Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 468: So người với người, giận điên người!



Bởi vì tác phong của Văn Nhân Mục Nguyệt mạnh mẽ, cùng với địa vị hiện tại của nàng nên luôn làm người khác có cảm giác nàng cực kỳ cứng nhắc, đoan trang, cao ngạo, lạnh lùng, thông minh quyết đoán. Nàng thực sự giống nữ Gia Cát. Trên thế giới này không có chuyện gì có thể làm khó nàng, bày mưu lập kế quyết thắng ngàn dặm.

Nàng chưa từng có một gương mặt đáng yêu như vậy. Đương nhiên cũng không ai nghĩ nàng có một gương mặt đó.

Khi ở Đài Loan, Tần Lạc mang nàng chạy trốn. Vào cái đêm đó tuy nàng đã thoát khỏi sự gò bó của thân phận và các tuỳ tùng của mình nhưng vẫn có nhiều thứ nàng vẫn không thể nào từ bỏ được.

Trước kia, Tần Lạc là diễn viên, nàng là khán giả của Tần Lạc. Hôm nay nàng là người biểu diễn, Tần Lạc lại trở thành khán giả của nàng.

Điều này thật sự làm người khác rất kinh ngạc nhưng cũng làm người ta khó mà chấp nhận nổi.

Đương nhiên trong lòng Tần Lạc vẫn rất vui mừng khi hắn được làm một khán giả may mắn chứng kiến kỳ tích này.

Đây là một người máy, còn là một người máy mỹ nữ mặc đồng phục.

Tần Lạc thầm nghĩ nếu có công ty lấy nguyên mẫu của Văn Nhân Mục Nguyệt chế tạo người máy bán thì nhất định sẽ trở thành món hàng hot toàn cầu.

Một trăm ngàn bạn có mua không? Một trăm vạn?

Dù sao thì Tần Lạc sẽ một một cô người máy như vậy. Ban ngày hắn để Bối Bối chơi đùa, buổi tối chính mình chơi đùa.

"Chủ nhân, xin hỏi anh có gì căn dặn?" Sắc mặt Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn không đổi, nàng hỏi tiếp. Hiển nhiên nàng đã chuẩn bị sẵn màn biểu diễn này.

"Hãy rót cho tôi một chén trà" Tần Lạc nói. Trên thế giới này dường như chỉ hai người có thể sai bảo cô nàng Văn Nhân Mục Nguyệt này. Một người là Văn Nhân lão gia, một người chính là Tần Lạc.

"Dạ, chủ nhân. Xin hỏi anh muốn cà phê, trà xanh hay trà đen?"

"Trà xanh" Tần Lạc nói.

"Dạ, chủ nhân. Xin hỏi anh muốn uống trà Long Tỉnh Tây Hồ hay Bích Loa Xuân Đông Đình, Cố chử tư trà, Ngọ Tử Tiên Hào hay Mao Phong Hoàng Sơn?"

"Long Tỉnh Tây Hồ".

"Dạ, chủ nhân. Xin hỏi là anh muốn nước pha trà tám mươi độ, chín mươi độ hay nước một trăm độ?"

" . . . " Tần Lạc có cảm giác như sụp đổ. "Điều này mà cũng cần hỏi sao?"

"Đúng vậy, chủ nhân. Người máy muốn đã tốt vẫn còn tốt hơn nữa. Mỗi một loại nước pha trà sẽ cho trà có hương vị khác nhau" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Tần Lạc nói: "Vậy coi như xong. Em là do công ty nào sản xuất? Tôi muốn trả lại hàng".

"Xin lỗi, hàng hoá đã bán ra không được trả lại. Xin mời xem điều khoản thứ hai mươi lăm, trang thứ ba trong hợp đồng bán hàng".

Nhin thấy dáng vẻ ngột ngạt, buồn bực của Tần Lạc, Mục Nguyệt không nhịn được nở một nụ cười rất thoải mái. Hai hàng mi vểnh, đôi mắt cong cong, dáng điệu cực kỳ đáng yêu, cũng cực kỳ xinh đẹp.

"Cô ấy nhất định là một thiên sứ" Tẩn Lạc si mê nhìn dáng vẻ của Văn Nhân Mục Nguyệt, thầm nghĩ.

"Tôi sợ rẳng trước mắt không có thời gian quay phim" Tần Lạc nói: "Hai ngảy nữa tôi sẽ đi Châu Âu".

"Thật vậy sao? Đi Châu Âu làm gì?" Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu hỏi: "Khi nào anh quay về?"

"Không biết, còn xem mọi chuyện có thuận lợi không đã" Tần Lạc nói.

