Nói thật, khi Tần Lạc nghe được tin Sylow đã chết, tinh thần lâm vào chấn động, đồng thời cũng buông lỏng.
Ai bị mà tự nhiên không đầu không đuôi bị người ta đánh một cái như vậy, cũng đều sẽ nguyền rủa đối phương ăn cơm chết nghẹn, uống nước chết sặc, đi tiểu chết ngạt, đánh rắm chết thối, hận không thể làm cho hắn đã chết rồi lại chết lại, một ngày chết đủ hai mươi bốn canh giờ, một tháng chết đủ ba mươi ngày. Nếu tháng 31 ngày thì chết nhiều một ngày, nếu là tháng 28 ngày thì tháng sau lại chết bù hai ngày.
Quan trọng hơn là, hắn không chỉ có đánh mình. Mà còn đánh đồng bào của mình. Cái trước có thể tha thứ, nhưng cái sau vạn vạn lần không thể tha thứ.
Tần Lạc bị đánh, dùng câu vô lương tâm mà nói là chính hắn tìm đòn. Hắn biết kết quả như vậy, hắn dự liệu được sẽ xuất hiện trường hợp như vậy, nhưnh là, vì chọc giận đồng bào của hắn, vì làm cho người Trung Quốc cùng chung mối thù, hắn không có trốn tránh cùng né tránh. Mà là lựa chọn lấy một loại tư thế trầm mặc mà quật cường tới nghênh đón
Cứu vớt Trung y, lực lượng của một người hắn là không đủ , chỉ dựa vào lực lượng của người Trung Quốc tại Pháp cũng là không đủ. Hắn cần có lực lượng của tất cả người Trung Quốc, hắn cần mượn dùng lửa giận của truyền nhân của rồng.
Chính là, đồng bào của hắn đã làm cái gì sai?
Tần Lạc lúc trước cũng không biết Sylow là ai, hắn thậm chí không nhớ mặt tên cảnh sát như là bị mình cướp vợ mà nổi điên lên, một lần rồi lại một lần giơ lên gậy sắt cảnh sát đối với mình kia.
Thẳng đến khi hắn tỉnh lại ở trong bệnh viện, Lệ Khuynh Thành nói hắn cắn đứt cái lỗ tai của người khác thì hắn mới biết được, người kia chính là Sylow.
Hắn là hận Sylow. Hận hắn đánh đập đồng bào, hận hắn thương tổn Lệ Khuynh Thành, cũng hận hắn trêu chọc mình, nếu không, làm sao hắn lại bị mình cắn đứt lỗ tai như thế chứ?
Bốn sự vui lớn nhất của đời người: đêm động phòng hoa chúc, khi tên đề trên bảng vàng, khi thăng quan phát tài, cừu nhân bị chết.
Hắn thật cao hứng khi Sylow đi gặp Thượng Đế trong tín ngưỡng của hắn, hắn thật cao hứng có người giúp hắn báo thù rửa hận.
Chỉ là, tại loại cục diện này giết chết Sylow, sẽ mang đến cái dạng phản ứng dây chuyền gì đây?
Tần Lạc không biết.
Biến cố đột nhiên xảy ra làm cho hắn không có biện pháp nắm được cục diện kế tiếp, thậm chí không biết nên đối phó như thế nào để nghênh đón lửa giận của người Pháp.
Nếu bọn hắn có thể tìm được chứng cứ chính xác của Đại Đầu khi giết người lưu lại, hoặc là bọn hắn giả tạo ra chứng cứ người Trung Quốc giết người .
Như vậy, người Pháp có thể mượn cớ này lật bàn.
"Việc này có quá mạo hiểm hay không?" Tần Lạc nói."Tôi cũng rất muốn báo thù. Bất quá không phải lúc này."
"Tôi không đến. Ly sẽ đến." Đại Đầu nói.
"…" Tần Lạc nghĩ đến người đàn bà cố chấp kia, cũng có chút không biết nói gì. Nàng cùng mình tại một ít phương diện chính là phi thường giống nhau, một khi đã quyết định chuyện gì thì thật là khó thay đổi. Nếu nàng đến, nói không chừng Paris sẽ là máu chảy thành sông.
Tần Lạc hoàn toàn có lý do tin tưởng, nàng sẽ căn cứ theo đoạn hình ảnh àm phóng viên quay được cùng với các ảnh chụp mà ghi nhớ kỹ mặt mỗi một tên cảnh sát đánh người, sau đó sẽ từ từ đi thu gặt tính mạng của bọn hắn, nàng sẽ thật sự làm như vậy.
Câu cửa miệng của chúng ta là giữ mạng là quý nhất, đó là đối với người thường mà nói.
Ly là người thường sao?
Tạm dừng vài giây, Đại Đầu bổ sung nói: "Tôi cũng muốn đến."
"Vì cái gì?"
"Những người khác tôi không quản. Nhưng bọn hắn không nên đối xử với anh như vậy." Đại Đầu hàm hồ nói, như là xấu hổ biểu đạt tiếng lòng mình trước mặt mọi người vậy.
"Anh quá mạo hiểm." Tần Lạc trong lòng cảm kích, nhưng là ngoài miệng vẫn là cho rằng Đại Đầu rất không nên đem an toàn của bản thân ra làm chuyện đùa.
Giữa ban ngày ban mặt lại chạy tới giết người, đây không phải là khiêu khích trần trụi hay sao?
"Tôi thiếu nợ anh, tôi muốn trả lại." Đại Đầu nói."Tôi nợ anh một cái mạng. Mạng của cha tôi. Tôi nợ anh tôn nghiêm, tôn nghiêm của chính mình. Tôn nghiêm của tôi là do anh cấp cho, tôi không cho phép bọn hắn lấy đi tôn nghiêm của anh, dù là ai cũng đều không được."
"Đại Đầu, không có nghiêm trọng như vậy." Tần Lạc nói uốn nắn lại cái loại tâm lý sùng bái mù quáng này của hắn."Tôi cũng không có làm cái gì cho mọi người. Tôi là thầy thuốc, chữa bệnh cho cha anh là điều đương nhiên. Tôi càng không có biện pháp cho anh sự tôn nghiêm, anh được Long Tức lựa chọn, đó là do chính anh có thiên phú về phương diện này."
Đại Đầu nở nụ cười. Nụ cười thật quỷ dị.
Âm trầm, làm cho người ta sởn tóc gáy.
Đây là một đứa bé không biết cười. Hoặc là nói, lúc hắn không cười so với lúc cười rộ lên lại bình thường hơn một ít. Cũng dễ nhìn hơn một ít.
"Ở trước khi gặp được anh, chúng tôi cầu vô số thầy thuốc. Bọn hắn không có ai nói như vậy." Thanh âm Đại Đầu, lại có chứa một tia hàm xúc ý cừu hận."Bọn hắn thậm chí cũng không có liếc mắt nhìn chúng ta nhiều thêm một cái liền đuổi chúng ta đi ra ngoài, tôi có thể tiến vào Long Tức, cũng là bởi vì anh."
"Bởi vì ta?" Này xem ra, Tần Lạc là thật sự kinh hãi rồi.
"Đúng vậy." Đại Đầu nói."Tốc độ của tôi tuy rằng rất nhanh, nhưng là thiếu niên thiên tài muốn gia nhập Long Tức không có một ngàn cũng có tám trăm. Huống hồ, bọn hắn từ nhỏ đã được trải qua huấn luyện có hệ thống. Tố chất cơ thể so với tôi phải tốt hơn rất nhiều. Tôi đã tận mắt nhìn được, có rất nhiều người tốc độ so với tôi còn nhanh hơn bị cự tuyệt."
"Có loại chuyện này?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi. Hắn nghĩ đến Ly không phải một người đàn bà làm việc tư lợi. Chẳng lẽ nàng bởi vì mình mà thay đổi?
"Tôi đã hỏi Ly."
"Nàng nói như thế nào?"
"Cái gì nàng cũng không nói."
"… "
"Quân sư nói cho tôi biết. Bọn hắn giữ lại tôi, là bởi vì coi trọng thiên phú của tôi. Quan trọng hơn là, bọn hắn thấy được lòng muốn thay đổi vận mệnh của tôi, nếu không phải là anh nói, bọn hắn sẽ không thấy điều đó." Trên mặt Đại Đầu không có biểu cảm gì, ngữ điệu nói chuyện cứng nhắc, không mang theo chút cảm xúc lên xuống gì, như là một cái góc vuông góc thẳng tắp. Chỉ là, hôm nay lời hắn nói còn thần kỳ hơn. Hôm nay nói so với số lời nói từ khi hắn cùng Tần Lạc quen biết tới nay cộng lại còn muốn nhiều hơn.
"Vậy anh hãy cố gắng cho tốt." Tần Lạc cười nói."Làm cho chính mình đi lên cuộc sống tôn nghiêm. Làm cho cha anh hảo hảo hưởng phúc vài năm, đây mới là việc anh nên làm. Anh không cần cho làm cái gì cho tôi."
"Không." Đại Đầu nói."Tôi muốn đi theo anh ba năm."
Trải qua thời gian đệm dài như vậy, Đại Đầu rốt cục nói ra quyết định của chính mình.
"Cái gì?"
"Tôi muốn đi theo anh ba năm." Đại Đầu lại nói.
Qua Nhĩ như có suy nghĩ gì đó liếc mắt nhìn Đại Đầu một cái, lại quay mặt đi. Như là không có nghe được hai người kia nói gì.
"Anh đi theo tôi ba năm làm gì?" Tần Lạc cười khổ."Tôi cũng không cần một người đàn ông cả ngày đi theo phía sau mông tôiu."
"Báo ân."
"Anh là nhân tài Long Tức nuôi dưỡng đi ra, tôi không dung nổi bảo tiêu siêu cấp như vậy." Tần Lạc vẫn cự tuyệt.
Hắn vui mừng vì thái độ "nhận ân bằng một giọt nước, báo đáp bằng cả dòng suối chảy mạnh" của Đại Đầu, hắn thưởng thức thái độ làm người của Đại Đầu. Nhưng là, hắn không thể nhận một phần hậu lễ như vậy.
Đội viên của Long Tức, phải làm chuyện quan trọng hơn.
"Lúc đi ra, tôi đã cùng quân sư nói chuyện tốt rồi. Trừ bỏ huấn luyện đặc biệt vào tháng 3 hàng năm phải rời khỏi, còn thời gian khác tôi có thể bảo vệ anh, nàng đồng ý cho tôi thời gian ba năm." Đại Đầu nói.
"Làm sao nàng lại đồng ý như thế?" Tần Lạc lần này thật sự kinh ngạc. Chẳng lẽ là bởi vì nguyên nhân mình là đồ đệ của Long Vương hay sao?
Không được, lúc quay lại phải cùng Long Vương nói chuyện cho tốt, đám đồ tử đồ tôn này của hắn rất xằng bậy. Còn có quy củ gì nữa hay không?
"Long Tức có một cái quân quy: không được nợ." Đại Đầu nói: "Nợ cái gì nhất định phải hoàn trả đúng lúc." Nguồn: http://thegioitruyen.com
Tần Lạc cười cười, nói: "Đại Đầu, anh không nợ tôi cái gì cả. Làm việc của mình cho tốt đi."
"Ba năm sau, tôi liền hoàn toàn thuộc về Long Tức." Đại Đầu nói."Vào lúc đó, mạng của tôi là của Long Tức."
"Anh hẳn là vì có thể tiến vào tổ chức như Long Tức mà cảm thấy kiêu ngạo." Tần Lạc nói.
"Đúng vậy." Đại Đầu nói."Tôi nguyện ý vì Long Tức chết trận. Tôi không sợ chết. Tôi chỉ sợ không thể báo ân."
" …"
"Ba năm. Tôi đi với anh ba năm." Đại Đầu cố chấp nói.
"Được rồi." Tần Lạc cười nói."Mang một đội viên của Long Tức làm bảo tiêu, quả thật là một chuyện rất có thể diện đó."
————
————
Ba cỗ thi thể nằm lăn không theo quy tắc, mùi máu tươi tanh hôi nồng nặc. Làm cho gian phòng bệnh vốn xa hoa ấm áp thoải mái lại như là một lò sát sinh.
Robert cùng pháp y đang kiểm tra thi thể, Kyle cục trưởng lấy khăn tay bịt mũi, thô giọng hô: "Robert cảnh quan, tìm được đầu mối gì chưa?"
"Cục trưởng, hoài nghi bước đầu của chúng ta, hung thủ là từ cửa sổ đi lên tới." Robert mặt âm trầm nói.
"Hoài nghi bước đầu?" Kyle nhíu đôi lông mi màu vàng, hỏi.
"Đúng vậy." Robert nói."Chúng ta đã hỏi qua nhân viên trực ban cùng nhân viên chăm sóc bệnh nhân, không có ai thấy người lạ tiến vào gian phòng bệnh này. Tôi cũng đã cho người kiểm tra camera quay những người đến bệnh viện, trên hành lang không có ai khả nghi theo bản ghi chép của nhân viên. Nếu hắn không phải theo từ cửa chính tiến vào phòng bệnh mà nói, vậy chỉ có một khả năng là theo cửa sổ đi lên."
Kyle chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống liếc mắt một cái, cả giận nói: "Làm sao có thể? Đi đến cửa sổ tầng 9 để giết người sao?"
"Đúng vậy. Cục trưởng. Một ít người đã trải qua huấn luyện đặc biệt là có thể làm được." Robert nói.
"Như vậy, vì cái gì chỉ là bước đầu hoài nghi? Mà không phải trực tiếp xác định?"
"Bởi vì chúng tôi không có tìm được dấu vết gì của hắn theo cửa sổ đi lên." Vẻ mặt Robert áy náy nói."Hắn giống như là dị nhân giống nhau, trực tiếp từ không trung bay qua, chúng tôi không tìm thấy dấu vết cùng dây thừng leo lên, cũng tìm không thấy dấu vân tay của hắn nhưng trái lại trên mặt đất phát hiện có dấu chân, chỉ là, dấu chân này rất rõ ràng là giả. Cao tủ giống hắn như thế, muốn làm giả vết giày thật sự là rất dễ dàng, chỉ cần cố ý đi giày cỡ to, thay đổi tư thế đi đường, tăng thêm độ manh khi giẫm chân, nếu chúng ta lấy theo manh mối truy xét mà nói, nhất định sẽ rời xa mục tiêu."
"Đầu mối gì cũng đều không có sao?" Kyle cục trưởng không cam lòng hỏi.
"Đúng vậy." Robert nói: "Ít nhất trước mắt là như vậy."
"Con dao gây án thì sao?" Kyle chỉ vào con dao nhỏ trên cổ Sylow, hỏi.
"Đó là dao phẫu thuật. Bệnh viện đã chứng minh, đó là dụng cụ đặc chế của bọn hắn, không biết tại sao lại xuất hiện tại trong tay hung thủ."
"Có thể là nhân viên trong bệnh viện làm hay không? Sylow có kẻ thù nào là bác sĩ hay là hắn có xung đột cùng với người nào ở đây hay không?"
"Không loại trừ khả năng này." Robert nói.
"Thật là đáng chết." Kyle chợt đột nhiên nổi trận lôi đình. Hắn lớn tiếng mắng: "Đám ngu xuẩn các ông, tôi muốn chứng cớ. Muốn có thể cho đám Trung Quốc đáng ghét kia không tốt lành, muốn có chứng cứ chính xác làm cho bọn hắn không chịu nổi, muốn chứng cứ chính xác làm bọn hắn ngoan ngoãn câm miệng cho tôi. Các ông, cho tôi chứng cớ."