Không nghe thấy tiếng trả lời của Tần Lạc, Lệ Khuynh Thành lại hỏi: "Tần Lạc, anh đang ở đâu? Ai đang ở cạnh anh?"
Tần Lạc nhìn liếc qua Cừu lão gia một chút rồi nói: "Khuynh Thành, thật ra không có chuyện gì. Anh ngắt máy đã, sau này anh sẽ giải thích với em".
"Tần Lạc" Lệ Khuynh Thành gọi to.
"…' Tần Lạc vẫn im lặng nhưng hắn không cúp điện thoại luôn.
"Từ trước tới nay em có lừa gạt anh không?" Lệ Khuynh Thành bình tĩnh hỏi. Giọng nói của nàng nghiêm túc chưa từng có.
"Không có" Tần Lạc trả lời.
"Em có cầu xin anh giúp em việc gì chưa?"
"Cũng không có".
"Nếu như vậy, em có thể yêu cầu anh nói cho em biết bây giờ anh đang ở đâu? Người bên cạnh anh là ai không?"
Tần Lạc biết, một khi hắn nói thật câu chuyện gia đình này của Cừu gia không còn cách nào để khuyên can nữa.
Nhưng có một số người tự gậy nghiệp chướng không thể gỡ nổi nữa. Nếu một khi Cừu lão gia đã hổ thẹn vì cháu gái mình như vậy. Hắn cố sức giúp sức để hàn gán còn có ý nghĩ gì nữa không?
Tần Lạc lại trở lại với dáng vẻ thiếu nhiệt tình của ban đầu. Hắn lãnh đạm liếc nhìn Cừu lão gia rồi nói: "Anh đang ngồi uống trà với Cừu lão gia".
"Có phải ông ta vừa mắng em là tiện nhân không?"
"Ha ha. Không phải em cũng mắng ông ấy sao?"
"Hãy chuyển điện thoại cho ông ấy" Lệ Khuynh Thành nói.
"Cái này…".
"Cưng ơi, hãy đưa điện thoại cho ông ấy" Lệ Khuynh Thành lại nói.
"…" Tần Lạc mềm lòng, hắn ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Cừu lão gia.
Nếu nàng sớm gọi câu đó thì liệu có cần gọi lần thứ hai không?
"Ta là Cừu Thiên Tứ" Sau khi Cừu lão gia nhận điện thoại, ông nói vẻ bực bội.
"Tôi là Lệ Khuynh Thành" Giọng nói của Lệ Khuynh Thành đối chọi khá gay gắt.
"Mới rồi ta đã có một quyết định sai lầm. Thế nhưng bây giờ sửa lại cũng vẫn không muộn" Cừu lão gia nói. Điều ông nói chính là việc nhờ Tần Lạc nhắn tin cho Lệ Khuynh Thành, nói cánh cửa Cừu gia luôn mở rộng đối với nàng.
"Trẻ con" Lệ Khuynh Thành nói không chút khách khí. Cô gái này rõ ràng không có ý tránh làm tổn thương người khác. "Chẳng lẽ ông nghĩ ông quyết định như vậy thì tôi sẽ quay về với Cừu gia sao? Mới rồi tôi đã giới thiệu rất rõ ràng với ông. ông họ Cừu, tôi họ Lệ. Tôi và ông không có quan hệ gì với nhau".
"Vậy thì tốt. Cô có thể nghĩ như vậy thì tôi rất an tâm" Cừu lão gia nói.
"Nhưng mà có một chuyện tôi phải nhắc nhở ông" Lệ Khuynh Thành nói. "Tôi và các người không có bất kỳ quan hệ nào nhưng có một người phụ nữ đã bị các người bức tử. Món nợ này Cừu gia nhất định phải trả".
"Ta không hiểu cô đang nói gì".
"Rồi ông sẽ rõ" Lệ Khuynh Thành cười nhạt nói: "Khi nào tôi đi thu nợ tôi sẽ giải thích kỹ càng hơn cho các người nghe".
"Tốt lắm. Cuộc trò chuyện kết thúc chưa?"
"Gặp lại".
"Tốt nhất là không cần gặp".
"Không, nhất định phải gặp" Lệ Khuynh Thành cố chấp nói: "Không gặp lại, các người trả nợ cho tôi thế nào đây?"
Binh!
Cừu lão gia nặng nề vỗ điện thoại của Tần Lạc xuống bàn trà, ông tức giận nói: "Buồn cười, thật buồn cười. Thật sự là không có giáo dục, không có giáo dục. Cả hai mẹ con đều yêu mị, chua ngoa như nhau. Mới rồi ông còn tưởng nó xuất sắc tới cỡ nào. Ông còn tưởng nó đã trở thành một người thành công, xinh đẹp. Không ngờ cách ăn nói lại như vậy".
Tần Lạc cầm điện thoại lên sau khi cẩn thận quan sát thấy điện thoại không có tổn hại gì hắn mới lên tiếng: "Cừu lão gia đập cẩn thận một chút. Chiếc điện thoại này giá mấy ngàn tệ đó".
Cừu lão gia kinh ngạc liếc nhìn Tần Lạc nói: "Tần Lạc, không phải ông nói cháu. Tại sao cháu lại có quan hệ với loại phụ nữ như vậy? Đây vốn là chuyện xấu trong nhà, người ngoài không thể biết nhưng ông không ngại nói cho cháu biết con trai trưởng của ông chỉ vì có quan hệ với mẹ của con tiện nhân đó mà tới bây giờ vẫn không thể thoát khỏi việc đó. Cháu có nghe nó nói không? Nó muốn trả thù Cừu gia. Thật buồn cười".
Tần Lạc cười nói: "Cừu lão gia nói vậy không đúng. Con của ông làm tổn thương người khác. Người ta muốn báo thù cũng là chuyện đương nhiên".
"Con đàn bà đó câu dẫn con trai ông".
Tần Lạc cười lắc đầu nói: "Chưa hẳn đã vậy. Nói không chừng trong chuyện này con ông chủ động lừa gạt người ta. Chuyện như vậy ông không thể biết, chỉ có con ông mới biết sự thật".
"Tại sao cháu có thể nói đỡ cho nó?" Cừu lão gia ngạc nhiên hỏi.
"Cô ấy là bạn của cháu, vì sao cháu không thể nói giúp cô ấy?"
"Nhưng vừa rồi cháu mới nghe thấy cách nó nói chuyện với ông".
"Cháu cũng nghe thấy ông mắng cô ấy là tiện nhân".
"…"
Không khi vô cùng tĩnh lặng.
Cừu lão gia nhìn Tần Lạc như có điều suy nghĩ. Tần Lạc cũng cười tủm tỉm nhìn Cừu lão gia. Một già một trẻ trợn trừng mắt nhìn nhau, đánh giá đối phương.
"Cháu có thành kiến với ông" Cừu lão gia phá vỡ không khí trầm mặc giữa hai người.
"Không có" Tần Lạc nói. "Đây là lựa chọn của ông. Cháu không có quyền vung chân múa tay với chuyện trong nhà của ông".
"Vậy tại sao cháu tức giận?"
"Cháu cảm thấy khi ông phát bệnh còn đáng yêu hơn khi ông không phát bệnh nhưng cháu vẫn khăng khăn chữa trị cho ông" Tần Lạc nói vẻ buồn bực. "Đây mới là nguyên nhân cháu tức giận".
"Cháu".
Tần Lạc cười ha hả đứng dậy nói: "Cừu lão gia, chuyện ông tìm cháu tới đây coi như cũng đã làm xong. Xem ra câu nói kia cháu cõng không cần phải chuyển nữa. Ông còn bận nhiều việc, cháu không quấy rầy ông nữa. Chúc ông khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi".
"Cám ơn" Cừu lão gia nghiêm mặt nói. "Cho dù thế nào, ông vẫn chịu ơn cháu đã chữa bệnh. Nếu như cháu có nhu cầu…".
Tần Lạc khoát tay nói: "Không cần. Đây là do chị Yên Mị nhờ cháu. Cháu mới chỉ tới hỗ trợ xem bệnh. Còn về phần nhu cầu, cháu không thiếu tiền, cũng không thiếu người nên cái đó miễn đi thôi".
"Không tiễn".
"Không dám làm phiền".
Tần Lạc gật đầu chào Cừu lão gia sau đó hắn đi ra ngoài cửa.
Cừu Yên Mị tiến tới đón Tần Lạc nói: "Tần Lạc, anh cùng ông tôi nói chuyện thế nào?'
"Không được tốt lắm" Tần Lạc cười gượng lắc đầu nói. Hắn biết cừu lão gia nguyện ý chấp nhận Lệ Khuynh Thành là bởi vì có Cừu Yên Mị ở giữa thúc đẩy, nói giúp rất nhiều nhưng bây giờ xem ra chỉ có thể làm nàng thất vọng mà thôi.
"Không tốt lắm là sao? Đã xảy ra chuyện gì?" Cừu Yên Mị vội vàng hỏi.
"Cừu lão gia bảo tôi gọi điện thoại cho Khuynh Thành. Ngay khi còn chưa kịp nói gì, hai bên đã cãi nhau ầm ĩ. Một người mắng người ta là tiện nhân. Một người đáp trả gọi là lão già".
"…'
Nhìn thấy sắc mặt u ám của Cừu Yên Mị, Tần Lạc không đành lòng nên lên tiếng khuyên nhủ: "Chị Yên Mị, tôi hiểu rõ tấm lòng của chị. Nhưng sự tình đã phát triển tới tình huống hiện tại, chị cũng nên kiên nhẫn chờ đợi. Nếu không chỉ làm cho hai bên càng mâu thuẫn với nhau mà thôi".
"Tôi cảm thấy Cừu gia mắc nợ cô ấy nên muốn bù đắp một chút cho cô ấy" Cừu Yên Mị nói: "Tôi nghĩ, nếu như ban đầu Cừu gia lựa chọn mẹ cô ấy mà không phải mẹ tôi thì không hiểu vận mệnh chúng tôi sẽ như thế nào?"
"Chị vẫn không lo chuyện cơm áo tiền bạc" Tần Lạc cười nói: "Bởi vì mẹ của chị không thiếu tiền".
Tần Lạc cũng ở phương nam, đương nhiên có biết mẹ của Cừu Yên Mị thuộc về một gia đình quan chức rất to, gia sản giàu có. Mặc dù ban đầu Cừu gia tiếp nhận mẹ của Lệ Khuynh Thành, không đồng ý mẹ của Cừu Yên Mị, mẹ của Cừu Yên Mị vẫn có thể gả cho một người tương xứng.
Mặc dù không phải là một người tương xứng thì ít nhất cũng là một kẻ có tiền.
Vì thế mới nói khi con người ta được sinh ra đều có số mệnh đã định.
Cừu Yên Mị cười nói: "Anh nói như vậy càng làm cho tôi cảm thấy có lỗi".
Tần Lạc cắt ngang lời nàng nói: "Cô ấy không cần sự đồng cảm. Tới bây giờ cũng không cần".
"Tôi hiểu, cô ấy là một phụ nữ cao ngạo".
"Hơn nữa hiện tại cô ấy thành công không kém người khác. Cô ấy đã phấn đấu không ngừng để có địa vị xã hội và thân phận bây giờ. Tôi có thể nói mà không sợ chị phật lòng. Cho dù cô ấy không quay về Cừu gia, tiền cô ấy kiếm được đủ để cô ấy không lo lắng chuyện cơm áo cả đời. Đối với cô ấy trở về hay không trở về không quan trọng".
"Tôi hiểu" Cừu Yên Mị gật đầu nói.
"Nếu không còn chuyện gì, tôi xin cáo từ" Tần Lạc nói.
"Ừ. Được để tôi cho người đưa anh về'.
"Không cần. Tự tôi sẽ bắt xe" Tần Lạc từ chối.
Khi ra tới sân, Tần Lạc nhìn thấy Cừu Trọng Mưu đang ngồi bên cạnh bồn hoa gọi điện thoại. Tần Lạc đứng cạnh đợi một lát cho Cừu Trọng Mưu gọi điện thoại xong, hắn với tiến gần tới nói: "Lần trước tôi bắn cậu một phát. Cậu cho người âm thầm đâm sau lưng tôi một nhát. Tuy không thành công nhưng coi như hai chúng ta hoà. Nếu cậu còn âm thầm đâm tôi nữa, tôi sẽ lại bắn cậu".
"Cái gì?" Cừu Trọng Mưu hỏi.
"Hãy gửi lời chào của tôi tới Mạnh Kiến Thiết" Tần Lạc cười nói.
Cừu Trọng Mưu khẽ rùng mình, hắn thờ ơ nhìn Tần Lạc.
"Cháu nội của Cừu Thiên Tứ, tôi cũng không ngần ngại ức hiếp cháu nội của Cừu Thiên Tứ" Tần Lạc cười nói sau đó hắn quay người bước đi.
"Anh ta nói cái gì vậy?" Cừu Trọng Mưu nhìn bóng dáng Tần Lạc đang xa dần hỏi Cừu Yên Mị đứng bên cạnh.
"Ý của anh ấy cũng giống với ý của chị lần trước, em không nên bầy ra trò quỷ đó, không có tác dụng".
'…"
Ngay khi Tần Lạc ngồi vào trong taxi, hắn lại bấm số gọi Lệ Khuynh Thành.
"Có phải anh đã làm chuyện rất ngu xuẩn không?" Tần Lạc cười hỏi.
"Dạ, có một chút. Thế nhưng em cũng đã tìm được cơ hội nói ra những điều mình vẫn muốn nói. Bây giờ tâm trạng của em rất tốt" Lệ Khuynh Thành cười khanh khách nói. Nàng lại đã khôi phục lại bản tính yêu tinh của mình.
"Bây giờ em đang ở chỗ nào?'
"Ở thẩm mỹ viện".
"Bây giờ anh sẽ tới chỗ em" Tần Lạc nhìn sắc trời đang tối dần nói. Mặc dù hắn không biết tâm trạng thật sự của Lệ Khuynh Thành nhưng Tần Lạc cảm thấy hắn không nên để nàng lại một lần nữa có cảm giác bị gia đình bỏ rơi.
Cái này chính là cái gọi bản sắc dấu diếm vui buồn của phụ nữ. Đằng sau tiếng vui cười của nàng, liệu nàng có cảm thấy thương tổn trong lòng và sự tĩnh mịch không? Nguồn: http://thegioitruyen.com
"Anh định tối mai bay tới Paris phải không?"
"Đúng vậy" Tần Lạc nói.
"Vậy tối nay anh hãy quay về "vui vẻ" với chị ấy đi" Lệ Khuynh Thành nói: "Em không muốn một đêm. Em muốn nhiều đêm".
"…"
Tần Lạc cười gượng. Tại sao suy nghĩ của cô gái này lại luôn lưu manh như vậy?