Nhiệm vụ lần này khó hơn rất nhiều so với hành trình tới Hàn Quốc lần trước. Lần trước chỉ là một cuộc thi đấu tay đôi, chỉ cân phát huy đầy đủ y thuật của mình đánh cho bọn họ đại bại, tàn phế, dẫm nát dưới chân là được. Nhiệm vụ lần này không giống như vậy, vượt qua khỏi phạm trù y học, giống với một chuyến đi vì giao tiếp xã hội hơn.

Thái Công Dân ở thời khắc quyết định phái mình đi, nhất định là ông cũng không còn lựa chọn nào khác.

Văn Nhân Mục Nguyệt không hỏi Tần Lạc đi tới nước nào, nàng cũng không hỏi hắn đi làm việc gì. Đây là chuyện của đàn ông. Nàng tin tưởng hắn có thể giải quyết ổn thoả.

"Không sao, Trước tiên tôi sẽ thay đổi lại ngày quay phim hay đợi tới một thời điểm thích hợp thì bắt đầu quay cũng không sao. Còn nữa bọn họ đã tìm được một nhà văn phù hợp tên là Liễu Hạ Huy, người này sẽ phụ trách biên soạn tiểu sử của anh. Tôi đã xem trước mấy chương trong cuốn sách, nội dung rất khá nhưng vấn đề là ông ta vẫn còn thiếu nhiều tưu liệu về anh. Anh có thể cung cấp cho ông ta một ít, để ông ta có thể viết về nhân vật phong phú hơn, càng hấp dẫn hơn".

Tần Lạc suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi sẽ sẳp xếp thời gian gặp tác giả".

"Tôi sẽ bảo Mã Duyệt xếp cuộc gặp này cho anh" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Tần Lạc tủm tỉm nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Ngày này em cũng xử lý nhiều công việc, em lấy đâu thời gian quan tâm tới những việc nhỏ nhặt như này. Sao em không giao việc này cho cấp dưới xử lý?"

"Bọn họ xử lý không tốt" Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Dường như nàng e sợ Tần Lạc vẫn tiếp tục nói về vấn đề này nên lảng sang chuyện khác: "Anh tới có việc gì?"

"Tôi tới để thực hiện lời hứa" Tần Lạc cười nói.

"Lời hứa?"

"Em quên rồi sao?" Tần Lạc nhìn thấy vết sẹo trên trán của Văn Nhân Mục Nguyệt đã hoàn toàn lành da. Hắn nói: "Tôi đã nói, tôi sẽ không để trên mặt của em lưu lại bất kỳ vết sẹo nào".

Đôi mắt sáng ngời của Văn Nhân Mục Nguyệt chớp chớp, nàng nhìn Tần Lạc hỏi: "Anh vẫn còn nhớ chuyện đó sao?"

"Nhớ chứ, sao tôi có thể quên được" Tần Lạc nói: "Khi trước tôi quá bận rộn, không có thời gian đi Vân Điền kiếm Kim Dũng. Mới rồi có một người bạn đã mang về cho tôi một hộp. Tôi dùng số Kim Dũng đó điều chế được một ít thuốc bột, chỉ bôi lên vết sẹo là nó có thể hoàn toàn bình phục, hệt như trước khi bị sẹo".

Tần Lạc chăm chú nhìn trán Văn Nhân Mục Nguyệt và nói: "'Thế nhưng vết sẹo của em cũng gần như khỏi hẳn. Nếu như không nhìn kỹ thì không thấy bất kỳ dấu vết nào. Tôi thấy có khi không cần dùng thuốc nữa, được không?"

Một khi bôi thuốc Kim Dũng lên vết sẹo thì lại phải mở miệng vết sẹo ra. Nếu như vậy Văn Nhân Mục Nguyệt lại thêm một lần chịu sự đau đớn mà Tần Lạc lại không muốn chứng kiến điều này.

"Không cần phải xoá vết sẹo đi" Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Tôi không sợ xấu. Nó cũng không gây đau đớn gì cả".

"Coi như là lưu giữ một kỷ niệm" Nảng thầm nghĩ.

"Yên tâm đi, sẽ không ảnh hưởng tới sắc đẹp của em. Em vẫn là đệ nhất mỹ nữ ở Yến Kinh" Tần Lạc cười nói.

"Coi như anh đang gián tiếp khen ngợi chính mình, phải không?"

"Có ý gì vậy?" Tần Lạc không hiểu.

"Có phải từ chối đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh là một thành tích đáng tự hào không?"

"____"

Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không muốn làm khó Tần Lạc nên nàng nói tiếp: "Đây là đánh giá của người ngoài".

"Tôi cũng nghĩ như vậy" Tần Lạc vội vàng nói.

Tần Lạc vội vàng giải thích khi nhìn thấy Văn Nhân Mục Nguyệt muốn nói tiếp: "Tôi biết, tôi không nên nói em là người máy có chỉ số IQ cao. Lúc đó tôi thực sự chưa biết nhiều về em. Bây giờ khi tiếp xúc nhiều với em, tôi thấy dù em có chỉ số thông minh của một người máy nhưng có người máy nào xinh đẹp, đáng yêu như em vậy không?"

"Tôi rất thích nghe những câu này" Văn Nhân Mục Nguyệt cười chúm chím nói.

Tần Lạc nhìn vào hai mắt của Văn Nhân Mục Nguyệt và nói: "Trong mắt hơi đỏ. Có phải tối qua em ngủ không ngon không?"

"Ừ, tôi đang chuẩn bị đi tìm nhân viên mát xa để xoa bóp một chút" Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu nói.

"Cần tìm nhân viên mát xa làm gì. Tôi chính là thầy thuốc" Tần Lạc cười nói: "Để tôi xoa bóp xương cổ cho em. Năm phút là có hiệu quả".

"Được" Văn Nhân Mục Nguyệt thoải mái ngồi ở trên ghế, dáng vẻ để mặc Tần Lạc tùy ý xử trí.

Tần Lạc đứng dậy, hắn đi tới phía sau Mục Nguyệt. Hai bàn tay chà xát nhẹ vào nhau sau đó nhẹ nhàng chạm vào chiếc cổ trắng nõn nà, nhỏ xíu như cổ thiên nga của Văn Nhân Mục Nguyệt.

Từ ngón tay truyền tới một cảm giác mềm mềm, có cảm giác thân thể nàng mềm như đậu phụ. Một xúc cảm tuyệt vời.

Thân thể Văn Nhân Mục Nguyệt như căng cứng lại, nàng khẽ nói: "Ngứa! ".

----oOo----

Cô thư ký xinh đẹp bưng tới cho Tần Túng Hoành một ly trà nữa. Đây đã là chén trà thứ ba hắn uống.

Tần Túng Hoành giơ tay nhìn đồng hồ và nói với cô thư ký: "Xin mời giúp tôi trợ lý Mã Duyệt".

"Xin chờ một chút" Cô thư ký trả lời sau đó nàng rời khỏi phòng khách.

Chỉ một lát sau, Mã Duyệt trong bộ trang phục công sở màu đen đi vào, nàng nhìn Tần Túng Hoành hỏi: "Đại thiếu tìm tôi sao?"

"Cuộc họp của Mục Nguyệt vẫn chưa kết thúc sao?" Tần Túng Hoành hỏi.

"Kết thúc rồi" Mã Duyệt thẳng thắn nói.

"Thật vậy sao? Tốt làm phiền cô dẫn tôi tới gặp Mục Nguyệt. Tôi đợi đã hơn một giờ rồi" Tần Túng Hoành nói.

"Xin lỗi, tiểu thư đang tiếp khách" Mã Duyệt nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Đang gặp gỡ khách hàng sao? Khách gì vậy?"

"Một người khách quan trọng".

"Ồ" Tần Túng Hoành cười ha hả nhìn Mã Duyệt nói: "Chẳng lẽ cô cho rằng tôi tìm Mục Nguyệt là không có chuyện quan trọng cần thương lượng sao?"

"Đây là chuyện cá nhân, không liên quan gì tới anh" Mã Duyệt nói.

Tần Túng Hoành là người thông minh, thoáng cái hắn đã đoán ra chân tướng sự việc liền nói: "Tần Lạc đến gặp Mục Nguyệt phải không? Không sao, chúng tôi cũng là bạn bè. Cô có thể dẫn tôi tới gặp Tần Lạc. Cậu ấy lập đại công, tôi cũng muốn tới chúc mừng Tần Lạc".

"Xin lỗi, tôi không nhận được lệnh như vậy" Mã Duyệt từ chối.

Nụ cười trên gương mặt Tần Túng Hoành càng lúc càng tươi hơn, hai mắt hắn nheo lại, hăn nhìn Mã Duyệt nói: "Cô chỉ cần thông báo một tiếng thôi. Gặp hay không gặp cô không thể quyết định được chuyện này".

"Tôi hiểu rõ tiểu thư của tôi" Mã Duyệt không bị thái độ của Tần Túng Hoành hù doạ: "Vì vậy tôi mới lựa chọn giúp tiểu thư. Tiểu thư bận nhiều việc, tạm thời không có thời gian gặp anh".

"Tôi nhất định phải gặp" Trí công tử Tần Túng Hoành cũng bắt đầu nổi giận.

"Tôi sẽ gọi bảo vệ".

"Đây là cách các cô tiếp khách sao?"

"Người khác người nên phương thức tiếp khách cũng khác nhau" Mã Duyệt nói: "Xin lỗi, xin đừng làm khó tôi".

Nói xong, Mã Duyệt cũng không để ý tới sắc mặt ngày một âm trầm của Tần Túng Hoành, nàng quay người bỏ đi làm việc của mình.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv