tử Philip, nếu ngaif tự mình mời mà nói, hắn sẽ càng cảm thấy được vinh quang và may mắn."

"Đúng vậy. Tôi đúng là nghĩ như vậy." Philip dứt khoát gật đầu."Tôi sẽ tự mình mời, hơn nữa sẽ thông qua hoàng thất Thuỵ Điển hướng Bộ Y tế của nước Trung Quốc phát ra thư mời ----- thẳng thắn mời, tôi chưa dung qua thuốc Trung y. Nhưng là, tôi cảm thấy nó nhất định không tồi. Bởi vì người làm phần chức nghiệp này ------ đều là vĩ đại như vậy. Tôi nguyện ý làm một việc vì nó."

"Cám ơn." Lệ Khuynh Thành cảm kích nói. Không thể không thừa nhận, nhân phẩm của vị hoàng tử này thật sự rất không tồi. Hơn nữa các phương diện khác cũng rất vĩ đại, sinh vào vương thất, năng lực xuất chúng, tuấn lãng tuyệt luân, còn mối tình thắm thiết.

Nếu như không có hắn, có lẽ mình sẽ thật sự nguyện ý đội mũ phượng trở thành vương phi đi?

Chỉ là, đã sớm một bước gặp hắn rồi.

Sớm một bước, liền sớm cả đời.

"Giữa bạn bè không nên nói cám ơn." Hoàng tử Philip nói."Tôi có thể gọi em là Khuynh Thành chứ?"

"Đương nhiên." Lệ Khuynh Thành hé miệng cười, nói: "Bạn của tôi đều gọi tôi là Lệ yêu tinh."

"Nga. Yêu tinh." Philip ánh mắt sáng ngời nói."Tên này hay lắm. Thực thích hợp với em."

"Tôi cũng cho rằng như vậy." Lệ Khuynh Thành cười cười, nói.

"Lệ ----- yêu tinh, tôi biết mọi người bây giờ nhất định có rất nhiều chuyện phải xử lý. Tôi liền cáo từ trước. Nếu tôi có khả năng giúp đỡ được mọi người cái gì, tôi thực sự mong có thể nhận được điện thoại của em."

"Tốt. Nếu có gì cần, tôi sẽ lại quấy rầy." Lệ Khuynh Thành nói.

Hoàng tử Philip lại mắt nhìn vào chân của Lệ Khuynh Thành đặt ở trên xe lăn, nói: "Bảo trọng."

Nói xong, tại dưới sự bảo vệ của một đám vệ sĩ mà rời đi.

Lệ Khuynh Thành đẩy xe lăn đi đến trước mặt Tần Lạc, cười hỏi: "Có thể trở về được rồi chứ ?"

"Đương nhiên." Tần Lạc ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, nói.

Cuối cùng có thể đạt được cục diện tốt đẹp như vậy, toàn bộ đều tại trong tính toán của người phụ nữ xinh đẹp này . Là nàng bày mưu tính kế, là nàng nắm tiết tấu trong tay, là nàng khéo mượn gió đông, là mỹ mạo của nàng đem tới sự hõ trự mạnh mẽ của hoàng tử Philip----- là nàng, bởi vậy nàng mới bị thương.

Nàng từ tuyệt cảnh phùng sinh, nàng cứu Trung y thoát cảnh nước lửa.

Nếu có thể, Tần Lạc hận không thể lấy thân báo đáp để báo đáp lại phần đại ân đại đức này của nàng.

Đương nhiên, nếu nàng cũng đồng ý mà nói.

"Gì mà lại cứ nhìn tôi như vậy chứ?" Lệ Khuynh Thành thấy được ánh mắt quỷ dị của Tần Lạc, lên tiếng hỏi.

Tần Lạc đi đến trước mặt Lệ Khuynh Thành, nói: "Em nói cho bọn họ một câu nói đi."

"Bảo bọn họ về nhà." Tần Lạc nói.

Lệ Khuynh Thành cười híp mắt nhìn Tần Lạc, Tần Lạc lại vẻ mặt chăm chú nhìn lại nàng.

"Những lời này, hẳn là anh tới nói mới đúng." Lệ Khuynh Thành nói.

"Anh nói rất nhiều rồi. Câu này là quan tọng nhất, hẳn là em tới nói." Tần Lạc nói. Hắn ra hiệu bảo Trương Bác cầm loa đưa cho Lệ Khuynh Thành.

Lệ Khuynh Thành tiếp nhận loa, nhìn nhìn Tần Lạc, lại nhìn nhìn đồng bào biểu tình hàng ngủ chỉnh tề đứng ở trước mặt, vẫn không muốn rời đi, rốt cục bật công tắc của loa lên, la lớn: "Chúng ta về nhà."

"Về nhà." Đại hán râu rậm phất tay hô.

"Về nhà." Vô số người hô lớn.

————

————

Vốn là quan chức của đại sứ quán chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi Tần Lạc, Lệ Khuynh Thành,… một đám người lãnh đạo cuộc biểu tình cùng bà con xông ra thị uy lần này, chính là, Tần Lạc cũng rất không nể tình cự tuyệt lời mời của bọn họ.

Đại sứ tiên sinh như là hiểu thân phận của Tần Lạc hoặc là kiêng kị danh khí như mặt trời ban trưa lúc này của hắn, lộ ra vẻ cười đầy mặt tiếp đón. Chính là bảo Vũ Dũng Tú đưa tới một gói trà cực phẩm, xem như một chút tấm long của cá nhân hắn.

Tiệc tối chúc mừng là tổ chức ở trong nhà lão Uông, Tần Lạc, Lệ Khuynh Thành, Trương Bác, Triệu Tử Long, đưa tới đám người Vũ Dũng Tú tề tụ một buồng. Còn có một vị khách đặc biệt, chính là đại hán râu rậm nhiệt tình, em họ của Triệu Tử Long kia, lần biểu tình lần này lãnh đạo bà con cô cậu, có dũng có mưu dám đánh dám làm, thật sự là một nhân tài hiếm có.

Chỉ là tên của hắn cùng hình tượng thật sự là kém khá xa, khi Triệu Tử Long giới thiệu thì cả phòng yên tĩnh, tất cả mọi người đều là ánh mắt quái dị nhìn hắn.

Hắn cũng xấu hổ không chịu được, ngại ngùng giải thích nói là bởi vì hắn Ngũ Hành thiếu Thủy, cho nên cha mẹ liền lấy cho hắn cái tên Thiệu Miểu Miểu.

Thận phận của Tô Xán có chứa sắc thái của phía chính phủ, để tránh làm cho người Pháp bắt được nhược điểm, cho nên lúc biểu tình không có xuất hiện. Lần này tụ họp, hắn cùng Qua Nhĩ đều không có tham gia. Thân phận của Đại Đầu đặc thù, bản thân cũng không muốn cùng người kết giao, cũng không có lại đây.

Vợ của lão Uông đưa tới một bàn tràn đầy thức ăn, con cả của lão Uông phụ trách cấp rượu thoải mái cho mọi người. Một đám người nâng cốc điên cuồng hoan hỉ, thật sự là không gì vui hơn.

Lão Uông lại một lần nữa bưng chén rượu lên, lớn tiếng nói: "Nói ra không sợ mọi người cười, tôi là đan ông hơn 40 tuổi, lần đầu tiên mới uống được rượu ngon như vậy, lần đầu tiên sống có tình cảm mãnh liệt được như vậy ---- tất cả các ngày sống mấy chục năm qua cộng lại cũng không phấn khích được như mấy ngày hôm nay. Đến đây, Tần Lạc, đại ca lại cùng chú làm một ly."

Lúc nói chuyện, bưng chén rượu muốn đưa cho Tần Lạc.

Bởi vì tay của Tần Lạc bị băng gạc băng kín, căn bản là không có biện pháp bưng cái chén. Cho nên, mỗi khi có người muốn cùng hắn uống chén rượu, đều tự mình bưng đến bên miệng cho hắn.

Hai má thanh tú của Tần Lạc đỏ bừng, nói: "Uông đại ca, em thật sự không thể uống nữa."

Hôm nay lúc trời tối hắn đã hò hét không ít, bây giờ đã muốn có bảy tám phần say ngà ngà. Thật sự là không dám lại uống tiếp.

Tuy rằng Thiên Dương Chi Mạch kia của hắn đã tốt lên không ít, nhưng là cái loại bệnh này là không thể khỏi hẳn, nếu bị nhiều iệt tửu kích thích, có trời mới biết sẽ phát sinh ra cái dạng chuyện tình gì?

"Em uống thay hắn." Lệ Khuynh Thành cũng nhìn ra Tần Lạc không thể uống nữa, đi ra cầm lấy chén rượu. Tửu lượng của nàng so với Tần Lạc còn cao hơn.

"Hảo. Nếu Khuynh Thành uống, chúng ta uống liền ba chén." Lão Uông hào sảng nói.

"Không thành vấn đề." Lệ Khuynh Thành không sợ chút nào.

Vì thế, hai người đối ẩm, một hơi uống hết ba chén.

Mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, không khí càng thêm nhiệt liệt.

Vợ của lão Uông buộc tạp dề đi tới, thô giọng hô: "Khuynh Thành, đám người trẻ các em chỉ biết khi dễ lão Uông nhà chúng ta. Này không thể được, chị cũng phải cùng em uống ba chén."

"Chị dâu, em mời chị ba chén. Hôm nay chị vất vả rồi." Lệ Khuynh Thành còn ngồi ở xe lăn, không có biện pháp đứng lên, chỉ đành giơ cao lên cái chén.

"Được. Hai phụ nữ chúng ta uống ba chén. Không thể cho đám đàn ông này coi thường được." Vợ lão Uông cười a a nói.

"Được." Lệ Khuynh Thành đáp.

Tại dưới ánh mắt kinh ngạc nhìn chăm chú của mọi người, Lệ Khuynh Thành một ngụm thức ăni đều không ăn, lại cùng vợ lão Uông uống liền ba chén.

Sau khi uống xong, mặt không đổi sắc. Cũng chỉ là cặp mắt kia ngập nước kia long lanh, lộ ra mặt cười phong lưu kiều mị.

"Lệ tiểu thư quả nhiên rộng lượng a." Triệu Tử Long tán thưởng nói."Tần Lạc lớn lên so với chúng ta nhìn đẹp trai hơn, y thuật so với chúng ta lợi hại hơn, ngay cả tìm trợ thủ cũng đều là vĩ đại như vậy ---- thật đúng là làm người bên ngoài ganh tỵ chết."

"Đúng vậy. Lần này ít nhiều Lệ tiểu thư thế chân vạc tương trợ. Nếu không, chuyện cũng không thể giải quyết nhanh được như vậy." Trương Bác chống khủy tay tại trên bàn, say ngà ngà mơ hồ nói.

"Tôi cũng đại biểu đại sứ quán xin kính Lệ tiểu thư một ly." Vũ Dũng Tú đứng lên nói.

Tần Lạc nhanh chóng lên tiếng ngăn chặn, nói: "Không thể lại để nàng hét lên. Nàng đã uống liền sáu chén ----- một chén này, tôi uống thay nàng."

Chứng kiến Tần Lạc ăn thưc ăn rồi mới uống, mọi người cười to.

Vợ lão Uông nói: "Mọi người sẽ không muốn Khuynh Thành say chứ. Đại mỹ nữ như vậy, uống không tốt Tần Lạc sẽ đau lòng, tôi nhìn cũng đều đau lòng ---- "

"Đúng vậy. Hôm nay liền kết thúc như vậy đi. Không thể uống nữa. Bằng không Tần Lạc cũng đều không trở về được." Lão Uông cũng nói.

"Vấn đề trở về thì không cần lo lắng, chúng ta có thể đưa hắn trở lại phòng ở khách sạn. Chỉ là vấn đề sau khi trở về phòng thì chúng ta không giúp được hắn -----" Triệu Tử Long trêu chọc nói, lại một lần nữa đưa tới một đợt cười.

"Đúng đúng. Đây mới là vấn đề lớn." Vợ lão Uông rất có hiểu biết, lập tức nghe ra đi ra ngụ ý trong lời nói của Triệu Tử Long.

Lệ Khuynh Thành nhìn quanh mọi người, đôi mắt đẹp ẩn tình. Nhìn lướt qua Tần Lạc, đọc nhấn rõ từng chữ, uyển chuyển như lan nói: "Tôi nguyện ý. Hắn dám sao?"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv